“Ngươi có nhớ ta hay không?”. Mạt Đồng áp nam nhân tại ngõ nhỏ bên cạnh cửa thành, sau khi hôn 1 lát, mới hỏi: “Ta đưa sách cho ngươi, xem xong chưa? Cái ngọc sức kia có dùng qua chưa?”.
Nam nhân không nói lời nào.
Mạt Đồng sáp qua hôn nam nhân, nam nhân trực tiếp tránh đầu đi.
“Như thế nào? Không thích?”. Hai tay Mạt Đồng nắm thắt lưng của nam nhân, dùng sức kéo làm cho nam nhân càng thêm gần sát y, nhìn đến nam nhân trầm mặc, tựa hồ có chút không vui, y bổ sung, “Lần sau đưa ngươi cái lớn hơn nữa”.
Còn muốn có lần sau.
Nam nhân tức giận tát Mạt Đồng một cái, nhưng mà cổ tay bị tóm lấy trước một bước, đánh vào trên mặt Mạt Đồng không đau không ngứa…….
“Vì sao đánh ta?”. Đã là nửa đêm, trên đường ngoại trừ người điểm canh ra, không có người đi đường, Mạt Đồng ở trong ngõ nhỏ muốn làm gì thì làm với nam nhân, “Chính là cảm thấy ít sao?”.
Thanh âm của Mạt Đồng rất thấp, làm cho nam nhân nghe được mà mặt đỏ tai hồng.
“Ta không cần cái loại đồ vật này”. Nam nhân y sam hỗn độn đứng, Mạt Đồng liền đứng ở trước người của hắn, hai tay Mạt Đồng duỗi vào trong y sam của hắn, đang muốn làm gì thì làm…….
Mạt Đồng nở nụ cười thực hiện được ý đồ: “Vậy sử dụng thì mượn của ta”.
Nam nhân vừa định nói chuyện, liền bị Mạt Đồng hôn tới vô pháp lên tiếng, hai người ở trong ngõ nhỏ dây dưa cực kỳ lâu, thời điểm khi Mạt Đồng ôm nam nhân đi ra khỏi ngõ nhỏ thì nam nhân đã vô lực rồi.
Mạt Đồng ma hành ngàn dặm, rất nhanh liền tới Biên thành, khiến nam nhân không nghĩ tới chính là vốn Nham Vân hẳn là ở Nham môn, sớm 1 bước trở lại Biên thành Tích phủ so với bọn họ.
Thời điểm bọn họ về tới phủ, đã là giờ sửu, đêm dài vô cùng tĩnh lặng, Tích phủ đèn đỏ treo cao như cũ, nhưng mà bốn phía của Tích phủ cũng một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Xích Luyện ngồi ở trong hoa viên chơi cờ cùng Nham Vân, mà Phật Hàng lại là ngồi thiền trong hồ sen bên cạnh luyện công, Cửu Hoàng lười biếng tựa vào ghế gỗ lim rộng lớn hóng mát.
Bốn phía của Cửu Hoàng đều bày đầy băng đỉnh (vạc đựng nước đá) rất lớn, ngay cả phía dưới cái ghế cùng đệm đều là lót túi chườm băng lớn……..
Nóng như mạy mà Cửu Hoàng còn trở về đây.
Nam nhân cũng không nghĩ tới tất cả mọi người đều trở về, nhưng mà như cũ không có ngạc nhiên, mà Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cùng với Nham Vân đều chỉ là liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Ý của mọi người là để nam nhân đi nghỉ ngơi, nam nhân liền đi trở về phòng, hắn mới vừa thu dọn sạch sẽ cũng tắm rửa xong không bao lâu, liền có người người tới gõ cửa, hắn mới vừa mở cửa ra liền nhìn đến Nham Vân mặc nội sam phong phanh đứng ở bên ngoài, trong tay còn bưng một chén nước ô mai ướp lạnh.
“Cho ta?”. Nam nhân nhìn chằm chằm vụn băng tỏa khí lạnh trong chén, hiện tại hắn đích thật là có chút nóng, nhưng mà không nghĩ tới đã muộn thế này Nham Vân còn chạy tới phòng hắn.
Nham Vân rất lạnh tĩnh nhìn bốn phía 1 lát, sau khi xác định mấy người kia không ở phụ cận, y mới chậm rãi gật đầu: “Sao lại lâu như vậy mới trở về”. Y quay về phân đà Nham môn xử lý sự tình xong rồi mới đến, đều tới trước so với bọn hắn.
“Trên đường trì hoãn”.
Hai mắt Nham Vân sáng tỏ nhìn nam nhân, phát hiện nam nhân có chút ngượng ngùng, y cũng sẽ không lại hỏi, y cầm chén đưa tới bên môi của nam nhân: “Ta đút ngươi uống”.
“Ta tự mình uống”. Nam nhân giơ tay muốn cầm lấy cái chén, nhưng mà Nham Vân cũng không cho, nam nhân nhìn Nham Vân 1 lát, liền nói: “Ngươi không cảm thấy đút đồ cho ta uống, rất ghê tởm sao?”.
Hắn nhớ rõ rất nhiều năm trước, từng tại miếu Phong Tuyết ở Thiên Cung sơn, hắn bảo Liễu Phong cùng Nham Vân tới phương Bắc đi thí luyện, khi đó nam nhân cùng Nham Vân tồn tại cái loại quan hệ dị dạng này, lúc ấy hắn cảm thấy nếu như Nham Vân thích Liễu Phong, liền dứt khoát phái bọn họ đi lịch luyện, tăng tiến một ít cảm tình, nhưng mà không ngờ gặp phải sự cố bất ngờ.
Thời điểm sau khi ba người thoát hiểm đi đến thành trấn, bởi vì tay của nam nhân bị tổn thương do giá rét, cơ bản không hoạt động được, ăn, mặc, ở, đi lại đều không có biện pháp. Mà thời điểm đó Nham Vân ngoại trừ chỉ trích hắn, phái bọn họ đến địa phương nguy hiểm như vậy đi lịch luyện ra, tại trong thời gian hắn bị thương luôn luôn đều không chăm sóc hắn, hơn nữa hắn không có cách động đậy.
Nhờ Nham Vân hỗ trợ đút hắn uống dược, Nham Vân chẳng những không có trợ giúp hắn, còn vũ nhục hắn, còn luôn luôn ngoảnh mặt làm ngơ, mà Liễu Phong chỉ là bị thương nhẹ lại nhận được chăm sóc cẩn thận toàn hành trình.
Mà hắn liền chỉ có thể tự sinh tự diệt, nhưng mà may mắn lúc ấy có đệ tử biết hắn bị thương, phái xe ngựa suốt đêm tới đón hắn, hơn nữa hắn khôi phục rất nhanh, không quá mấy ngày hắn liền trở về Bạch Vân Quan trước.
Nhưng mà đời này nam nhân đều không bao giờ muốn đi miếu Phong Tuyết tại Thiên Cung sơn nữa……..
Hai người giằng co.
Nham Vân chắn ở cửa: “Vì sao phải nói như vậy?”.
Nam nhân đứng ở cạnh cửa nhìn Nham Vân, sau khi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta sợ hãi”. Hắn rất thẳng thắn, hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn đích thật là sợ hãi.
“Ta không có hạ độc, ngươi sợ hãi cái gì?”. Nham Vân an tĩnh nhìn nam nhân thành thục trước mắt này, ánh trăng soi vào trong phòng bao phủ trên người Tích Duyên, đáy mắt của Tích Duyên giống như bịt kín một tầng mê vụ hơi mỏng.
Viền vàng vòng quanh bên ngoài cái chén màu tím đã chạm tới môi của Tích Duyên, hắn vẫn là chậm rãi uống, ánh mắt của Nham Vân dừng ở trên mặt của nam nhân, cho tới khi nhìn thấy nam nhân uống xong thì y mới thỏa mãn.
“Hiện tại ngươi đối ta tốt như vậy, làm cho ta rất sợ hãi”. Nam nhân chắn ở ngoài cửa, không cho Nham Vân vào phòng.
Nham Vân giơ tay lau giọt nước lưu lại bên miệng của nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, nhẹ nhàng mổ đôi môi lạnh lẽo của nam nhân một chút: “Ta sẽ không gặp Liễu Phong nữa, nếu như y tới tìm ta, ta cũng đáp ứng ngươi, ta sẽ không gặp y”.
“……..”
“Nếu như ở trên đường gặp được, ta cũng không chào hỏi cùng y”.
“……..”
“Nếu thời điểm tụ hội tại môn phái, nhìn thấy y, nhiều lắm chỉ gật đầu một chút, ta không nói chuyện cùng y”. Nham Vân hiếm khi rất có kiên nhẫn thấp giọng “dỗ dành” nam nhân.
“…….”
“Ngươi không thích y, ta liền đọan tuyệt cùng y”. Tay Nham Vân đưa cái chén không cho nam nhân, hắn cúi đầu hôn nam nhân, hôn mồ hôi trên trán của nam nhân, “Lớn tuổi như vậy, ngươi còn muốn người khác dỗ dành”.
Thi thoảng dỗ dỗ dành dành mà thôi……..
Nam nhân không nói chuyện, chỉ là trong lòng có cảm xúc thỏa mãn, hắn không chú ý, Nham Vân liền ôm hắn vào trong phòng, hắn không nhẹ, Nham Vân bảo nam nhân bỏ chén xuống, cũng bảo nam nhân ngồi ở trên đùi của y……..
Nam nhân suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn là hỏi: “Ngươi thật sự quên được Liễu Phong?”. Người thích mười mấy năm, theo đuổi mười mấy năm, vì người kia từng vô số lần thương tổn hắn.
Thật sự quên được sao.
“Các ngươi quen biết mười mấy năm, cùng nhau tập võ lâu như vậy…….”.
“Ta cũng quen biết ngươi thật lâu”. Nham Vân trực tiếp ngắt lời nam nhân, hai tay của y quy củ đặt ở bên hông của nam nhân, ngửi hương khí nhàn nhạt quen thuộc trên người của nam nhân, mặt của y dán tại trên người của nam nhân chậm rãi cọ xát, ngửi hương vị trên người của nam nhân, nam nhân bị y khiến cho rất ngứa, nhưng mơ mơ hồ hồ nghe được, “Chúng ta nhận thức có mấy ngàn năm……..”.
Thanh âm của Nham Vân cực kỳ nhẹ, nhẹ tới cơ hồ nghe không thấy……..
Nam nhân chẳng ừ hử gì cúi đầu nhìn Nham Vân đang giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người giống như đều mang ước đoán hiểu rõ cảm xúc nơi đáy mắt lẫn nhau, rất có thâm ý………
“Nếu ngươi quy vị liền nhớ rõ”. Ngón tay của Nham Vân chậm rãi khảy tóc của nam nhân, nam nhân dùng dây tơ xanh tùy ý buộc tóc đã dài tới cổ chân……..
Nam nhân lật tay bắt lấy tay của Nham Vân, Nham Vân lại thuận thế nhéo thắt lưng của nam nhân, nam nhân mẫn cảm “ân” 1 tiếng, Nham Vân vì làm cho nam nhân an tâm, y chậm rãi vuốt ve nam nhân.
“Về sau chỉ quan tâm 1 mình ngươi, được không?”.
“Ân”.
Nam nhân bình tĩnh gật đầu.
Nham Vân liền ôm nam nhân ngồi 1 lát, liền chuẩn bị đi trở về, Nham Vân không muốn trở về phòng, nhưng mà nam nhân không giữ y lại, y ngay tại cửa mè nheo, tìm tra cùng nam nhân.
“Nút áo chưa cài tốt”.
“Ta tự mình làm”.
“Ta giúp ngươi”. Nham Vân cũng không phải đang thay nam nhân cài nút áo, mà là đang thay nam nhân cởi vạt áo, “Bồi ta đi tắm rửa”. Y cọ xát nửa ngày, mới ở bên tai nam nhân yêu cầu.
“Sẽ bị nhìn đến”. Nam nhân đứng ở cạnh cửa, cảm thấy không ổn, nếu bị bọn họ nhìn đến, nếu muốn cùng nhau đến, vậy hắn sẽ rất “vất vã”, có lẽ đêm nay sẽ không ngủ được.
“Bọn họ không ở dục trì (bể tắm, hồ tắm)“. Nham Vân rất chắc chắn, bởi vì thời điểm y tới, đều xem xét kỹ tình hình rồi. Mạt Đồng uống rượu tại hầm rượu, Phật Hàng đang luyện công, Cửu Hoàng ở trong hầm băng, Xích Luyện cũng trở về phòng, không ai sẽ đến.
Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân đứng ở trong phòng 1 cái, có chút do dự nhưng vẫn là chậm rãi đóng cửa phòng lại, Nham Vân lập tức liền hiểu được ý tứ của nam nhân.
“Có chuyện gì muốn nói với ta?”. Nham Vân cơ hồ là dán tại trên người của nam nhân, trực tiếp áp nam nhân tới bên trong cánh cửa, hơi thở của y ái muội quẩn quanh bên môi của nam nhân.
Nam nhân bình tĩnh nói: “Trong phòng ta có nước nóng”. Tiếng nói thành thục của nam nhân lộ ra một chút trầm thấp mê người.
Nam nhân không nói lời nào.
Mạt Đồng sáp qua hôn nam nhân, nam nhân trực tiếp tránh đầu đi.
“Như thế nào? Không thích?”. Hai tay Mạt Đồng nắm thắt lưng của nam nhân, dùng sức kéo làm cho nam nhân càng thêm gần sát y, nhìn đến nam nhân trầm mặc, tựa hồ có chút không vui, y bổ sung, “Lần sau đưa ngươi cái lớn hơn nữa”.
Còn muốn có lần sau.
Nam nhân tức giận tát Mạt Đồng một cái, nhưng mà cổ tay bị tóm lấy trước một bước, đánh vào trên mặt Mạt Đồng không đau không ngứa…….
“Vì sao đánh ta?”. Đã là nửa đêm, trên đường ngoại trừ người điểm canh ra, không có người đi đường, Mạt Đồng ở trong ngõ nhỏ muốn làm gì thì làm với nam nhân, “Chính là cảm thấy ít sao?”.
Thanh âm của Mạt Đồng rất thấp, làm cho nam nhân nghe được mà mặt đỏ tai hồng.
“Ta không cần cái loại đồ vật này”. Nam nhân y sam hỗn độn đứng, Mạt Đồng liền đứng ở trước người của hắn, hai tay Mạt Đồng duỗi vào trong y sam của hắn, đang muốn làm gì thì làm…….
Mạt Đồng nở nụ cười thực hiện được ý đồ: “Vậy sử dụng thì mượn của ta”.
Nam nhân vừa định nói chuyện, liền bị Mạt Đồng hôn tới vô pháp lên tiếng, hai người ở trong ngõ nhỏ dây dưa cực kỳ lâu, thời điểm khi Mạt Đồng ôm nam nhân đi ra khỏi ngõ nhỏ thì nam nhân đã vô lực rồi.
Mạt Đồng ma hành ngàn dặm, rất nhanh liền tới Biên thành, khiến nam nhân không nghĩ tới chính là vốn Nham Vân hẳn là ở Nham môn, sớm 1 bước trở lại Biên thành Tích phủ so với bọn họ.
Thời điểm bọn họ về tới phủ, đã là giờ sửu, đêm dài vô cùng tĩnh lặng, Tích phủ đèn đỏ treo cao như cũ, nhưng mà bốn phía của Tích phủ cũng một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Xích Luyện ngồi ở trong hoa viên chơi cờ cùng Nham Vân, mà Phật Hàng lại là ngồi thiền trong hồ sen bên cạnh luyện công, Cửu Hoàng lười biếng tựa vào ghế gỗ lim rộng lớn hóng mát.
Bốn phía của Cửu Hoàng đều bày đầy băng đỉnh (vạc đựng nước đá) rất lớn, ngay cả phía dưới cái ghế cùng đệm đều là lót túi chườm băng lớn……..
Nóng như mạy mà Cửu Hoàng còn trở về đây.
Nam nhân cũng không nghĩ tới tất cả mọi người đều trở về, nhưng mà như cũ không có ngạc nhiên, mà Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cùng với Nham Vân đều chỉ là liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Ý của mọi người là để nam nhân đi nghỉ ngơi, nam nhân liền đi trở về phòng, hắn mới vừa thu dọn sạch sẽ cũng tắm rửa xong không bao lâu, liền có người người tới gõ cửa, hắn mới vừa mở cửa ra liền nhìn đến Nham Vân mặc nội sam phong phanh đứng ở bên ngoài, trong tay còn bưng một chén nước ô mai ướp lạnh.
“Cho ta?”. Nam nhân nhìn chằm chằm vụn băng tỏa khí lạnh trong chén, hiện tại hắn đích thật là có chút nóng, nhưng mà không nghĩ tới đã muộn thế này Nham Vân còn chạy tới phòng hắn.
Nham Vân rất lạnh tĩnh nhìn bốn phía 1 lát, sau khi xác định mấy người kia không ở phụ cận, y mới chậm rãi gật đầu: “Sao lại lâu như vậy mới trở về”. Y quay về phân đà Nham môn xử lý sự tình xong rồi mới đến, đều tới trước so với bọn hắn.
“Trên đường trì hoãn”.
Hai mắt Nham Vân sáng tỏ nhìn nam nhân, phát hiện nam nhân có chút ngượng ngùng, y cũng sẽ không lại hỏi, y cầm chén đưa tới bên môi của nam nhân: “Ta đút ngươi uống”.
“Ta tự mình uống”. Nam nhân giơ tay muốn cầm lấy cái chén, nhưng mà Nham Vân cũng không cho, nam nhân nhìn Nham Vân 1 lát, liền nói: “Ngươi không cảm thấy đút đồ cho ta uống, rất ghê tởm sao?”.
Hắn nhớ rõ rất nhiều năm trước, từng tại miếu Phong Tuyết ở Thiên Cung sơn, hắn bảo Liễu Phong cùng Nham Vân tới phương Bắc đi thí luyện, khi đó nam nhân cùng Nham Vân tồn tại cái loại quan hệ dị dạng này, lúc ấy hắn cảm thấy nếu như Nham Vân thích Liễu Phong, liền dứt khoát phái bọn họ đi lịch luyện, tăng tiến một ít cảm tình, nhưng mà không ngờ gặp phải sự cố bất ngờ.
Thời điểm sau khi ba người thoát hiểm đi đến thành trấn, bởi vì tay của nam nhân bị tổn thương do giá rét, cơ bản không hoạt động được, ăn, mặc, ở, đi lại đều không có biện pháp. Mà thời điểm đó Nham Vân ngoại trừ chỉ trích hắn, phái bọn họ đến địa phương nguy hiểm như vậy đi lịch luyện ra, tại trong thời gian hắn bị thương luôn luôn đều không chăm sóc hắn, hơn nữa hắn không có cách động đậy.
Nhờ Nham Vân hỗ trợ đút hắn uống dược, Nham Vân chẳng những không có trợ giúp hắn, còn vũ nhục hắn, còn luôn luôn ngoảnh mặt làm ngơ, mà Liễu Phong chỉ là bị thương nhẹ lại nhận được chăm sóc cẩn thận toàn hành trình.
Mà hắn liền chỉ có thể tự sinh tự diệt, nhưng mà may mắn lúc ấy có đệ tử biết hắn bị thương, phái xe ngựa suốt đêm tới đón hắn, hơn nữa hắn khôi phục rất nhanh, không quá mấy ngày hắn liền trở về Bạch Vân Quan trước.
Nhưng mà đời này nam nhân đều không bao giờ muốn đi miếu Phong Tuyết tại Thiên Cung sơn nữa……..
Hai người giằng co.
Nham Vân chắn ở cửa: “Vì sao phải nói như vậy?”.
Nam nhân đứng ở cạnh cửa nhìn Nham Vân, sau khi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta sợ hãi”. Hắn rất thẳng thắn, hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn đích thật là sợ hãi.
“Ta không có hạ độc, ngươi sợ hãi cái gì?”. Nham Vân an tĩnh nhìn nam nhân thành thục trước mắt này, ánh trăng soi vào trong phòng bao phủ trên người Tích Duyên, đáy mắt của Tích Duyên giống như bịt kín một tầng mê vụ hơi mỏng.
Viền vàng vòng quanh bên ngoài cái chén màu tím đã chạm tới môi của Tích Duyên, hắn vẫn là chậm rãi uống, ánh mắt của Nham Vân dừng ở trên mặt của nam nhân, cho tới khi nhìn thấy nam nhân uống xong thì y mới thỏa mãn.
“Hiện tại ngươi đối ta tốt như vậy, làm cho ta rất sợ hãi”. Nam nhân chắn ở ngoài cửa, không cho Nham Vân vào phòng.
Nham Vân giơ tay lau giọt nước lưu lại bên miệng của nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, nhẹ nhàng mổ đôi môi lạnh lẽo của nam nhân một chút: “Ta sẽ không gặp Liễu Phong nữa, nếu như y tới tìm ta, ta cũng đáp ứng ngươi, ta sẽ không gặp y”.
“……..”
“Nếu như ở trên đường gặp được, ta cũng không chào hỏi cùng y”.
“……..”
“Nếu thời điểm tụ hội tại môn phái, nhìn thấy y, nhiều lắm chỉ gật đầu một chút, ta không nói chuyện cùng y”. Nham Vân hiếm khi rất có kiên nhẫn thấp giọng “dỗ dành” nam nhân.
“…….”
“Ngươi không thích y, ta liền đọan tuyệt cùng y”. Tay Nham Vân đưa cái chén không cho nam nhân, hắn cúi đầu hôn nam nhân, hôn mồ hôi trên trán của nam nhân, “Lớn tuổi như vậy, ngươi còn muốn người khác dỗ dành”.
Thi thoảng dỗ dỗ dành dành mà thôi……..
Nam nhân không nói chuyện, chỉ là trong lòng có cảm xúc thỏa mãn, hắn không chú ý, Nham Vân liền ôm hắn vào trong phòng, hắn không nhẹ, Nham Vân bảo nam nhân bỏ chén xuống, cũng bảo nam nhân ngồi ở trên đùi của y……..
Nam nhân suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn là hỏi: “Ngươi thật sự quên được Liễu Phong?”. Người thích mười mấy năm, theo đuổi mười mấy năm, vì người kia từng vô số lần thương tổn hắn.
Thật sự quên được sao.
“Các ngươi quen biết mười mấy năm, cùng nhau tập võ lâu như vậy…….”.
“Ta cũng quen biết ngươi thật lâu”. Nham Vân trực tiếp ngắt lời nam nhân, hai tay của y quy củ đặt ở bên hông của nam nhân, ngửi hương khí nhàn nhạt quen thuộc trên người của nam nhân, mặt của y dán tại trên người của nam nhân chậm rãi cọ xát, ngửi hương vị trên người của nam nhân, nam nhân bị y khiến cho rất ngứa, nhưng mơ mơ hồ hồ nghe được, “Chúng ta nhận thức có mấy ngàn năm……..”.
Thanh âm của Nham Vân cực kỳ nhẹ, nhẹ tới cơ hồ nghe không thấy……..
Nam nhân chẳng ừ hử gì cúi đầu nhìn Nham Vân đang giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người giống như đều mang ước đoán hiểu rõ cảm xúc nơi đáy mắt lẫn nhau, rất có thâm ý………
“Nếu ngươi quy vị liền nhớ rõ”. Ngón tay của Nham Vân chậm rãi khảy tóc của nam nhân, nam nhân dùng dây tơ xanh tùy ý buộc tóc đã dài tới cổ chân……..
Nam nhân lật tay bắt lấy tay của Nham Vân, Nham Vân lại thuận thế nhéo thắt lưng của nam nhân, nam nhân mẫn cảm “ân” 1 tiếng, Nham Vân vì làm cho nam nhân an tâm, y chậm rãi vuốt ve nam nhân.
“Về sau chỉ quan tâm 1 mình ngươi, được không?”.
“Ân”.
Nam nhân bình tĩnh gật đầu.
Nham Vân liền ôm nam nhân ngồi 1 lát, liền chuẩn bị đi trở về, Nham Vân không muốn trở về phòng, nhưng mà nam nhân không giữ y lại, y ngay tại cửa mè nheo, tìm tra cùng nam nhân.
“Nút áo chưa cài tốt”.
“Ta tự mình làm”.
“Ta giúp ngươi”. Nham Vân cũng không phải đang thay nam nhân cài nút áo, mà là đang thay nam nhân cởi vạt áo, “Bồi ta đi tắm rửa”. Y cọ xát nửa ngày, mới ở bên tai nam nhân yêu cầu.
“Sẽ bị nhìn đến”. Nam nhân đứng ở cạnh cửa, cảm thấy không ổn, nếu bị bọn họ nhìn đến, nếu muốn cùng nhau đến, vậy hắn sẽ rất “vất vã”, có lẽ đêm nay sẽ không ngủ được.
“Bọn họ không ở dục trì (bể tắm, hồ tắm)“. Nham Vân rất chắc chắn, bởi vì thời điểm y tới, đều xem xét kỹ tình hình rồi. Mạt Đồng uống rượu tại hầm rượu, Phật Hàng đang luyện công, Cửu Hoàng ở trong hầm băng, Xích Luyện cũng trở về phòng, không ai sẽ đến.
Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân đứng ở trong phòng 1 cái, có chút do dự nhưng vẫn là chậm rãi đóng cửa phòng lại, Nham Vân lập tức liền hiểu được ý tứ của nam nhân.
“Có chuyện gì muốn nói với ta?”. Nham Vân cơ hồ là dán tại trên người của nam nhân, trực tiếp áp nam nhân tới bên trong cánh cửa, hơi thở của y ái muội quẩn quanh bên môi của nam nhân.
Nam nhân bình tĩnh nói: “Trong phòng ta có nước nóng”. Tiếng nói thành thục của nam nhân lộ ra một chút trầm thấp mê người.
/332
|