Tích Duyên chỉ cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt của Mạt Đồng không ngừng ma xát nhũ thủ của mình, y thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng chuyển động đôi môi của Mạt Đồng phát ra thứ thanh hưởng vô cùng *** mĩ.
Tích Duyên có nan ngôn mà không cách nào nói ra, có khổ nhưng cũng không cách nào lên tiếng, y chỉ có thể dùng nhãn thần tỏ ý muốn Mạt Đồng dừng lại, thế nhưng bàn tay của Mạt Đồng lại nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, chỉ sau đó hắn mới thỏa hiệp hôn nhẹ lên mi mắt y.
Ngay tại lúc Tích Duyên nghĩ Mạt Đồng sẽ buông ra, y lại nghe đến tiếu âm trầm thấp của Mạt Đồng: “Tích thúc, hôm nay ngươi đến thanh lâu tìm vui thật sự là không nên, nếu để thê tử ngươi biết được, hình tượng hảo trượng phu của ngươi liền sẽ bị hủy a, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Trương Tử Yến, chỉ cần ngươi không cự tuyệt ta.” Hắn nói ra điều kiện.
Tích Duyên không nghĩ việc đi thanh lâu hôm nay lại trở thành nhược điểm để Mạt Đồng áp chế mình, y chỉ biết Mạt Đồng là muốn mình tuân theo lời của hắn, thế nhưng y lại không biết Mạt Đồng kỳ thật chỉ là muốn đùa giỡn y mà thôi.
Mạt Đồng có phương pháp của chính mình, ít nhất hắn sẽ không như Xích Luyện mà đi lừa gạt nam nhân, nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến Tích Duyên vô cùng quan tâm đến Xích Luyện, lại thêm Tích Duyên cùng Xích Luyệnđã từng có qua quan hệ thân thể, hắn liền cảm thấy không thoải mái, hắn mới đầu nghĩ sẽ hảo hảo ôn nhu mà đối đãi Tích Duyên, nhưng không ngờ nhãn thần bất khuất của Tích Duyên lại làm cho hắn có chút sinh khí.
Nhãn thần Mạt Đồng trầm xuống vài phần, hắn tách ra hai chân Tích Duyên, đem y đặt bên trên đống gạo liền động thân, trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong cơ thể Tích Duyên......
Nơi chặt chẽ dưới thân của Tích Duyên đột ngột bị xuyên qua, y có thể cảm nhận được ngạnh vật tựa hỏa nhiệt kia chậm rãi đẩy mạnh. Hai chân Tích Duyên bị Mạt Đồng ép đến bị trật gân. Mạt Đồng tựa hồ cũng nhận thấy điểm này, hắn một tay đỡ lấy bên hông Tích Duyên, một tay thay y nhu lộng đùi phải bị trật gân. Tích Duyên không thể mở miệng, nhưng nhãn thần của y lại vì bất an mà rung chuyển.
Mạt Đồng đây cùng y cũng không phải là lần đầu tiên, Tích Duyên chỉ biết y không thể để Mạt Đồng tái tiếp tục làm ra những việc như thế này, có đuợc một lần sẽ có lần thứ hai. Chỉ vì hôm nay y sơ sẩy, để Mạt Đồng nắm bắt được nhược điểm, hơn nữa y lúc này cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạt Đồng vuốt ve y, tiến sâu vào bên trong cơ thể y, đùa bỡn thân thể y......
Y toàn thân không thể khống chế lấy chính mình, bị đặt trên đống gạo mễ, da thịt nơi tấm lưng trần bại lộ ra bên ngoài của y vì những lay động không ngừng của Mạt Động mà ma sát với đống gạo mễ bên dưới khiến Tích Duyên không thể khống chế được mà phát ra thanh âm rên rỉ. Còn Mạt Đồng lại cúi đầu, đôi môi của hắn tiến đến bên môi của Tích Duyên thế nhưng chậm chạp không chịu hôn, chân của Tích Duyên bị hắn nhu đến nhu đi, cảm giác đau đớn kia ngược lại lại dần dần tiêu thất, cũng cùng lúc đó cảm giác xâm nhập lại càng trở nên rõ ràng......
Đúng lúc này ——
Ngoài cửa truyền đến thanh âm đối thoại của hai vị tráng hán......
“Di? Ngươi có nghe thấy thanh âm kì quái gì không?”
“Hình như là từ bên trong kho gạo truyền đến, vẫn là nên đi vào nhìn xem, đống gạo mễ này đều là đồ phải vận chuyển đến phía tây nam cứu tế, nếu có chút sai lầm gì hai chúng ta chết là cái chắc.”
Tiếp theo truyền đến thanh âm cửa sắt bị khai mở. Mạt Đồng vừa tiến vào cơ thể Tích Duyên, cũng không quên mà thưởng thức nhãn thần bối rối của y. Nam nhân Tích Duyên này, bình thường làm việc đều bình tĩnh đến vô cùng dị thường, chỉ có tại những thời điểm như thế này mới có thể lộ ra loại biểu tình hiếm có này. Mạt Đồng nghe được có người đang mở cửa, tạm dừng trong chốc lát chậm rãi cúi đầu hôn trụ lấy đôi môi của Tích Duyên.
Bị dục vọng xâm nhập, đôi môi cũng bị bắt giữ, tất cả đều khiến Tích Duyên một chút cũng không muốn đối mặt, ngay tại khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Tích Duyên rên khẽ một tiếng, một đạo linh quang từ bên trong cơ thể y bay ra. Định thân chú trong cơ thể y đã bị linh lực chấn khai.
Mạt Đồng thuận thế hôn nhanh lấy đôi môi của Tích Duyên, toàn thân hắn dùng sức đè lên nam nhân đang không ngừng giãy dụa. Hắn đột nhiên đẩy mạnh một cái đem cả người Tích Duyên rơi vào bên trong ang gạo mễ......
Tích Duyên có nan ngôn mà không cách nào nói ra, có khổ nhưng cũng không cách nào lên tiếng, y chỉ có thể dùng nhãn thần tỏ ý muốn Mạt Đồng dừng lại, thế nhưng bàn tay của Mạt Đồng lại nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, chỉ sau đó hắn mới thỏa hiệp hôn nhẹ lên mi mắt y.
Ngay tại lúc Tích Duyên nghĩ Mạt Đồng sẽ buông ra, y lại nghe đến tiếu âm trầm thấp của Mạt Đồng: “Tích thúc, hôm nay ngươi đến thanh lâu tìm vui thật sự là không nên, nếu để thê tử ngươi biết được, hình tượng hảo trượng phu của ngươi liền sẽ bị hủy a, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Trương Tử Yến, chỉ cần ngươi không cự tuyệt ta.” Hắn nói ra điều kiện.
Tích Duyên không nghĩ việc đi thanh lâu hôm nay lại trở thành nhược điểm để Mạt Đồng áp chế mình, y chỉ biết Mạt Đồng là muốn mình tuân theo lời của hắn, thế nhưng y lại không biết Mạt Đồng kỳ thật chỉ là muốn đùa giỡn y mà thôi.
Mạt Đồng có phương pháp của chính mình, ít nhất hắn sẽ không như Xích Luyện mà đi lừa gạt nam nhân, nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến Tích Duyên vô cùng quan tâm đến Xích Luyện, lại thêm Tích Duyên cùng Xích Luyệnđã từng có qua quan hệ thân thể, hắn liền cảm thấy không thoải mái, hắn mới đầu nghĩ sẽ hảo hảo ôn nhu mà đối đãi Tích Duyên, nhưng không ngờ nhãn thần bất khuất của Tích Duyên lại làm cho hắn có chút sinh khí.
Nhãn thần Mạt Đồng trầm xuống vài phần, hắn tách ra hai chân Tích Duyên, đem y đặt bên trên đống gạo liền động thân, trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong cơ thể Tích Duyên......
Nơi chặt chẽ dưới thân của Tích Duyên đột ngột bị xuyên qua, y có thể cảm nhận được ngạnh vật tựa hỏa nhiệt kia chậm rãi đẩy mạnh. Hai chân Tích Duyên bị Mạt Đồng ép đến bị trật gân. Mạt Đồng tựa hồ cũng nhận thấy điểm này, hắn một tay đỡ lấy bên hông Tích Duyên, một tay thay y nhu lộng đùi phải bị trật gân. Tích Duyên không thể mở miệng, nhưng nhãn thần của y lại vì bất an mà rung chuyển.
Mạt Đồng đây cùng y cũng không phải là lần đầu tiên, Tích Duyên chỉ biết y không thể để Mạt Đồng tái tiếp tục làm ra những việc như thế này, có đuợc một lần sẽ có lần thứ hai. Chỉ vì hôm nay y sơ sẩy, để Mạt Đồng nắm bắt được nhược điểm, hơn nữa y lúc này cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạt Đồng vuốt ve y, tiến sâu vào bên trong cơ thể y, đùa bỡn thân thể y......
Y toàn thân không thể khống chế lấy chính mình, bị đặt trên đống gạo mễ, da thịt nơi tấm lưng trần bại lộ ra bên ngoài của y vì những lay động không ngừng của Mạt Động mà ma sát với đống gạo mễ bên dưới khiến Tích Duyên không thể khống chế được mà phát ra thanh âm rên rỉ. Còn Mạt Đồng lại cúi đầu, đôi môi của hắn tiến đến bên môi của Tích Duyên thế nhưng chậm chạp không chịu hôn, chân của Tích Duyên bị hắn nhu đến nhu đi, cảm giác đau đớn kia ngược lại lại dần dần tiêu thất, cũng cùng lúc đó cảm giác xâm nhập lại càng trở nên rõ ràng......
Đúng lúc này ——
Ngoài cửa truyền đến thanh âm đối thoại của hai vị tráng hán......
“Di? Ngươi có nghe thấy thanh âm kì quái gì không?”
“Hình như là từ bên trong kho gạo truyền đến, vẫn là nên đi vào nhìn xem, đống gạo mễ này đều là đồ phải vận chuyển đến phía tây nam cứu tế, nếu có chút sai lầm gì hai chúng ta chết là cái chắc.”
Tiếp theo truyền đến thanh âm cửa sắt bị khai mở. Mạt Đồng vừa tiến vào cơ thể Tích Duyên, cũng không quên mà thưởng thức nhãn thần bối rối của y. Nam nhân Tích Duyên này, bình thường làm việc đều bình tĩnh đến vô cùng dị thường, chỉ có tại những thời điểm như thế này mới có thể lộ ra loại biểu tình hiếm có này. Mạt Đồng nghe được có người đang mở cửa, tạm dừng trong chốc lát chậm rãi cúi đầu hôn trụ lấy đôi môi của Tích Duyên.
Bị dục vọng xâm nhập, đôi môi cũng bị bắt giữ, tất cả đều khiến Tích Duyên một chút cũng không muốn đối mặt, ngay tại khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Tích Duyên rên khẽ một tiếng, một đạo linh quang từ bên trong cơ thể y bay ra. Định thân chú trong cơ thể y đã bị linh lực chấn khai.
Mạt Đồng thuận thế hôn nhanh lấy đôi môi của Tích Duyên, toàn thân hắn dùng sức đè lên nam nhân đang không ngừng giãy dụa. Hắn đột nhiên đẩy mạnh một cái đem cả người Tích Duyên rơi vào bên trong ang gạo mễ......
/332
|