Chương 187: Lúc ấy Đường Hoa Nguyệt trả lời điện thoại
Tạ Đình Phong cởi thẳng áo khoác trắng, khóa cửa phòng từ bên trong và đóng rèm lại, căn phòng lập tức trở nên mờ mịt.
Anh ta ngồi xuống đối diện Hoắc Cao Lãng với vẻ mặt hơi nghiêm nghị, từ tốn hỏi bằng giọng nói thành thật chất phát: “Hoác.
Cao Lãng, cậu có đang nghe tôi nói không?”
Chỉ có hành động siết chặt cây bút trong tay mới để lộ một chút căng thẳng của anh ta lúc này.
Sau một lúc lâu, Hoắc Cao Lãng kéo dài giọng và trả Tu Cùng lúc đó, Tạ Đình Phong bấm đồng hồ tính giờ trên tay. Âm thanh “cạch” lần thứ hai và âm nhạc trong tai nghe Hoắc Cao.
Lãng bổ sung cho nhau rồi dần dần lấp đầy toàn bộ bộ não của cậu ấy. Dường như có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng và mềm mại nhưng lại không cho phép từ chối, túm lấy những kí ức chôn sâu trong tim cậu ấy.
Cảm giác này có chút quen thuộc nhưng nó lại không giống với những gì cậu ấy đã trải qua trước đây… Hoäc Cao Lãng nhất thời không thể phân biệt được thế giới mà cậu ấy đang ở là thực tế hay chỉ là hư ảo.
Cậu ấy chỉ nghe thấy một giọng nói như thể từ phương trời xa vọng đến khiến mình không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng an tâm: “Hoắc Cao Lãng, cậu có thể nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu không?”
“Ừm…” Hoắc Cao Lãng cau mày: “Ở đây có rất nhiều cây, dường như là một khu rừng.”
“Được, vậy cậu xem thử xung quanh có đường nào có thể đi được không?”
Hoắc Cao Lãng đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi miêu tả quanh co: “Có, có. Nhưng con đường kia trông tối tắm và đầy bụi cây có gai, tôi không muốn đi.”
Tạ Đình Phong dồn ánh mắt vào người ở phía đối diện. Anh ta biết rõ con đường kia nối liền với kí ức day dứt và không muốn nhớ lại nhất trong lòng cậu ấy. Nếu như có thể thì anh ta cũng không đành lòng ép cậu ấy phải đi…
“Hoắc Cao Lãng, đừng sợ. Cậu cứ từ từ bước qua, tôi sẽ luôn ở bên cậu. Chúng ta không cần phải gấp gáp, hôm nay cậu có thể đi trên con đường này bao xa tuỳ thích, nếu cậu quá sợ hãi thì chúng ta sẽ dừng lại. Chỉ cần cậu quay đầu lại nhìn sẽ thấy tôi luôn ở phía sau cậu ngay, được không?”
Hoắc Cao Lãng cúi đầu, do dự tại chỗ hồi lâu: “Nhất định phải đi sao?”
“Đúng vậy. Cậu phải rời khỏi đó, nếu không, cậu sẽ phải ở lại trong khu rừng này một mình mãi mãi. Chẳng lẽ cậu muốn như: vậy sao?”
“Tôi không muốn!”
Tạ Đình Phong nhìn đôi mày hơi cau lại của Hoắc Cao Lãng trong phòng, anh ta đau lòng muốn sờ lên mặt cậu nhưng ngón tay run rẩy hồi lâu, cuối cùng vẫn buông thõng xuống.
Dưới sự động viên không ngừng của Tạ Đình Phong, cuối cùng Hoắc Cao Lãng cũng đặt chân bước vào con đường nhỏ kinh khủng kia. Hai tay cậu ấy siết chặt trước ngực, luôn cảm thấy có con vật nào đó sẽ đột nhiên xông lên vây lấy mình.
Tạ Đình Phong cẩn thận quan sát biểu hiện của Hoắc Cao Lãng. Nếu có vấn đề gì xảy ra, anh ta sẽ ngừng thôi miên ngay lập tức.
Đột nhiên, toàn thân Hoäc Cao Lãng run lên.
“Hoắc Cao Lãng, cậu bị sao vậy? Cậu nhìn thấy gì? Có thể nói với tôi không?”
Câu trả lời của Hoắc Cao Lãng đầy bối rối: “Tôi nhìn thấy rồi, tôi thấy anh trai… và chính tôi…”
Tạ Đình Phong nhận thấy mí mắt Hoäc.
Cao Lãng bắt đầu run lên, vội vàng trấn an cậu ấy: “Đừng lo lắng, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi vẫn đang nghe cậu nói.”
“Tôi thấy anh trai tôi đã lái xe và tông vào một ai đó. Có người muốn đưa anh tôi vào “Sau đó thì sao? Cậu đang làm gì?” Tạ Đình Phong biết đây là một chuyện đã thực sự xảy ra và nỗi đau của Hoäc Cao Lãng chắc chắn phải gắn liền với quá khứ này.
“Tôi, tôi rất sợ hãi và đau khổ. Tôi muốn tìm một người, tìm chị ta đến gặp anh trai tôi và hỏi chị ta xem liệu có thể tìm cách nào cứu anh trai tôi ra không… Nhưng, chị ta phớt lờ tôi! Chị ta đóng cửa không gặp tôi!
Tôi đã đi tìm rất nhiều lần nhưng không thấy bóng dáng chị ta đâu!”
Giọng nói của Hoắc Cao Lãng đột nhiên lớn hơn, Tạ Đình Phong nhanh chóng vươn tay nhẹ nhàng võ vai cậu ấy, nhờ vào sức mạnh từ bên ngoài giúp cậu ấy chống đỡ một chút.
Anh ta dẫn dắt từng chút bên tai Hoắc Cao Lãng: “Người đó là ai? Cô ấy hẳn là người rất quan trọng với cậu và trai anh cậu đúng không?”
“Đúng… Không, không, không. Chị ta, chị ta là người xấu.”
Suy nghĩ đang bị thôi miên của Hoäc Cao Lãng lập tức quay về cái ngày sống không bằng chết kia, kể từ ngày đó, cậu ấy hoàn toàn rơi vào đoạn thời gian muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được!
“Hôm đó, tôi đến nhà tìm chị ta. Trời nắng to, tôi đợi rất lâu, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng chị ta không gặp tôi, tôi chỉ có thể rời đi, sau đó… Sau đó! Tôi…đột nhiên có một chiếc xe tải chạy đến chỗ tôi. Trên xe đầy người… Tôi, tôi sợ hãi!”
Tay Tạ Đình Phong buông xuống bên hông bị nắm chặt thành nắm đấm, cả cánh tay đều nổi gân xanh.
Những tên cặn bã này… Là bọn chúng đã bất chấp tất cả làm tổn thương cậu bé ấm áp nhất trên thế giới này!
Anh ta chỉ hận mình không thể tự tay đào mộ phần của chúng và ném tất cả xương cốt của chúng xuống cống ngầm!
Nhưng anh ta không ngắt lời Hoäc Cao Lãng, chỉ lặng lẽ lảng nghe ký ức quá đổi tàn nhẫn khi nhớ lại của cả hai trong tiếng vang ““cạch cạch cạch” đều đều trong phòng.
Hoắc Cao Lãng đau đớn nuốt nước bọt vào cổ họng, giọng nói của cậu ấy bỗng nhiên run rẩy: “Tôi bị trói, tôi đã gọi điện cho chị ta nhưng chị ta đã tắt nó đi! Sau đó, sau đó…
Thân hình mảnh mai của cậu ấy đột ngột giật nảy, lông mày cau lại thành một quả bóng, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ chân tóc.
“Tôi… Tôi, bọn họ… Tôi đau quá! Cứu mạng! Ai có thể cứu tôi… Đừng!! AI…”
Hoäc Cao Lãng đột nhiên bắt đầu hét lên dữ dội, âm thanh gần như xuyên qua trái tim của Tạ Đình Phong.
Răng anh ta cắn chặt vào môi và lưỡi, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên khoang miệng và mũi, chỉ có đau đớn như vậy mới đủ khiến anh ta duy trì sự tỉnh táo.
Hoäc Cao Lãng nãm cuộn tròn trên ghế da, cơ thể cậu ấy rùng mình không tự chủ được.
Biểu cảm đó đủ để làm tan nát trái tim của Tạ Đình Phong.
Anh ta không nhịn được nữa, nắm lấy hai tay Hoắc Cao Lãng: “Cao Lãng, cậu bình tĩnh lại! Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút!”
Toàn thân Hoäc Cao Lãng run lên bần bật, giống như đang giấy giụa muốn thoát khỏi móng vuốt của vô số yêu quái đang ôm lấy thân thể mình trong địa ngục. Cậu ấy nghe thấy lời anh ta thì ngoan ngoãn ngẩng đầu, phát hiện quả nhiên là cả một vùng trời xanh rộng lớn.
Cậu ấy nuốt nước bọt một cách nặng nề và nhìn một con chim có lông đuôi màu đỏ tươi bay ngang qua đầu mình.
Lúc này, cậu ấy mới khôi phục được nhịp tim và nhịp thở, vô lực ngã ngồi xuống đất như vừa tìm được đường sống trong cõi chết.
Tạ Đình Phong muốn đánh thức cậu ấy ngay lập tức. Nhưng… đã đến đây rồi, nếu đột ngột dừng lại thì có lẽ lần sau bị anh ta dẫn dắt đến đoạn này, Cao Lãng sẽ càng đau đớn hơn.
“Hoắc Cao Lãng, cậu có sao không?”
Anh ta khàn giọng hỏi.
Hoäc Cao Lãng chậm rãi gật đầu, như thể chống lại chính mình, nghỉ ngờ nói: “Hình như là có chỗ nào đó không đúng…”
Đôi mắt Tạ Đình Phong co rút mạnh, cậu ấy đã nhớ được cái gì không khớp rồi sao?
“Tôi… Sao tôi có cảm giác, lúc tôi gọi điện thoại cho chị ta thì chị ta đã trả lời?…”
/268
|