Phó Cảnh Sâm cười cười, hỏi cô: "Em nghĩ sao?"
Lục Tinh nhíu mày, mở to hai mắt quan sát anh, nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc của anh thì khẽ lẩm bẩm: "Có thể lắm chứ, lúc bé em cũng bị anh mắng suốt mà." Nhớ lại lúc còn nhỏ anh thường chê cô, nói cô ngốc, mắng cô đần, còn có cái này không được, cái kia không được, quần ngắn quá không được mặc, áo hai dây không thể mặc, áo cổ sâu thì khó coi...
Cô chớp mắt một cái, lúc đó anh sẽ không thực sự coi cô là cô vợ nhỏ nuôi từ bé đấy chứ?
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, cô chợt bật cười, đôi mắt to trong suốt như nước cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười động lòng người.
Mắt anh tối lại đang định cúi đầu hôn cô thì thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra.
Lục Tinh không biết anh muốn hôn cô, nhìn thấy bên ngoài thang máy toàn người là người, ai ai cũng ăn mặc trang trọng, cô hơi khẩn trương: "Đến rồi."
Phó Cảnh Sâm nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, anh nắm lấy vòng eo thon của cô, dịu dàng nói: "Đi thôi."
"Dạ." Cô hít một hơi thật sâu.
Tiệc cuối năm của Phó thị lúc nào cũng long trọng, tổ chức theo hình thức phương Tây ở đại sảnh lớn nhất của khách sạn Khải Duyệt.
Lục Tinh đứng trước cửa nhìn trong vào phòng, cũng có khá nhiều người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiều người như vậy thì Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi không có nhiều tinh thần và sức lực chú ý đến cô.
Đèn trong đại sảnh sáng bừng, cô vừa mới bước vào bên trong, ánh mắt mọi người giống như đèn flash đồng loạt nhìn về bên này, Lục Tinh mím môi giữ vững nụ cười.
Đứng bên cạnh Phó Cảnh Sâm, không thể nghi ngờ, tối nay cô là người phụ nữ được chú ý nhất rồi.
Dường như bọn họ vừa đến nơi thì người dẫn chương trình đã tuyên bố bắt đầu bữa tiệc đêm nay, sau vài câu nói mở màn thì người dẫn chương trình cất cao giọng: "Hoan nghênh Phó tổng lên đọc diễn văn."
Lục Tinh cảm giác lực bên hông buông lỏng, chỉ còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cô có chút ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Cảnh Sâm đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Đợi anh quay lại." Lúc này Lục Tinh mới kịp phản ứng thì anh đã bước lên sân khấu rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng hình anh trên sân khấu, giọng nói trầm thấp lại quyến rũ, dáng vẻ tự tin tao nhã, đơn giản nhưng lại dễ dàng áp chế, như thể khống chế toàn bộ mọi thứ khiến người người phải ngước mắt nhìn. Bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, dường như mỗi một chữ đều gõ vào lòng mọi người.
Lục Tinh nhìn anh đến say mê.
Không biết qua bao lâu, bên trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, người đàn ông anh tuấn mặc âu phục trên sân khấu chậm rãi đi xuống dưới, trước sự chú ý của tất cả mọi người, anh đi về hướng Lục Tinh.
Ánh mắt Lục Tinh vẫn còn say mê nhìn anh, có chút ngẩn ngơ.
Phó Cảnh Sâm đi tới bên cạnh cô, ôm cô nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô hồi hồn, lắc đầu: "Không có gì... chỉ là chưa từng thấy qua bộ dạng anh như vậy, có chút... không quen..." Có chút mê người, có chút không dám tin người đàn ông này thuộc về cô.
Phó Cảnh Sâm khẽ cau mày, rõ ràng tối qua anh đã làm chuyện thân mật nhất với cô rồi mà, tại sao cô lại nói không quen?
Anh đang muốn nói thì ánh mắt vô tình nhìn thấy có người bước đến, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, xoay cả người Lục Tinh lại, nhìn về hướng người tới: "Cha, mẹ."
Lục Tinh như gặp phải nguy hiểm, vội vàng nói: "Chú Phó, dì Cảnh."
Vẻ mặt Cảnh Lam Chi rất lạnh nhạt, còn Phó Khải Minh thì mỉm cười, nhìn tay cô hỏi: "Vết thương trên tay thế nào rồi?"
Lục Tinh có chút vừa mừng vừa lo, cô đáp: "Cảm ơn chú Phó quan tâm, đã không sao rồi, khoảng một thời gian nữa thì sẽ khôi phục lại thôi."
"Vậy thì tốt." Phó Khải Minh nhìn cô, lại nhìn Phó Cảnh Sâm, "Cha muốn nói chuyện với Lục Tinh."
Phó Cảnh Sâm trầm mặc mấy giây, Lục Tinh lại mỉm cười nói: "Được ạ." Anh cúi đầu nhìn cô, cô khẽ cười với anh, ý bảo anh yên tâm.
Lục Tinh và Phó Khải Minh đi đến một bên, cô không biết Phó Khải Minh muốn nói gì với cô, hơi thấp thỏm chờ ông ấy mở miệng.
Phó Khải Minh thấy cô thận trọng như vậy thì khẽ cười: "Cháu không cần khẩn trương, không phải chú muốn khuyên cháu rời xa Cảnh Sâm đâu."
Lục Tinh có chút lúng túng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng
đầu nhìn ông: "Chú Phó... có gì chú cứ nói thẳng đi ạ."
Phó Khải Minh thấp giọng nói: "Chú biết tay cháu bị thương là do Hạo Nhiên sai người làm, chuyện này do nó không đúng, nhưng dù sao nó cũng là em họ của Cảnh Sâm, nếu Cảnh Sâm thực sự kiện nó ra tòa thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến công ty cũng như Phó thị, chú hy vọng cháu có thể khuyên nó."
Lục Tinh trầm mặc, Phó Cảnh Sâm xử lý chuyện này thế nào, từ lúc đầu cô cũng không hề hỏi, dù sao cô là người bị hại, cô cũng không có lòng tha thứ, người đó muốn hủy hoại hoàn toàn thính lực của cô, về điều này cô rất để ý.
Cô tin tưởng, Phó Cảnh Sâm còn để ý hơn cô.
"Chú biết trong chuyện này cháu là người bị hại, nhưng nếu làm to chuyện thì chú và cha của Hạo Nhiên cũng khó nói chuyện, dù sao đều là anh em, nhiều phương diện lợi ích liên quan đến công ty cũng sẽ vì vậy mà mất cân bằng."
Phó Khải Minh nhìn Lục Tinh, vẻ mặt ông như muốn nói "Chú đã nói đến như vậy rồi..." Lục Tinh hé môi, thấp giọng đáp: "Vâng, để cháu nói với Cảnh Sâm một chút, nhưng tính tình của anh ấy chú cũng biết rồi, cháu không biết có thể nói được không."
Phó Khải Minh bất đắc dĩ cười cười, trong giọng nói mang chút kiêu ngạo của người cha: "Bây giờ cánh của nó cứng cáp rồi, ngay cả lời của lão già như chú cũng không thèm nghe nữa."
Ông hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn Lục Tinh: "Nhưng cháu không giống vậy."
Lục Tinh có chút xấu hổ, cô cúi đầu, xấu hổ nói: "Chú Phó là cha của Cảnh Sâm, Cảnh Sâm rất tôn trọng chú và dì Cảnh."
"Chú biết, nhưng chuyện này là vì cháu, lời cháu nói chắc chắn sẽ có tác dụng hơn lời nói của chú, được rồi, lời nên nói chú đã nói xong, cháu qua kia
tìm Cảnh Sâm đi."
Lục Tinh gật gật đầu rồi quay người rời đi.
"Đợi đã." Phó Khải Minh gọi cô, "Tết năm nay cùng Cảnh Sâm về nhà họ Phó đi."
Nghe xong hai mắt Lục Tinh trợn tròn, trong lòng chợt có chút cảm động, vội vàng đáp: "Vâng, cảm ơn chú Phó."
Phó Khải Minh phẩy phẩy tay.
Phó Cảnh Sâm đang đối phó khách sáo với mấy cổ đông, thấy Lục Tinh đi về hướng mình, anh lạnh nhạt nói với mấy người trước mặt: "Mọi người cứ tự nhiên."
Nhanh chóng bước về phía cô, Lục Tinh khẽ cười với anh: "Em quay lại rồi đây."
Anh hỏi: "Không phải cha anh muốn em khuyên anh chứ?" Lục Tinh kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết?"
Phó Cảnh Sâm đáp: "Đoán."
Lục Tinh đang muốn nói thì thấy Trình Phi nắm tay Phó Hạo Nhiên đi về hướng này, trên mặt Phó Hạo Nhiên còn có thể nhìn thấy vết bầm.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, vẻ mặt anh không cảm xúc nhìn họ.
Trình Phi và Phó Hạo Nhiên đi tới trước mặt bọn họ, sắc mặt hai người đều hơi không tự nhiên, Trình Phi nhìn Lục Tinh, ánh mắt rơi xuống tay trái đang bó thạch cao của cô, thầm mím môi, có chút khó mở miệng. Gần đây cô ta liên tục mất ba vai nữ chính, mấy hợp đồng gương mặt đại diện quan trọng, vốn đang bàn bạc cũng không biết tại sao lại bị hủy hết, trên mạng truyền nhau rất
nhiều lời đồn đại gây bất lợi cho cô ta, người hâm mộ trên weibo cũng ngày càng giảm đi, sự nghiệp đang lên bỗng chốc tụt dốc nghiêm trọng, nguyên nhân là gì, trong lòng cô ta cũng biết rõ.
Quả thật Phó Hạo Nhiên không tệ, nhưng Phó Cảnh Sâm mới là chủ tịch của Phó thị, Phó Hạo Nhiên muốn bao che cho cô ta, giờ đến cả chính bản thân anh ta còn khó thoát thân.
Nhưng dù sao anh ta cũng là em họ của Phó Cảnh Sâm, có cha anh ta và Phó Khải Minh ra mặt, Phó Hạo Nhiên sẽ không bị làm sao, nhưng cô ta không giống vậy, càng ngày càng thảm hại, sự nghiệp cô ta cố gắng mất nhiều năm đã sắp không còn nữa rồi.
Mấy ngày nay cô ta chịu áp lực rất lớn, càng ngày càng thảm như vậy nữa thì cô ta điên mất, chỉ có thể muối mặt cầu xin Phó Cảnh Sâm giơ cao đánh khẽ.
Dường như Trình Phi đã phải xây dựng tâm lý rất lâu mới thấp giọng nói: "Cảnh Sâm, chuyện này em thực sự không biết, xin anh hãy bỏ qua cho em."
Phó Hạo Nhiên nhẫn nhịn nghiến răng, một lúc sau mới thôi, anh ta nhỏ giọng nói: "Anh, có gì thì cứ đổ hết lên đầu em, chuyện này không liên quan đến Trình Phi."
Phó Cảnh Sâm nhìn bọn họ, vẻ mặt anh lạnh lùng, không nói một lời.
Lúc đầu Lục Tinh còn khá kinh ngạc, không ngờ Trình Phi sẽ hạ mình cầu xin, nhưng cô ta vừa mới gọi "Cảnh Sâm", nghe xong cô hơi không thoải mái, đến lúc này Trình Phi vẫn còn không quên lợi dụng tình cảm của bản thân đối với Cảnh Sâm.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt anh vẫn vô cảm. Rất tốt.
Trình Phi đợi hồi lâu, không được đáp lại mới nhìn sang Lục Tinh: "Lục
Tinh, lúc trước tôi đã làm chuyện không đúng, xin lỗi cô."
Cô ta kéo tay áo Phó Hạo Nhiên, Phó Hạo Nhiên vẫn rất lạnh nhạt, cực kỳ không tình nguyện mở miệng: "Chuyện cô bị thương nằm viện là tôi tìm người làm, rất xin lỗi, hy vọng cô tha thứ."
Mặc dù thái độ không tốt lắm, nhưng hai người đã mở miệng làm Lục Tinh rất kinh ngạc.
Xem ra lần này Phó Cảnh Sâm ra tay độc ác thật đấy.
Cô nhìn bọn họ một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Lời xin lỗi của hai người, tôi nhận."
Hình tượng của Trình Phi đã tụt dốc không ít, coi như là sau khi PR, con đường giải trí của cô ta vẫn còn bị ảnh hưởng, muốn kéo lên lại cũng rất khó.
Về phần Phó Hạo Nhiên, Lục Tinh không hy vọng bởi vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến Phó thị hay Phó gia.
Buổi tiệc tất niên đã bước vào những giây phút cuối cùng, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu tiết mục rút thăm may mắn.
Phó Cảnh Sâm nhìn đồng hồ, ôm cô thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Lục Tinh đang chăm chú nhìn lên sân khấu, từ nhỏ cô khá hứng thú với trò rút thăm may mắn này, đại khái là mỗi lần cô đều ảo tưởng bản thân có thể trúng. Tối nay đa phần là cô tò mò, không biết phần thưởng của Phó thị là gì...
Cô hơi khinh bỉ anh: "Còn chưa kết thúc mà, anh thân là chủ tịch lại sao lại muốn bỏ về sớm vậy?"
Phó Cảnh Sâm mỉm cười: "Có cha anh ở đây, mấy chuyện trao phần thưởng này không cần anh lo, toàn bộ phần thưởng lớn nhỏ có rất nhiều, lúc trao giải thưởng, người nhận giải còn phải phát biểu cảm tưởng, vân vân, sẽ
khá lâu, em định ở đây đợi đến lúc hết tiết mục luôn sao?"
Anh không hứng thú với loại chuyện trao giải thưởng, còn không bằng cùng cô về nghỉ ngơi sớm một chút.
Lục Tinh suy nghĩ, lại thấy anh hôm nay uống nhiều rượu, cuối cùng gật đầu, nói: "Được rồi, vậy chúng ta về thôi."
Nhưng cô vẫn còn rất tò mò hỏi: "Phần thưởng lớn nhất là gì vậy?" "Một căn phòng ở chung cư mới."
Lục Tinh sợ hãi kêu lên: "... Hào phóng vậy sao, mỗi năm Phó thị các anh đều tặng phòng ở chung cư à?"
Giá nhà ở thành phố B rất đắt đỏ, có người nỗ lực cả đời cũng không mua nổi một căn, huống chi lại là chung cư của Phó thị, người rút trúng nhất định là đã dùng hết toàn bộ sự may mắn của tám kiếp rồi!
Phó Cảnh Sâm nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô thì bật cười: "Mỗi năm một khác."
Nghe xong phần thưởng lớn của năm trước, Lục Tinh không khỏi xuýt xoa.
Về đến nhà, Lục Tinh vô cùng chủ động, nếu không phải Phó Cảnh Sâm còn kiêng dè tay của cô, thì quả thật muốn nuốt luôn cả xương của cô vào bụng.
Cô đỏ mặt áp vào ngực anh cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Cảnh Sâm, chuyện này cho qua đi, bây giờ em cũng tốt rồi, nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công ty và Phó gia, về sau dì Cảnh sẽ càng ghét em hơn mất. Không phải Phó Hạo Nhiên bị anh đánh một trận rồi sao? Hôm nay em thấy mặt anh ta vẫn còn vết bầm kìa, ừm... cũng khá hả giận rồi, về phần Trình Phi, hình tượng bây giờ của cô ta tụt dốc không phanh, sau này coi như anh không nhúng tay vào, sự nghiệp của cô ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
"Em biết anh sợ em tủi thân, nhưng hiện tại em không tủi thân chút nào, anh đã nói, nếu chú Phó và dì Cảnh không chấp nhận em, vậy sau này cố gắng tránh không gặp mặt là được, nhưng em không muốn bởi vì em mà anh và Tâm Tâm phải khó xử."
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, rướn người lên hôn lên môi anh một cái, rồi lại nằm xuống ngực anh.
Phó Cảnh Sâm hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô.
Lục Tinh ngoan ngoãn nằm xuống, lại nói tiếp: "Chú Phó nói tết năm nay em có thể cùng anh về Phó gia, em muốn về, em đã lớn lên ở đó, và rất nhiều hồi ức của anh cũng đều ở đó. Chú Phó đã chấp nhận em, hiện tại dì Cảnh không thích em, nhưng em tin đây chỉ là vấn đề thời gian, về sau có lẽ dì ấy sẽ chấp nhận em. Bất kể là thế nào đi chăng nữa, họ đã nuôi lớn em, em muốn hóa giải mâu thuẫn này."
Cô nói rất nhiều, Phó Cảnh Sâm chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Đến cuối cùng, Lục Tinh cũng không nghe thấy anh nói gì, có chút nóng nảy ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm nhìn cô đầy hàm ý, đột nhiên nâng tay trái của cô lên, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng đè cô xuống, tim Lục Tinh không khống chế được đột nhiên đập nhanh hơn, tại sao... lại biến thành như vậy, mới vừa rồi cô còn rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn nói chuyện với anh mà!
Nói nhiều quá có chút khát nước, cô liếm môi một cái, ngượng ngùng nhìn anh, khẩn trương nói: "Anh muốn làm gì..."
Phó Cảnh Sâm cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Đột nhiên cảm thấy em rất ngoan."
Ngoan đến mức làm anh muốn bắt nạt thêm lần nữa. Lục Tinh: "..."
Viện cớ, rõ ràng là viện cớ!
Lục Tinh nhíu mày, mở to hai mắt quan sát anh, nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc của anh thì khẽ lẩm bẩm: "Có thể lắm chứ, lúc bé em cũng bị anh mắng suốt mà." Nhớ lại lúc còn nhỏ anh thường chê cô, nói cô ngốc, mắng cô đần, còn có cái này không được, cái kia không được, quần ngắn quá không được mặc, áo hai dây không thể mặc, áo cổ sâu thì khó coi...
Cô chớp mắt một cái, lúc đó anh sẽ không thực sự coi cô là cô vợ nhỏ nuôi từ bé đấy chứ?
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, cô chợt bật cười, đôi mắt to trong suốt như nước cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười động lòng người.
Mắt anh tối lại đang định cúi đầu hôn cô thì thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra.
Lục Tinh không biết anh muốn hôn cô, nhìn thấy bên ngoài thang máy toàn người là người, ai ai cũng ăn mặc trang trọng, cô hơi khẩn trương: "Đến rồi."
Phó Cảnh Sâm nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, anh nắm lấy vòng eo thon của cô, dịu dàng nói: "Đi thôi."
"Dạ." Cô hít một hơi thật sâu.
Tiệc cuối năm của Phó thị lúc nào cũng long trọng, tổ chức theo hình thức phương Tây ở đại sảnh lớn nhất của khách sạn Khải Duyệt.
Lục Tinh đứng trước cửa nhìn trong vào phòng, cũng có khá nhiều người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiều người như vậy thì Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi không có nhiều tinh thần và sức lực chú ý đến cô.
Đèn trong đại sảnh sáng bừng, cô vừa mới bước vào bên trong, ánh mắt mọi người giống như đèn flash đồng loạt nhìn về bên này, Lục Tinh mím môi giữ vững nụ cười.
Đứng bên cạnh Phó Cảnh Sâm, không thể nghi ngờ, tối nay cô là người phụ nữ được chú ý nhất rồi.
Dường như bọn họ vừa đến nơi thì người dẫn chương trình đã tuyên bố bắt đầu bữa tiệc đêm nay, sau vài câu nói mở màn thì người dẫn chương trình cất cao giọng: "Hoan nghênh Phó tổng lên đọc diễn văn."
Lục Tinh cảm giác lực bên hông buông lỏng, chỉ còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cô có chút ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Cảnh Sâm đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Đợi anh quay lại." Lúc này Lục Tinh mới kịp phản ứng thì anh đã bước lên sân khấu rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng hình anh trên sân khấu, giọng nói trầm thấp lại quyến rũ, dáng vẻ tự tin tao nhã, đơn giản nhưng lại dễ dàng áp chế, như thể khống chế toàn bộ mọi thứ khiến người người phải ngước mắt nhìn. Bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, dường như mỗi một chữ đều gõ vào lòng mọi người.
Lục Tinh nhìn anh đến say mê.
Không biết qua bao lâu, bên trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, người đàn ông anh tuấn mặc âu phục trên sân khấu chậm rãi đi xuống dưới, trước sự chú ý của tất cả mọi người, anh đi về hướng Lục Tinh.
Ánh mắt Lục Tinh vẫn còn say mê nhìn anh, có chút ngẩn ngơ.
Phó Cảnh Sâm đi tới bên cạnh cô, ôm cô nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô hồi hồn, lắc đầu: "Không có gì... chỉ là chưa từng thấy qua bộ dạng anh như vậy, có chút... không quen..." Có chút mê người, có chút không dám tin người đàn ông này thuộc về cô.
Phó Cảnh Sâm khẽ cau mày, rõ ràng tối qua anh đã làm chuyện thân mật nhất với cô rồi mà, tại sao cô lại nói không quen?
Anh đang muốn nói thì ánh mắt vô tình nhìn thấy có người bước đến, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, xoay cả người Lục Tinh lại, nhìn về hướng người tới: "Cha, mẹ."
Lục Tinh như gặp phải nguy hiểm, vội vàng nói: "Chú Phó, dì Cảnh."
Vẻ mặt Cảnh Lam Chi rất lạnh nhạt, còn Phó Khải Minh thì mỉm cười, nhìn tay cô hỏi: "Vết thương trên tay thế nào rồi?"
Lục Tinh có chút vừa mừng vừa lo, cô đáp: "Cảm ơn chú Phó quan tâm, đã không sao rồi, khoảng một thời gian nữa thì sẽ khôi phục lại thôi."
"Vậy thì tốt." Phó Khải Minh nhìn cô, lại nhìn Phó Cảnh Sâm, "Cha muốn nói chuyện với Lục Tinh."
Phó Cảnh Sâm trầm mặc mấy giây, Lục Tinh lại mỉm cười nói: "Được ạ." Anh cúi đầu nhìn cô, cô khẽ cười với anh, ý bảo anh yên tâm.
Lục Tinh và Phó Khải Minh đi đến một bên, cô không biết Phó Khải Minh muốn nói gì với cô, hơi thấp thỏm chờ ông ấy mở miệng.
Phó Khải Minh thấy cô thận trọng như vậy thì khẽ cười: "Cháu không cần khẩn trương, không phải chú muốn khuyên cháu rời xa Cảnh Sâm đâu."
Lục Tinh có chút lúng túng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng
đầu nhìn ông: "Chú Phó... có gì chú cứ nói thẳng đi ạ."
Phó Khải Minh thấp giọng nói: "Chú biết tay cháu bị thương là do Hạo Nhiên sai người làm, chuyện này do nó không đúng, nhưng dù sao nó cũng là em họ của Cảnh Sâm, nếu Cảnh Sâm thực sự kiện nó ra tòa thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến công ty cũng như Phó thị, chú hy vọng cháu có thể khuyên nó."
Lục Tinh trầm mặc, Phó Cảnh Sâm xử lý chuyện này thế nào, từ lúc đầu cô cũng không hề hỏi, dù sao cô là người bị hại, cô cũng không có lòng tha thứ, người đó muốn hủy hoại hoàn toàn thính lực của cô, về điều này cô rất để ý.
Cô tin tưởng, Phó Cảnh Sâm còn để ý hơn cô.
"Chú biết trong chuyện này cháu là người bị hại, nhưng nếu làm to chuyện thì chú và cha của Hạo Nhiên cũng khó nói chuyện, dù sao đều là anh em, nhiều phương diện lợi ích liên quan đến công ty cũng sẽ vì vậy mà mất cân bằng."
Phó Khải Minh nhìn Lục Tinh, vẻ mặt ông như muốn nói "Chú đã nói đến như vậy rồi..." Lục Tinh hé môi, thấp giọng đáp: "Vâng, để cháu nói với Cảnh Sâm một chút, nhưng tính tình của anh ấy chú cũng biết rồi, cháu không biết có thể nói được không."
Phó Khải Minh bất đắc dĩ cười cười, trong giọng nói mang chút kiêu ngạo của người cha: "Bây giờ cánh của nó cứng cáp rồi, ngay cả lời của lão già như chú cũng không thèm nghe nữa."
Ông hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn Lục Tinh: "Nhưng cháu không giống vậy."
Lục Tinh có chút xấu hổ, cô cúi đầu, xấu hổ nói: "Chú Phó là cha của Cảnh Sâm, Cảnh Sâm rất tôn trọng chú và dì Cảnh."
"Chú biết, nhưng chuyện này là vì cháu, lời cháu nói chắc chắn sẽ có tác dụng hơn lời nói của chú, được rồi, lời nên nói chú đã nói xong, cháu qua kia
tìm Cảnh Sâm đi."
Lục Tinh gật gật đầu rồi quay người rời đi.
"Đợi đã." Phó Khải Minh gọi cô, "Tết năm nay cùng Cảnh Sâm về nhà họ Phó đi."
Nghe xong hai mắt Lục Tinh trợn tròn, trong lòng chợt có chút cảm động, vội vàng đáp: "Vâng, cảm ơn chú Phó."
Phó Khải Minh phẩy phẩy tay.
Phó Cảnh Sâm đang đối phó khách sáo với mấy cổ đông, thấy Lục Tinh đi về hướng mình, anh lạnh nhạt nói với mấy người trước mặt: "Mọi người cứ tự nhiên."
Nhanh chóng bước về phía cô, Lục Tinh khẽ cười với anh: "Em quay lại rồi đây."
Anh hỏi: "Không phải cha anh muốn em khuyên anh chứ?" Lục Tinh kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết?"
Phó Cảnh Sâm đáp: "Đoán."
Lục Tinh đang muốn nói thì thấy Trình Phi nắm tay Phó Hạo Nhiên đi về hướng này, trên mặt Phó Hạo Nhiên còn có thể nhìn thấy vết bầm.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, vẻ mặt anh không cảm xúc nhìn họ.
Trình Phi và Phó Hạo Nhiên đi tới trước mặt bọn họ, sắc mặt hai người đều hơi không tự nhiên, Trình Phi nhìn Lục Tinh, ánh mắt rơi xuống tay trái đang bó thạch cao của cô, thầm mím môi, có chút khó mở miệng. Gần đây cô ta liên tục mất ba vai nữ chính, mấy hợp đồng gương mặt đại diện quan trọng, vốn đang bàn bạc cũng không biết tại sao lại bị hủy hết, trên mạng truyền nhau rất
nhiều lời đồn đại gây bất lợi cho cô ta, người hâm mộ trên weibo cũng ngày càng giảm đi, sự nghiệp đang lên bỗng chốc tụt dốc nghiêm trọng, nguyên nhân là gì, trong lòng cô ta cũng biết rõ.
Quả thật Phó Hạo Nhiên không tệ, nhưng Phó Cảnh Sâm mới là chủ tịch của Phó thị, Phó Hạo Nhiên muốn bao che cho cô ta, giờ đến cả chính bản thân anh ta còn khó thoát thân.
Nhưng dù sao anh ta cũng là em họ của Phó Cảnh Sâm, có cha anh ta và Phó Khải Minh ra mặt, Phó Hạo Nhiên sẽ không bị làm sao, nhưng cô ta không giống vậy, càng ngày càng thảm hại, sự nghiệp cô ta cố gắng mất nhiều năm đã sắp không còn nữa rồi.
Mấy ngày nay cô ta chịu áp lực rất lớn, càng ngày càng thảm như vậy nữa thì cô ta điên mất, chỉ có thể muối mặt cầu xin Phó Cảnh Sâm giơ cao đánh khẽ.
Dường như Trình Phi đã phải xây dựng tâm lý rất lâu mới thấp giọng nói: "Cảnh Sâm, chuyện này em thực sự không biết, xin anh hãy bỏ qua cho em."
Phó Hạo Nhiên nhẫn nhịn nghiến răng, một lúc sau mới thôi, anh ta nhỏ giọng nói: "Anh, có gì thì cứ đổ hết lên đầu em, chuyện này không liên quan đến Trình Phi."
Phó Cảnh Sâm nhìn bọn họ, vẻ mặt anh lạnh lùng, không nói một lời.
Lúc đầu Lục Tinh còn khá kinh ngạc, không ngờ Trình Phi sẽ hạ mình cầu xin, nhưng cô ta vừa mới gọi "Cảnh Sâm", nghe xong cô hơi không thoải mái, đến lúc này Trình Phi vẫn còn không quên lợi dụng tình cảm của bản thân đối với Cảnh Sâm.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt anh vẫn vô cảm. Rất tốt.
Trình Phi đợi hồi lâu, không được đáp lại mới nhìn sang Lục Tinh: "Lục
Tinh, lúc trước tôi đã làm chuyện không đúng, xin lỗi cô."
Cô ta kéo tay áo Phó Hạo Nhiên, Phó Hạo Nhiên vẫn rất lạnh nhạt, cực kỳ không tình nguyện mở miệng: "Chuyện cô bị thương nằm viện là tôi tìm người làm, rất xin lỗi, hy vọng cô tha thứ."
Mặc dù thái độ không tốt lắm, nhưng hai người đã mở miệng làm Lục Tinh rất kinh ngạc.
Xem ra lần này Phó Cảnh Sâm ra tay độc ác thật đấy.
Cô nhìn bọn họ một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Lời xin lỗi của hai người, tôi nhận."
Hình tượng của Trình Phi đã tụt dốc không ít, coi như là sau khi PR, con đường giải trí của cô ta vẫn còn bị ảnh hưởng, muốn kéo lên lại cũng rất khó.
Về phần Phó Hạo Nhiên, Lục Tinh không hy vọng bởi vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến Phó thị hay Phó gia.
Buổi tiệc tất niên đã bước vào những giây phút cuối cùng, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu tiết mục rút thăm may mắn.
Phó Cảnh Sâm nhìn đồng hồ, ôm cô thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Lục Tinh đang chăm chú nhìn lên sân khấu, từ nhỏ cô khá hứng thú với trò rút thăm may mắn này, đại khái là mỗi lần cô đều ảo tưởng bản thân có thể trúng. Tối nay đa phần là cô tò mò, không biết phần thưởng của Phó thị là gì...
Cô hơi khinh bỉ anh: "Còn chưa kết thúc mà, anh thân là chủ tịch lại sao lại muốn bỏ về sớm vậy?"
Phó Cảnh Sâm mỉm cười: "Có cha anh ở đây, mấy chuyện trao phần thưởng này không cần anh lo, toàn bộ phần thưởng lớn nhỏ có rất nhiều, lúc trao giải thưởng, người nhận giải còn phải phát biểu cảm tưởng, vân vân, sẽ
khá lâu, em định ở đây đợi đến lúc hết tiết mục luôn sao?"
Anh không hứng thú với loại chuyện trao giải thưởng, còn không bằng cùng cô về nghỉ ngơi sớm một chút.
Lục Tinh suy nghĩ, lại thấy anh hôm nay uống nhiều rượu, cuối cùng gật đầu, nói: "Được rồi, vậy chúng ta về thôi."
Nhưng cô vẫn còn rất tò mò hỏi: "Phần thưởng lớn nhất là gì vậy?" "Một căn phòng ở chung cư mới."
Lục Tinh sợ hãi kêu lên: "... Hào phóng vậy sao, mỗi năm Phó thị các anh đều tặng phòng ở chung cư à?"
Giá nhà ở thành phố B rất đắt đỏ, có người nỗ lực cả đời cũng không mua nổi một căn, huống chi lại là chung cư của Phó thị, người rút trúng nhất định là đã dùng hết toàn bộ sự may mắn của tám kiếp rồi!
Phó Cảnh Sâm nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô thì bật cười: "Mỗi năm một khác."
Nghe xong phần thưởng lớn của năm trước, Lục Tinh không khỏi xuýt xoa.
Về đến nhà, Lục Tinh vô cùng chủ động, nếu không phải Phó Cảnh Sâm còn kiêng dè tay của cô, thì quả thật muốn nuốt luôn cả xương của cô vào bụng.
Cô đỏ mặt áp vào ngực anh cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Cảnh Sâm, chuyện này cho qua đi, bây giờ em cũng tốt rồi, nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công ty và Phó gia, về sau dì Cảnh sẽ càng ghét em hơn mất. Không phải Phó Hạo Nhiên bị anh đánh một trận rồi sao? Hôm nay em thấy mặt anh ta vẫn còn vết bầm kìa, ừm... cũng khá hả giận rồi, về phần Trình Phi, hình tượng bây giờ của cô ta tụt dốc không phanh, sau này coi như anh không nhúng tay vào, sự nghiệp của cô ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
"Em biết anh sợ em tủi thân, nhưng hiện tại em không tủi thân chút nào, anh đã nói, nếu chú Phó và dì Cảnh không chấp nhận em, vậy sau này cố gắng tránh không gặp mặt là được, nhưng em không muốn bởi vì em mà anh và Tâm Tâm phải khó xử."
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, rướn người lên hôn lên môi anh một cái, rồi lại nằm xuống ngực anh.
Phó Cảnh Sâm hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô.
Lục Tinh ngoan ngoãn nằm xuống, lại nói tiếp: "Chú Phó nói tết năm nay em có thể cùng anh về Phó gia, em muốn về, em đã lớn lên ở đó, và rất nhiều hồi ức của anh cũng đều ở đó. Chú Phó đã chấp nhận em, hiện tại dì Cảnh không thích em, nhưng em tin đây chỉ là vấn đề thời gian, về sau có lẽ dì ấy sẽ chấp nhận em. Bất kể là thế nào đi chăng nữa, họ đã nuôi lớn em, em muốn hóa giải mâu thuẫn này."
Cô nói rất nhiều, Phó Cảnh Sâm chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Đến cuối cùng, Lục Tinh cũng không nghe thấy anh nói gì, có chút nóng nảy ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm nhìn cô đầy hàm ý, đột nhiên nâng tay trái của cô lên, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng đè cô xuống, tim Lục Tinh không khống chế được đột nhiên đập nhanh hơn, tại sao... lại biến thành như vậy, mới vừa rồi cô còn rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn nói chuyện với anh mà!
Nói nhiều quá có chút khát nước, cô liếm môi một cái, ngượng ngùng nhìn anh, khẩn trương nói: "Anh muốn làm gì..."
Phó Cảnh Sâm cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Đột nhiên cảm thấy em rất ngoan."
Ngoan đến mức làm anh muốn bắt nạt thêm lần nữa. Lục Tinh: "..."
Viện cớ, rõ ràng là viện cớ!
/74
|