Chương 188: Sao bác sĩ lại khóc?
“Ồ? Cô ấy trả lời, vậy cô ấy đã nói gì?”
Đầu của Hoắc Cao Lãng di chuyển trái phải nhưng trông không còn đau đớn như trước nữa, mà là bộ dạng dốc sức nhớ lại “Giọng chị ta… nghe có vẻ đau đớn. Hình như chị ta cũng đang vùng vẫy, kêu cứu? Tôi vẫn còn lờ mờ nghe thấy giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia…”
“Ừ, rất tốt. Hoắc Cao Lãng, cậu đừng sợ, tiếp tục nói đi.”
“Người đàn ông đó… nghe rất dữ tợn.
Anh ta dường như đang đe dọa chị ta! Anh ta nói điều gì đó rất bẩn thỉu. Sau đó, điện thoại vọng lại âm thanh như bị người khác ném hỏng.”
Tạ Đình Phong nghe đến đó, anh ta nhắm mắt lại nhẹ nhõm và thở ra thật sâu.
Cảnh tượng mà Hoắc Cao Lãng miêu tả gần giống như những gì Đường Hoa Nguyệt nói với anh ta lúc đó. Anh ta thật không ngờ lần đầu tiên thôi miên Cao Lãng đã thành công!
Liếm nhẹ đôi môi đầy vết thương, Tạ Đình Phong tiếp tục: “Hoäc Cao Lãng, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu. Cậu hãy suy nghĩ tôi, được không? Theo như lời cậu nói thì khi anh trai gặp chuyện cậu muốn tìm cô ấy để nhờ giúp đỡ, khi chính mình gặp nguy hiểm cậu cũng gọi điện thoại theo bản năng. Nếu cậu đã tin tưởng cô ấy đến thế thì tại sao cậu nhất quyết cho rằng cô ấy là người làm tổn thương mình?”
Đúng vậy, tại sao lại như thế?
“Bởi vì… bởi vì…’ Dường như cơ thể Hoắc.
Cao Lãng lại bị đau đớn nghiền ép lần nữa, cậu ấy run lên nhưng vẫn cố chấp dốc hết sức mình hồi tưởng lại.
“Bởi vì tôi nghe thấy họ gọi ai đó, họ gọi người đó là… cô Đường!”
“Cô Đường, những chuyện mà cô căn dặn đã làm xong rồi. Cô cứ yên tâm đi, cậu ta đã bị chúng tôi trừng trị đến sống dở chết dở” Mấy tên côn đồ cao lớn hèn mọn bỉ ổi sửa sang lại quần áo chỉnh tề rồi đi đến góc nhà kho bỏ hoang, gọi điện thoại báo cáo cho chủ thuê.
Hai mắt Hoắc Cao Lãng không còn chút thần sắc sáng lạn, toàn thân bị các vết thương bầm tím bao trùm.Cậu ấy giống như một con búp bê giẻ rách bị chà đạp và tàn phá, rơi xuống đống rơm rạ không thể chịu nổi.
Cô Đường, trên đời này còn có bao nhiêu cô Đường chứ?
Không… không đúng! Dường như không phải là cô Đường… Sự thật mà cậu ấy đã từng tin tưởng sâu sắc, sao hôm nay nghĩ đến lại khiến cậu ấy có cảm giác giống như đã “từ không mà nói thành có”?
“Đầu tôi đau quá…’ Hoắc Cao Lãng đau đớn rên rỉ: “Không phải cô Đường… Vậy thì là ai? Rốt cuộc đó là người nào… Tôi không nhớ được! Đau quát”
Tạ Đình Phong thấy trạng thái của cậu ấy đã đến cực hạn, lập tức bấm đồng hồ dừng lại. Từ trong túi áo khoác trắng lấy ra một chiếc chuông nhỏ, khẽ lắc bên tai Hoäc Cao Lãng. Chỉ thấy cơ thể cậu ấy chợt rung lên, lông mày nhíu chặt cũng dãn ra ngay lập tức.
Tạ Đình Phong căng thẳng nhìn Hoäc.
Cao Lãng, một phút đồng hồ chờ đợi cậu ấy mở mắt ra giống như trôi qua một thế kỷ dài đằng đẳng.
Cuối cùng, lông mi của Hoắc Cao Lãng khẽ run lên rồi từ từ mở mắt dưới cái nhìn của Tạ Đình Phong.
Khi cuộc thôi miên kết thúc, bệnh nhân sẽ không nhớ mình vừa xảy ra chuyện gì trong thế giới thôi miên nên Hoắc Cao Lãng chỉ biết chớp chớp đôi mắt to của mình, kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng gần mình: “Bác sĩ Tạ, anh sao vậy? Sao anh lại khóc?”
Tạ Đình Phong giật mình, anh ta khóc sao?
Anh ta đưa tay sờ lên mặt mình, quả nhiên trên má đã đầy nước mắt ẩm ướt lạnh lẽo. A… thế mà anh ta chưa từng phát được hóa ra tất cả những gì có thể ki Hoäc Cao Lãng cảm thấy đau đớn đều khiến anh ta tổn thương sâu sắc như vậy.
Tạ Đình Phong còn chưa nghĩ nên trả lời như thế nào, Hoắc Cao Lãng lại ngạc nhiên kêu lên: “AI Bác sĩ Tạ, sao trên môi anh lại toàn là máu?”
Tạ Đình Phong cười khổ lắc đầu, nâng bàn tay còn lại nhẹ nhàng lau gương mặt như mèo con của Hoắc Cao Lãng, gạt đi những giọt nước mắt lạnh lẽo còn dính trên má cậu ấy.
“Cậu thử nhìn lại chính cậu xem, cũng không tốt hơn tôi chút nào.”
Hoäc Cao Lãng sửng sốt, chẳng qua cậu ấy chỉ nghe một bản nhạc và ngủ một giấc thôi! Tại sao cả cậu ấy và bác sĩ Tạ đều khóc, mà cậu ấy lại hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Tạ Đình Phong lấy lại nụ cười thường.
ngày, đứng dậy, kéo đầu Hoắc Cao Lãng vào lồng ngực mình, nhắm chặt mắt và nói: “Cậu vừa gặp ác mộng nên đã khóc. Tôi đi tới nhìn cậu, ai ngờ được cậu lại vung một quyền đấm vào miệng tôi. Bởi vậy nên tôi mới chảy máu, hơn nữa còn đau tới mức rơi nước mắt.”
Hoắc Cao Lãng im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười: “Hahaha, bác sĩ Tạ, cuối cùng cũng để tôi phát hiện ra điểm yếu của anh rồi. Anh sợ đau đúng không? Đừng lo, chỉ cần anh không làm tôi tức giận, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói bí mật này cho người khác biết đâu”
“Thãng nhóc thối. Chẳng phải mọi chuyện đều tại cậu mà ra hay sao? Thế mà cậu còn không biết xấu hổ dọa ngược lại người bị hại là tôi sao?”
Hoäc Cao Lãng vui vẻ quấn chiếc chăn mà cậu ấy thích nhất nằm bò trên giường, không chút nghỉ ngờ về lời giải thích của Tạ Đình Phong: “Như vậy phải trách bản nhạc anh cho tôi nghe mới đúng. Đã lâu rồi tôi không gặp ác mộng!”
Cậu ấy tưởng rằng bác sĩ Tạ sẽ gõ vào trán mình để “trả đũa” như trước đây, Hoắc.
Cao Lãng quay đầu đi theo phản xạ có điều kiện. Nhưng sau đó chỉ thấy bác sĩ Tạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt dịu dàng gần như khiến người khác phải tan chảy nhìn mình chăm chú: “Ừ, đều do tôi không tốt. Sau này tôi sẽ không bao giờ… để cậu phải sợ nữa”
/268
|