Nham Vân buông nam nhân ra, tự mình vào phòng tắm, y không có yêu cầu nam nhân bồi y cùng nhau tắm, thời điểm y tắm rửa ở phòng tắm, nam nhân ngồi ở trước bàn uống trà.
Tính theo ngày, hôm nay vốn hẳn là Xích Luyện tìm đến hắn, nhưng mà hiện nay đều sắp nửa đêm rồi, tối nay Xích Luyện sẽ không tới đây, hơn nữa Xích Luyện đã mấy tháng chưa chạm vào hắn…….
Chỉ có ba tháng đầu Xích Luyện sẽ ôm hắn, sau đó mỗi lần tới lượt Xích Luyện, Xích Luyện đều là không chạm hắn, mới đầu Xích Luyện còn đồng giường cùng hắn, sau đó thi thoảng sẽ dẫn hắn đi ra ngoài 1 chút, nhưng mấy tháng sau đó Xích Luyện dứt khoát liền sẽ không tới đây.
Mà mỗi lần Cửu Hoàng ôm hắn đều phải ôn nhu triền miên đến hừng đông mới ôm hắn ngủ, làm cho hắn cơ bản ngày ấy tới thời điểm buổi chiều đóng phô tử(cửa tiệm) thì mới có thể đến trà phô nhìn một cái.
Mà thời điểm mỗi lần đến lượt Mạt Đồng, Mạt Đồng liền tới rất sớm, trời còn chưa tối Mạt Đồng liền nhốt nam nhân tại trong phòng, cho tới qua giờ sửu mới để nam nhân ngủ, hơn nữa yêu cầu đòi hỏi đặc biệt nhiều.
Thời điểm mỗi khi đến lượt Phật Hàng, trước đó nam nhân đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì Phật Hàng không thích ở trên giường ôm hắn, cái bàn trong phòng của hắn đều thay mấy lần rồi.
Mỗi lần Trương quản gia đều phải trách cứ thợ mộc: “Ngươi làm như thế nào, đụng một chút liền hỏng, cô gia chúng ta ít khi ăn cơm ở trong phòng, liền bồi Phật Hàng công tử ăn một hai lần, cái bàn liền hỏng, cái mới phải rắn chắc chút”.
Mỗi lúc này ánh mắt của nam nhân đều dừng ở trên người của Phật Hàng, mà Phật Hàng lại là lén chạm thắt lưng của nam nhân, “Làm nhiều thêm mấy lần, lại rắn chắc cũng sẽ nát bét”.
“Ngươi là người xuất gia”.
Khi đó, Phật Hàng liền dán tại bên tai nam nhân, cười khẽ: “Ngô là Phật Hoàng”.
“Người xuất gia không nói dối”. Mỗi lần nam nhân đều đẩy Phật Hàng ra.
Nhưng mà Phật Hàng có biện pháp làm cho nam nhân khuất phục, y cắn, ngậm cái lổ tai của nam nhân: “Lần sau ở trong phòng ngươi [ăn cơm], ngô sẽ càng dùng sức, cho ngươi [ăn] tới khóc luôn”.
Y càng nói càng khiến nam nhân ngượng ngùng.
Ăn tới khóc luôn.
Phải ăn bao lâu.
Dùng sức bao nhiêu.
Mới khiến cho nam nhân khóc.
Sau đó, mỗi lần Phật Hàng tới phòng của nam nhân, cái bàn đều sẽ bị hư, Phật Hàng còn thích kiêu ngạo gán tất cả công lao cho nam nhân, “Tối hôm qua ngươi cưỡi hỏng cái bàn rồi”.
“Câm miệng”.
“Chân của ngô đều bị ngươi cọ đỏ rồi”.
“Câm miệng”.
“Thật dùng sức, cưỡi tới thắt lưng ngô có chút xót”.
“Đừng nói nữa……..”. Bởi vì Phật Hàng thích nam nhân tự mình “cưỡi”, tự mình ngồi ở trên người y động, mỗi lần y vừa nói như vậy, thanh âm của nam nhân liền nhỏ đi, lập tức lại bị Phật Hàng hôn cùng trêu chọc.
………
Nam nhân im lặng rủ mắt, nhấm nháp nước trà, nhưng mà hơi thở của hắn có chút bất ổn, tuy rằng tối nay Xích Luyện không tới, nhưng mà Nham Vân lại tới đây, Nham Vân tắm rửa xong liền ôm nam nhân lên giường.
Đệm gấm đã đổi thành chiếu, chăn cũng đổi thành chăn đơn mỏng, màn giường trong suốt buông ở bốn phía giường lớn, Nham Vân đè ở trên người của nam nhân, kề sát nhìn chăm chú vào nam nhân.
“Vì sao nhìn ta như vậy?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn lại Nham Vân, hắn biết Nham Vân cảm thấy bộ dạng hắn lớn lên xấu xí, cho nên Nham Vân nhìn hắn như vậy thì hắn có chút bất ngờ.
“……..”.
“Ta lại xấu xí”.
“Ân”. Ngón tay của Nham Vân vỗ về cằm của nam nhân, cúi đầu hôn khóe môi của nam nhân, 1 tay y cởi đai lưng của nam nhân ra, như có như không bổ sung một câu: “Nhưng mà ngươi rất hấp dẫn”.
Nam nhân bình tĩnh nhìn chăm chú vào, “Ngươi thật sự nghĩ muốn hài tử như vậy?”. Tiếng nói trầm thấp của hắn rất có từ tính, rất ôn nhu…….
Nham Vân cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân, thanh âm y chậm lại trước giờ chưa từng có: “Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội này sao?”. Ánh mắt của y di chuyển, dung nhan thành thục của nam nhân, tràn ngập khí khái nam tử, cùng xinh đẹp cùng thanh tú căn bản là không chút liên quan nào, nhưng mà ánh mắt mềm mại của nam nhân rất mê người……..
Sau khi im lặng nửa ngày, nam nhân chậm chạp gật đầu: “Có thể”. Có thể…….
Có thể…….
Nam nhân nói có thể…….
Nham Vân lập tức chen nam nhân tới trong cạnh giường, đè chặt nam nhân, “Đây chính là ngươi nói, đừng hối hận”. Tay y chậm rãi vuốt ve phía sau lưng rộng lớn của nam nhân.
Nam nhân không nói chuyện, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng chớp mắt một chút.
Đôi môi của Nham Vân lập tức dán lên, gắt gao lấp kín môi của nam nhân, nam nhân cảm rất an tĩnh cảm nhận Nham Vân, cảm nhận đầu lưỡi ướt át kia thật sâu dây dưa hắn.
Ngày hôm sau.
Thời điểm nam nhân đi trà phô, tìm bà mối rất nổi tiếng trong thành tới, thời điểm nam nhân rãnh rỗi liền xem 1 chút bức họa bà mối đưa tới, đều là mỹ nữ(gái đẹp)…….
“Tích gia, ngươi xem có thích hợp hay không”. Bà mối phe phẩy cái quạt màu vàng, trưng cầu ý kiến của nam nhân, trên bàn để đầy chân dung của các cô nương, nam nhân rất nghiêm túc chọn lựa.
Nam nhân chọn 2 tấm đẹp nhất, liền bảo bà mối lấy các bức họa khác đi hết, “Ngươi đi về trước, qua hai ngày nữa ta lại phái người thông tri ngươi đi làm mối”. Hắn cho bà mối một túi lớn bạc thưởng, liền bảo bà mối rời đi, hắn chọn hai vị cô nương dáng người nổi bật, điệu bộ thướt tha, dung mạo chim sa cá lặn, nếu như nam tử nhìn thấy đều sẽ động tâm, hắn đều nhịn không được nhìn bức họa thêm mấy lần.
Rất không sai.
Nam nhân cất 2 bức họa đi, hắn xuống lầu liền nhìn đến Xích Luyện tới trà phô, thời điểm nam nhân không ở trà phô thì Xích Luyện thi thoảng sẽ tới giúp hắn trông nom, hơn nữa rất nhiều thương khách đều là Xích Luyện giới thiệu cho hắn.
Sau khi Xích Luyện đi vào chính là chào hỏi cùng hắn liền lên lầu, cho tới thời điểm sắp dọn phô thì Xích Luyện mới từ trên lầu đi xuống, nam nhân đang chỉnh lí sổ sách, Xích Luyện đi qua giúp hắn thu dọn đồ đạc.
Xích Luyện rất im lặng.
Nam nhân một bên chỉnh lí sổ sách, một bên bình tĩnh nói nhỏ: “Tối hôm qua vì sao ngươi không tới?”. Hắn thu dọn, không có nhìn Xích Luyện.
“Tối hôm qua ta có việc đi ra ngoài, không ở quý phủ”. Xích Luyện ngữ khí nhẹ nhàng trả lời nam nhân, tiểu nhị trong phô tử đều ở phía sau, phía trước phô tử cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nam nhân cầm sổ sách lên lầu cất kỹ, thời điểm xuống lầu Xích Luyện đã gọi xe ngựa tới rồi, Xích Luyện muốn đi trên núi tịnh tự (ngôi chùa thanh tịnh) tĩnh tu, nam nhân không có chọn về phủ mà lại bồi Xích Luyện lên núi.
Trên núi ban đêm rất mát, có sương đêm lượn lờ ở trong núi, ngôi chùa ở tại đỉnh núi, bốn phía có bụi cây mọc lan tràn, ban đêm trong núi thi thoảng có côn trùng kêu vang, chim đập cánh.
Trong chùa có hòa thượng niệm kinh cùng với thanh âm gõ mõ, tuy rằng đã khuya nhưng mà các pháp sư vẫn là tiếp tục, âm khí của mảnh núi vắng vẻ này thập phần nặng, ngọn núi này là một bãi tha ma (nghĩa địa, nghĩa trang).
Nơi tịnh tự này tọa lạc tại đỉnh núi chính là vì trấn áp tà khí, nơi đây địa thế rất cao, ban đêm lộ ra từng trận khí lạnh……..
Trong phòng tất cả đều là gỗ núi xây nên, mặt đất rất bằng phẳng.
Trong phòng không có giường.
Đệm chăn mỏng manh kia đều trải trên mặt đất, bên cạnh có bàn gỗ nhỏ rất thấp, trên bàn gỗ để chậu gỗ đựng nước cùng khăn vải sạch sẽ, trên tường có một chữ “Thiện” rất lớn.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Ánh trăng mông lung kia xuyên thấu qua cửa sổ nhàn nhạt soi vào trong phòng, dựa theo ánh sáng mơ mơ hồ hồ kia có thể nhìn đến tình huống trong phòng, hai người đang ôm nhau im lặng cùng ngủ.
Tay của nam nhân khoát lên bên hông của Xích Luyện, thân thể hơi hơi đổ mồ hôi của hắn dán thân thể lạnh lẽo của Xích Luyện, một chút đều không cảm thấy nóng, nhưng mà hắn như thế nào cũng ngủ không được.
Xích Luyện cũng không ngủ, liền nhìn qua…….
“Đêm qua ngươi đi đâu?”. Nam nhân hỏi.
“Trở về Xích phủ”.
Ngón tay của nam nhân chậm rãi xiết chặt nội sam của Xích Luyện, hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại về Xích phủ?”. Hắn nhớ rõ tối hôm qua thời điểm dùng bữa, Xích Luyện cũng vắng mặt.
Xích Luyện không có trả lời nam nhân, chỉ là chậm rãi ôm sát nam nhân.
“Ngươi chính là không muốn ở lại Tích phủ…….”. Ngoại trừ cái này nam nhân cũng không nghĩ ra cái khác…….
Xích Luyện nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chậm rãi trả lời nam nhân: “Không phải”.
Gian phòng lần thứ hai im lặng lại, chỉ mơ hồ nghe được tiếng niệm kinh quẩn quanh trong chùa, nơi này rất yên tĩnh, rất thích hợp loại người không ăn khói lửa nhân gian như Xích Luyện nghỉ chân.
“Vậy chính là lo lắng tục khí trên người ta làm dơ tiên thể của ngươi?”. Nam nhân chầm chậm nhìn về phía Xích Luyện, hắn không biết vì sao Xích Luyện đột nhiên xa cách hắn như vậy.
Xích Luyện lắc đầu.
“Vậy là vì sao?”. Nam nhân tiếp tục hỏi Xích Luyện, nhưng mà Xích Luyện không nói.
Cuối cùng nam nhân cũng hỏi không ra được cái gì, nhưng mà hắn đều nói yêu cầu hoang đường của Mạt Đồng cùng Nham Vân với Xích Luyện, sau khi Xích Luyện nghe xong cũng không phản ứng.
“Ngươi thấy thế nào?”. Nam nhân nắm y sam bên hông của Xích Luyện, khẽ nắm, thấy Xích Luyện vẫn là nhắm mắt đang ngủ, hắn liền hạ thấp thanh âm: “Có phải ngươi cũng nghĩ giống như bọn họ hay không, có phải cũng nghĩ muốn 1 hài tử hay không?”. Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt của Xích Luyện, nhìn đến Xích Luyện đang ngủ, hắn cũng không nói nữa.
Hắn biết Xích Luyện không nghĩ muốn.
Cho nên hôm nay hắn chỉ chọn 2 bức họa chuẩn bị cho Mạt Đồng cùng Nham Vân. Nam nhân vừa định nghiên người tạo khoảng cách giữa 2 người, Xích Luyện lại đột nhiên ôm sát hắn……
“Ta chỉ cần ngươi liền đủ rồi”.
Xích Luyện thong thả tiến đến bên cạnh nam nhân, đôi môi vững vàng hôn lên môi của nam nhân, y chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vốn đen thùi kia, sớm lặng yên chuyển biến thành huyết hồng xích sắc (đỏ rực như lửa), đáy mắt thâm thúy của y an tĩnh tới không có nửa điểm dao động.
“Ân”.
Trong lòng nam nhân dĩ nhiên là vui sướng, cho nên thời điểm Xích Luyện rời khỏi môi của hắn, hắn như có như không hôn lại đôi môi của Xích Luyện 1 cái, tuy rằng chính là đơn giản chạm vào, nhưng mà đủ khiến cho Xích Luyện sửng sốt.
“Làm gì vậy?”. Xích Luyện nửa chống thân thể cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân.
Nam nhân lắc đầu.
Nhìn đến nam nhân xoay người sang chỗ khác, Xích Luyện làm cho nam nhân xoay lại đây, làm cho cả người nam nhân đều đối mặt hắn, nam nhân nhìn qua chỗ khác, không có nhìn Xích Luyện, gần đây hắn thấy Xích Luyện đi suốt, lại không có cơ hội nói chuyện cùng Xích Luyện.
Nam nhân chậm chạp ngồi dậy, hắn nhìn Xích Luyện ngồi ở trên ga giường, y sam của hai người đều lộn xộn như vậy, nhưng mà giằng co 1 lát, vẫn là nam nhân mở miệng trước.
“Ngươi có cái gì muốn nói, nghĩ muốn một mình nói với ta”. Nam nhân chủ động tới gần Xích Luyện, ngón tay hắn xiết chặt y sam bên hông của Xích Luyện, chậm rãi rút ngắn khoảng cách của hai người.
“Không có”. Xích Luyện lắc đầu.
Nam nhân có chút thất vọng.
“Có”. Xích Luyện tựa hồ nhớ tới cái gì, nam nhân ngẩng đầu nhìn Xích Luyện, nhưng mà Xích Luyện lại nói, “Ngươi đè lên vạt áo của ta”. Thanh âm của y rất nhẹ, không có ác ý.
Nhưng mà lại làm cho nam nhân rất xấu hổ.
“Ta đi ra ngoài rửa mặt”. Nam nhân đứng lên, liền vội vàng đi ra ngoài, không có nhìn đến cười nhạt khó có thể phát hiện nơi khóe môi Xích Luyện.
Nam nhân ở trong viện tử thất hồn lạc phách múc 1 thùng nước, hắn rõ ràng là muốn rửa mặt, nhưng mà lại là đang rửa tay, cuối cùng còn không cẩn thận làm đổ thùng nước, làm y sam đều ướt nhẹp.
Hắn không muốn đi vào.
Hắn đi vào cũng không biết nên nói cái gì cùng Xích Luyện, hắn ngồi ở bên cạnh giếng 1 lát.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có người đang kéo vạt áo của hắn, hắn chậm rãi quay đầu nhìn đến một nữ nhân mặt trắng bệch, nữ quỷ kia mặc y sam màu trắng, từ trong giếng bò lên……..
Hơn nữa, hai tay của nữ quỷ kia tựa hồ có quỷ liên tục cuồn cuộn đi theo đi hướng lên trên, nam nhân gặp nguy không loạn lấy ra 1 lá bùa, dán tại trên đầu của nữ quỷ…….
Theo chú văn trong miệng hắn vang lên, nữ quỷ kia kêu thảm biến mất, nam nhân dùng pháp trận phong bế miệng giếng, hắn đứng ở trong viện tử 1 hồi lâu, mới chậm rãi quay về phòng.
Nhưng mà, Xích Luyện không thấy.
Tính theo ngày, hôm nay vốn hẳn là Xích Luyện tìm đến hắn, nhưng mà hiện nay đều sắp nửa đêm rồi, tối nay Xích Luyện sẽ không tới đây, hơn nữa Xích Luyện đã mấy tháng chưa chạm vào hắn…….
Chỉ có ba tháng đầu Xích Luyện sẽ ôm hắn, sau đó mỗi lần tới lượt Xích Luyện, Xích Luyện đều là không chạm hắn, mới đầu Xích Luyện còn đồng giường cùng hắn, sau đó thi thoảng sẽ dẫn hắn đi ra ngoài 1 chút, nhưng mấy tháng sau đó Xích Luyện dứt khoát liền sẽ không tới đây.
Mà mỗi lần Cửu Hoàng ôm hắn đều phải ôn nhu triền miên đến hừng đông mới ôm hắn ngủ, làm cho hắn cơ bản ngày ấy tới thời điểm buổi chiều đóng phô tử(cửa tiệm) thì mới có thể đến trà phô nhìn một cái.
Mà thời điểm mỗi lần đến lượt Mạt Đồng, Mạt Đồng liền tới rất sớm, trời còn chưa tối Mạt Đồng liền nhốt nam nhân tại trong phòng, cho tới qua giờ sửu mới để nam nhân ngủ, hơn nữa yêu cầu đòi hỏi đặc biệt nhiều.
Thời điểm mỗi khi đến lượt Phật Hàng, trước đó nam nhân đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì Phật Hàng không thích ở trên giường ôm hắn, cái bàn trong phòng của hắn đều thay mấy lần rồi.
Mỗi lần Trương quản gia đều phải trách cứ thợ mộc: “Ngươi làm như thế nào, đụng một chút liền hỏng, cô gia chúng ta ít khi ăn cơm ở trong phòng, liền bồi Phật Hàng công tử ăn một hai lần, cái bàn liền hỏng, cái mới phải rắn chắc chút”.
Mỗi lúc này ánh mắt của nam nhân đều dừng ở trên người của Phật Hàng, mà Phật Hàng lại là lén chạm thắt lưng của nam nhân, “Làm nhiều thêm mấy lần, lại rắn chắc cũng sẽ nát bét”.
“Ngươi là người xuất gia”.
Khi đó, Phật Hàng liền dán tại bên tai nam nhân, cười khẽ: “Ngô là Phật Hoàng”.
“Người xuất gia không nói dối”. Mỗi lần nam nhân đều đẩy Phật Hàng ra.
Nhưng mà Phật Hàng có biện pháp làm cho nam nhân khuất phục, y cắn, ngậm cái lổ tai của nam nhân: “Lần sau ở trong phòng ngươi [ăn cơm], ngô sẽ càng dùng sức, cho ngươi [ăn] tới khóc luôn”.
Y càng nói càng khiến nam nhân ngượng ngùng.
Ăn tới khóc luôn.
Phải ăn bao lâu.
Dùng sức bao nhiêu.
Mới khiến cho nam nhân khóc.
Sau đó, mỗi lần Phật Hàng tới phòng của nam nhân, cái bàn đều sẽ bị hư, Phật Hàng còn thích kiêu ngạo gán tất cả công lao cho nam nhân, “Tối hôm qua ngươi cưỡi hỏng cái bàn rồi”.
“Câm miệng”.
“Chân của ngô đều bị ngươi cọ đỏ rồi”.
“Câm miệng”.
“Thật dùng sức, cưỡi tới thắt lưng ngô có chút xót”.
“Đừng nói nữa……..”. Bởi vì Phật Hàng thích nam nhân tự mình “cưỡi”, tự mình ngồi ở trên người y động, mỗi lần y vừa nói như vậy, thanh âm của nam nhân liền nhỏ đi, lập tức lại bị Phật Hàng hôn cùng trêu chọc.
………
Nam nhân im lặng rủ mắt, nhấm nháp nước trà, nhưng mà hơi thở của hắn có chút bất ổn, tuy rằng tối nay Xích Luyện không tới, nhưng mà Nham Vân lại tới đây, Nham Vân tắm rửa xong liền ôm nam nhân lên giường.
Đệm gấm đã đổi thành chiếu, chăn cũng đổi thành chăn đơn mỏng, màn giường trong suốt buông ở bốn phía giường lớn, Nham Vân đè ở trên người của nam nhân, kề sát nhìn chăm chú vào nam nhân.
“Vì sao nhìn ta như vậy?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn lại Nham Vân, hắn biết Nham Vân cảm thấy bộ dạng hắn lớn lên xấu xí, cho nên Nham Vân nhìn hắn như vậy thì hắn có chút bất ngờ.
“……..”.
“Ta lại xấu xí”.
“Ân”. Ngón tay của Nham Vân vỗ về cằm của nam nhân, cúi đầu hôn khóe môi của nam nhân, 1 tay y cởi đai lưng của nam nhân ra, như có như không bổ sung một câu: “Nhưng mà ngươi rất hấp dẫn”.
Nam nhân bình tĩnh nhìn chăm chú vào, “Ngươi thật sự nghĩ muốn hài tử như vậy?”. Tiếng nói trầm thấp của hắn rất có từ tính, rất ôn nhu…….
Nham Vân cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân, thanh âm y chậm lại trước giờ chưa từng có: “Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội này sao?”. Ánh mắt của y di chuyển, dung nhan thành thục của nam nhân, tràn ngập khí khái nam tử, cùng xinh đẹp cùng thanh tú căn bản là không chút liên quan nào, nhưng mà ánh mắt mềm mại của nam nhân rất mê người……..
Sau khi im lặng nửa ngày, nam nhân chậm chạp gật đầu: “Có thể”. Có thể…….
Có thể…….
Nam nhân nói có thể…….
Nham Vân lập tức chen nam nhân tới trong cạnh giường, đè chặt nam nhân, “Đây chính là ngươi nói, đừng hối hận”. Tay y chậm rãi vuốt ve phía sau lưng rộng lớn của nam nhân.
Nam nhân không nói chuyện, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng chớp mắt một chút.
Đôi môi của Nham Vân lập tức dán lên, gắt gao lấp kín môi của nam nhân, nam nhân cảm rất an tĩnh cảm nhận Nham Vân, cảm nhận đầu lưỡi ướt át kia thật sâu dây dưa hắn.
Ngày hôm sau.
Thời điểm nam nhân đi trà phô, tìm bà mối rất nổi tiếng trong thành tới, thời điểm nam nhân rãnh rỗi liền xem 1 chút bức họa bà mối đưa tới, đều là mỹ nữ(gái đẹp)…….
“Tích gia, ngươi xem có thích hợp hay không”. Bà mối phe phẩy cái quạt màu vàng, trưng cầu ý kiến của nam nhân, trên bàn để đầy chân dung của các cô nương, nam nhân rất nghiêm túc chọn lựa.
Nam nhân chọn 2 tấm đẹp nhất, liền bảo bà mối lấy các bức họa khác đi hết, “Ngươi đi về trước, qua hai ngày nữa ta lại phái người thông tri ngươi đi làm mối”. Hắn cho bà mối một túi lớn bạc thưởng, liền bảo bà mối rời đi, hắn chọn hai vị cô nương dáng người nổi bật, điệu bộ thướt tha, dung mạo chim sa cá lặn, nếu như nam tử nhìn thấy đều sẽ động tâm, hắn đều nhịn không được nhìn bức họa thêm mấy lần.
Rất không sai.
Nam nhân cất 2 bức họa đi, hắn xuống lầu liền nhìn đến Xích Luyện tới trà phô, thời điểm nam nhân không ở trà phô thì Xích Luyện thi thoảng sẽ tới giúp hắn trông nom, hơn nữa rất nhiều thương khách đều là Xích Luyện giới thiệu cho hắn.
Sau khi Xích Luyện đi vào chính là chào hỏi cùng hắn liền lên lầu, cho tới thời điểm sắp dọn phô thì Xích Luyện mới từ trên lầu đi xuống, nam nhân đang chỉnh lí sổ sách, Xích Luyện đi qua giúp hắn thu dọn đồ đạc.
Xích Luyện rất im lặng.
Nam nhân một bên chỉnh lí sổ sách, một bên bình tĩnh nói nhỏ: “Tối hôm qua vì sao ngươi không tới?”. Hắn thu dọn, không có nhìn Xích Luyện.
“Tối hôm qua ta có việc đi ra ngoài, không ở quý phủ”. Xích Luyện ngữ khí nhẹ nhàng trả lời nam nhân, tiểu nhị trong phô tử đều ở phía sau, phía trước phô tử cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nam nhân cầm sổ sách lên lầu cất kỹ, thời điểm xuống lầu Xích Luyện đã gọi xe ngựa tới rồi, Xích Luyện muốn đi trên núi tịnh tự (ngôi chùa thanh tịnh) tĩnh tu, nam nhân không có chọn về phủ mà lại bồi Xích Luyện lên núi.
Trên núi ban đêm rất mát, có sương đêm lượn lờ ở trong núi, ngôi chùa ở tại đỉnh núi, bốn phía có bụi cây mọc lan tràn, ban đêm trong núi thi thoảng có côn trùng kêu vang, chim đập cánh.
Trong chùa có hòa thượng niệm kinh cùng với thanh âm gõ mõ, tuy rằng đã khuya nhưng mà các pháp sư vẫn là tiếp tục, âm khí của mảnh núi vắng vẻ này thập phần nặng, ngọn núi này là một bãi tha ma (nghĩa địa, nghĩa trang).
Nơi tịnh tự này tọa lạc tại đỉnh núi chính là vì trấn áp tà khí, nơi đây địa thế rất cao, ban đêm lộ ra từng trận khí lạnh……..
Trong phòng tất cả đều là gỗ núi xây nên, mặt đất rất bằng phẳng.
Trong phòng không có giường.
Đệm chăn mỏng manh kia đều trải trên mặt đất, bên cạnh có bàn gỗ nhỏ rất thấp, trên bàn gỗ để chậu gỗ đựng nước cùng khăn vải sạch sẽ, trên tường có một chữ “Thiện” rất lớn.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Ánh trăng mông lung kia xuyên thấu qua cửa sổ nhàn nhạt soi vào trong phòng, dựa theo ánh sáng mơ mơ hồ hồ kia có thể nhìn đến tình huống trong phòng, hai người đang ôm nhau im lặng cùng ngủ.
Tay của nam nhân khoát lên bên hông của Xích Luyện, thân thể hơi hơi đổ mồ hôi của hắn dán thân thể lạnh lẽo của Xích Luyện, một chút đều không cảm thấy nóng, nhưng mà hắn như thế nào cũng ngủ không được.
Xích Luyện cũng không ngủ, liền nhìn qua…….
“Đêm qua ngươi đi đâu?”. Nam nhân hỏi.
“Trở về Xích phủ”.
Ngón tay của nam nhân chậm rãi xiết chặt nội sam của Xích Luyện, hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại về Xích phủ?”. Hắn nhớ rõ tối hôm qua thời điểm dùng bữa, Xích Luyện cũng vắng mặt.
Xích Luyện không có trả lời nam nhân, chỉ là chậm rãi ôm sát nam nhân.
“Ngươi chính là không muốn ở lại Tích phủ…….”. Ngoại trừ cái này nam nhân cũng không nghĩ ra cái khác…….
Xích Luyện nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chậm rãi trả lời nam nhân: “Không phải”.
Gian phòng lần thứ hai im lặng lại, chỉ mơ hồ nghe được tiếng niệm kinh quẩn quanh trong chùa, nơi này rất yên tĩnh, rất thích hợp loại người không ăn khói lửa nhân gian như Xích Luyện nghỉ chân.
“Vậy chính là lo lắng tục khí trên người ta làm dơ tiên thể của ngươi?”. Nam nhân chầm chậm nhìn về phía Xích Luyện, hắn không biết vì sao Xích Luyện đột nhiên xa cách hắn như vậy.
Xích Luyện lắc đầu.
“Vậy là vì sao?”. Nam nhân tiếp tục hỏi Xích Luyện, nhưng mà Xích Luyện không nói.
Cuối cùng nam nhân cũng hỏi không ra được cái gì, nhưng mà hắn đều nói yêu cầu hoang đường của Mạt Đồng cùng Nham Vân với Xích Luyện, sau khi Xích Luyện nghe xong cũng không phản ứng.
“Ngươi thấy thế nào?”. Nam nhân nắm y sam bên hông của Xích Luyện, khẽ nắm, thấy Xích Luyện vẫn là nhắm mắt đang ngủ, hắn liền hạ thấp thanh âm: “Có phải ngươi cũng nghĩ giống như bọn họ hay không, có phải cũng nghĩ muốn 1 hài tử hay không?”. Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt của Xích Luyện, nhìn đến Xích Luyện đang ngủ, hắn cũng không nói nữa.
Hắn biết Xích Luyện không nghĩ muốn.
Cho nên hôm nay hắn chỉ chọn 2 bức họa chuẩn bị cho Mạt Đồng cùng Nham Vân. Nam nhân vừa định nghiên người tạo khoảng cách giữa 2 người, Xích Luyện lại đột nhiên ôm sát hắn……
“Ta chỉ cần ngươi liền đủ rồi”.
Xích Luyện thong thả tiến đến bên cạnh nam nhân, đôi môi vững vàng hôn lên môi của nam nhân, y chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vốn đen thùi kia, sớm lặng yên chuyển biến thành huyết hồng xích sắc (đỏ rực như lửa), đáy mắt thâm thúy của y an tĩnh tới không có nửa điểm dao động.
“Ân”.
Trong lòng nam nhân dĩ nhiên là vui sướng, cho nên thời điểm Xích Luyện rời khỏi môi của hắn, hắn như có như không hôn lại đôi môi của Xích Luyện 1 cái, tuy rằng chính là đơn giản chạm vào, nhưng mà đủ khiến cho Xích Luyện sửng sốt.
“Làm gì vậy?”. Xích Luyện nửa chống thân thể cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân.
Nam nhân lắc đầu.
Nhìn đến nam nhân xoay người sang chỗ khác, Xích Luyện làm cho nam nhân xoay lại đây, làm cho cả người nam nhân đều đối mặt hắn, nam nhân nhìn qua chỗ khác, không có nhìn Xích Luyện, gần đây hắn thấy Xích Luyện đi suốt, lại không có cơ hội nói chuyện cùng Xích Luyện.
Nam nhân chậm chạp ngồi dậy, hắn nhìn Xích Luyện ngồi ở trên ga giường, y sam của hai người đều lộn xộn như vậy, nhưng mà giằng co 1 lát, vẫn là nam nhân mở miệng trước.
“Ngươi có cái gì muốn nói, nghĩ muốn một mình nói với ta”. Nam nhân chủ động tới gần Xích Luyện, ngón tay hắn xiết chặt y sam bên hông của Xích Luyện, chậm rãi rút ngắn khoảng cách của hai người.
“Không có”. Xích Luyện lắc đầu.
Nam nhân có chút thất vọng.
“Có”. Xích Luyện tựa hồ nhớ tới cái gì, nam nhân ngẩng đầu nhìn Xích Luyện, nhưng mà Xích Luyện lại nói, “Ngươi đè lên vạt áo của ta”. Thanh âm của y rất nhẹ, không có ác ý.
Nhưng mà lại làm cho nam nhân rất xấu hổ.
“Ta đi ra ngoài rửa mặt”. Nam nhân đứng lên, liền vội vàng đi ra ngoài, không có nhìn đến cười nhạt khó có thể phát hiện nơi khóe môi Xích Luyện.
Nam nhân ở trong viện tử thất hồn lạc phách múc 1 thùng nước, hắn rõ ràng là muốn rửa mặt, nhưng mà lại là đang rửa tay, cuối cùng còn không cẩn thận làm đổ thùng nước, làm y sam đều ướt nhẹp.
Hắn không muốn đi vào.
Hắn đi vào cũng không biết nên nói cái gì cùng Xích Luyện, hắn ngồi ở bên cạnh giếng 1 lát.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có người đang kéo vạt áo của hắn, hắn chậm rãi quay đầu nhìn đến một nữ nhân mặt trắng bệch, nữ quỷ kia mặc y sam màu trắng, từ trong giếng bò lên……..
Hơn nữa, hai tay của nữ quỷ kia tựa hồ có quỷ liên tục cuồn cuộn đi theo đi hướng lên trên, nam nhân gặp nguy không loạn lấy ra 1 lá bùa, dán tại trên đầu của nữ quỷ…….
Theo chú văn trong miệng hắn vang lên, nữ quỷ kia kêu thảm biến mất, nam nhân dùng pháp trận phong bế miệng giếng, hắn đứng ở trong viện tử 1 hồi lâu, mới chậm rãi quay về phòng.
Nhưng mà, Xích Luyện không thấy.
/332
|