Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Cảnh Sâm đến công ty làm việc, Lục Tinh ở nhà nhàm chán, buổi trưa nhận được điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại cho Diệp Hân Nhiên.
Tài xế chở Lục Tinh đến hoa viên Nam Thành, cô còn chưa đi đến cửa phòng bao đã thấy Diệp Hân Nhiên vội vã đi ra khỏi phòng bao, kèm theo tiếng kêu đằng sau: "Hân Nhiên, em chờ một chút!"
Diệp Hân Nhiên thấy cô, ngừng bước chân, cau mày hỏi: "Sao cậu lại gọi cậu ấy đến đây?"
Lục Tinh liếc nhìn bọn họ một hồi, Johnson xoay người đi vào phòng bao ngồi đợi.
Lúc này Lục Tinh mới mở miệng: "Một mình cậu ấy từ nước ngoài đến đây, người quen biết vốn ít, mời cậu ấy ăn cơm là đạo lý, hơn nữa là cậu ấy gọi điện thoại tới cho tớ trước, nếu đã đến đây rồi thì cùng ngồi xuống nói chuyện đi."
Vẻ mặt Diệp Hân Nhiên như đưa đám, rất buồn bực nói: "Lúc trước Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có thể trở về trước sinh nhật của cậu hay không, lúc đó tớ cầu còn không được, bởi vì thật sự quá lúng túng. Mặc dù tớ vẫn ra vẻ không có gì, nhưng thực ra trong lòng cũng chưa chuẩn bị tốt để gặp mặt cậu ấy..."
Lục Tinh mím môi, bắt đắc dĩ nói: "Còn tớ, tớ có chút không đành lòng."
Cô nhìn Diệp Hân Nhiên: "Bộ dạng cậu bây giờ không giống tính cách của cậu chút nào."
Diệp Hân Nhiên chống trán nói: "Chuyện này giống sao được? Với lại cậu ấy là người nước ngoài, tớ vẫn không nghĩ sẽ này nọ với một người nước ngoài..."
Chuyện này càng hồi tưởng lại càng xấu hổ...
"Đi vào ăn cơm trước đã, có câu hỏi gì đợi chút nữa rồi nói."
Lục Tinh kéo Diệp Hân Nhiên vào trong phòng bao, ba người ngồi vào chỗ của mình.
Cô làm chủ gọi món, bữa ăn này chỉ là vì cho Johnson và Diệp Hân Nhiên có cơ hội gặp mặt một lần.
Trước đó trong điện thoại, Johnson có nói với cô: "Lucie, tôi thích Hân Nhiên, tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng hình như Hân Nhiên không tin tôi, cậu có thể giúp tôi hẹn cô ấy ra ngoài không? Tôi muốn gặp cô ấy."
Cô biết sự băn khoăn của Diệp Hân Nhiên, có điều... bỏ qua việc là người ngoại quốc, thì mọi mặt của anh ta đều rất ưu tú, so với Quan Nghị thì tốt hơn nhiều.
Nếu cân nhắc việc ở lại Trung Quốc, cô sẽ hết sức ủng hộ Johnson và Diệp Hân Nhiên; nếu như kiên trì quay về Mỹ thì Diệp Hân Nhiên không thể theo anh ta sang đó được.
Không giống với tình huống của Quan Nghị, Lục Tinh cảm thấy chuyện này nếu cô nhúng tay vào sẽ không tốt, cô quen biết Johnson đã bảy năm rồi, trong chuyện này anh ta cũng không làm gì sai. Cô không thể khuyên Diệp Hân Nhiên nhất định không được ở bên anh ta, Diệp Hân Nhiên có bằng lòng ở bên Johnson hay không, phải xem cô ấy có thích anh ta không đã.
Ăn cơm xong, Lục Tinh nhìn bọn họ: "Mấy người nói chuyện đi, tớ về nghỉ ngơi trước đây."
Diệp Hân Nhiên trợn mắt nhìn cô, cũng đứng lên, không để ý đến ánh mắt nôn nóng của Johnson, "Tớ cũng về."
Lục Tinh lặng lẽ nhìn cô ấy một cái, chỉ nói: "Tớ đi trước." Cô đi ra khỏi phòng bao, Diệp Hân Nhiên bị chặn lại.
Lục Tinh đứng ở cửa nghe một chút rồi xoay người rời đi.
Bảy giờ Phó Cảnh Sâm đã về đến nhà, Tiểu Cáp đứng từ xa ngoe nguẩy đuôi hoan nghênh, Lục Tinh đi tới trước mặt anh, mắt cô cong lên: "Hôm nay bận không?"
"Ừ, có chút." Bởi vì chuyện của Phó Hạo Nhiên mà gần đây có chút mệt mỏi.
"Trưa nay em ra ngoài à?" Anh thuận tiện ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi. "Ăn cơm với Diệp Hân Nhiên và Johnson." Lục Tinh đáp, "Thức ăn làm
xong rồi, anh bận rộn cả một ngày chắc hẳn sẽ đói lắm, chúng mình ăn cơm
trước đi."
Phó Cảnh Sâm không nói gì, dắt tay cô cùng đi rửa tay mới quay lại phòng bếp ăn cơm.
Ăn xong, Phó Cảnh Sâm kéo Lục Tinh lên phòng thể thao ở tầng ba, Lục Tinh bị anh ép chạy bộ trên máy tập.
Bên ngoài rất lạnh, đi ra ngoài tản bộ là lựa chọn không lý trí, với lại hai ngày trước cô vừa phát sốt, không thích hợp gặp gió lạnh.
Lục Tinh nghiêng đầu nhìn máy chạy bộ của Phó Cảnh Sâm, anh đã nói mỗi ngày cô phải đi 40 phút, đúng là nói là làm mà.
Cô nhớ lại chuyện của Diệp Hân Nhiên, nhìn người đàn ông bên cạnh: "Cảnh Sâm, chuyện của Hân Nhiên... thôi quên đi."
Phó Cảnh Sâm nhìn cô, không hỏi nguyên nhân, chỉ thấp giọng nói: "À, ngày mai anh sẽ nói với trợ lý một tiếng."
Tập xong 40 phút, Lục Tinh ra chút mồ hôi, Phó Cảnh Sâm lại coi như chuyện đương nhiên, lấy lý do tay của cô không tiện rồi bế cô đi tắm.
Đã có kinh nghiệm tối qua, đương nhiên tối nay Phó Cảnh Sâm cũng sẽ không bỏ qua cho cô, Lục Tinh bị anh đè trên giường hôn đến mơ mơ màng màng, bởi vì nguyên nhân tay bị thương nên gần đây tư thế ngủ của cô đàng hoàng hơn rất nhiều, coi như không đúng, cũng sẽ bị Phó Cảnh Sâm chỉnh lại cho đúng.
Cũng bởi vì tay bị thương, anh chơi đùa mấy tư thế với cô... cũng biết điều hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc, Lục Tinh mơ màng muốn ngủ, bên cạnh chợt có tiếng động, mắt cô mở ra, nhỏ giọng líu ríu: "Anh đi đâu vậy..."
Khóe miệng Phó Cảnh Sâm giật giật, anh lại nằm xuống ôm cô, nhẹ giọng nói: "Không đi đâu hết, em ngoan ngoãn ngủ đi."
Cô ừ nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng thiếp đi.
Phó Cảnh Sâm xác định cô đã ngủ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
Buổi sáng tỉnh lại bên cạnh đã trống không rồi.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, đại khái là Phó Cảnh Sâm chạy bộ xong đang tắm.
Lục Tinh cử động đôi chân bủn rủn, chầm chậm bò dậy, vừa nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi, gần đây đúng là cô ngủ sớm dậy cũng sớm, mỗi ngày đều giữ
vững thời gian ngủ là 10 tiếng trở lên.
Vừa đi dép vào xong thì cửa phòng tắm mở ra.
Phó Cảnh Sâm để trần thân trên bước ra, mặt Lục Tinh hơi đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng..."
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó ngồi xuống ghế sofa nói, "Qua đây lau tóc cho anh."
"Hả?" Lục Tinh cho rằng mình nghe nhầm, cô chỉ có một tay thôi mà! Rất nhiều chuyện đều do anh làm, sao lại bảo cô giúp anh lau tóc chứ?
Có điều cô vẫn đi qua, đang muốn cầm khăn lông lên, đuôi mắt quét thấy trên phần lưng màu lúa mạch của anh có mấy vết cào màu đỏ...
Ngẩn người ra, nhớ lại một số hình ảnh tối qua, mặt Lục Tinh lập tức nóng lên.
Phó Cảnh Sâm quay đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười, Lục Tinh lúng túng ném khăn lông lên đầu anh: "Anh tự lau đi!" Nói xong cô chạy thẳng vào phòng tắm, tuyệt đối là anh cố ý!
Anh nhìn bóng lưng hoang mang chạy đi của cô thì bật cười.
Lục Tinh nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, cúi đầu nhìn tay mình, bình thường cô không có thói quen để móng tay dài, lần này là do tay bị thương, trước đó cũng chưa kịp cắt, trên tay bó thạch cao, cô không tự làm được chuyện gì nên cũng quên luôn, bây giờ móng tay dài ra không ít... bảo sao lại cào anh thành như vậy...
Hít sâu một hơi, bắt đầu đánh răng rửa mặt, cô nghĩ nghĩ, đợi lát nữa sẽ cắt hết móng tay.
Ăn sáng xong, Phó Cảnh Sâm không đến công ty luôn mà kéo cô ra cắt
móng tay, đem ngón tay của cô cắt gọt sạch sẽ xong mới hài lòng đi làm.
Lục Tinh: "..."
Mùng 6 tháng 2 là tiệc cuối năm của Phó thị, buổi chiều Phó Cảnh Sâm đưa cô đến hội sở tư nhân lần trước.
Lục Tinh nhìn mình trong gương, có chút bướng bỉnh hỏi anh: "Có thể bỏ thạch cao ra trước không... chờ tiệc kết thúc thì em sẽ..."
"Nói gì vậy?" Phó Cảnh Sâm trầm giọng cắt ngang lời cô.
Lục Tinh hừ một tiếng, không nhìn mặt anh: "Vốn em đã nói không đi muốn đi rồi mà, là anh mang em đi..."
Kế hoạch của Phó Cảnh Sâm là vào sinh nhật cô sẽ cầu hôn, tiệc năm nay cô sẽ lấy thân phận là vị hôn thê của anh để xuất hiện.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, thân mật nói bên tai cô: "Anh không mang em đi thì mang ai hả?"
"Vậy trước đây anh mang ai đi?" "Người lúc trước."
Lục Tinh ngước mắt nhìn anh trong gương, ánh mắt vừa sâu xa vừa dịu dàng đó đang nhìn cô, cô cắn môi không nói lời nào.
Phó Cảnh Sâm hôn lên tai cô: "Đừng lo, hôm nay em rất đẹp, với lại có anh ở bên cạnh mà."
Có anh ở bên, tâm trạng vốn hoang mang của Lục Tinh bỗng dưng lại bình tĩnh trở lại.
Tối nay, tất cả nhân viên của anh đều có mặt, Phó Khải Minh và Cảnh Lam
Chi cũng có ở đây, trong tiệc sinh nhật lần trước của Phó Khải Minh, ông đã từng nói chỉ cần không gây chuyện ầm ĩ khó coi giống như lần trước thì ông sẽ không quản bọn họ nữa.
Sau chuyện cô gãy tay phải nằm viện, Trình Phi liên tục bị mất vai chính đến gương mặt đại diện, mọi người rối rít suy đoán chuyện này là do cô ta gây nên, đảm bảo lần này nhân khí sẽ cực kì thảm hại. Về phần Phó Hạo Nhiên, mặc dù Phó Cảnh Sâm cố ý giấu giếm cô, nhưng từ trợ lý của anh, cô vẫn nghe được một số chuyện, quan hệ hiện tại của Phó Cảnh Sâm và Phó Hạo Nhiên rất căng thẳng, ngay cả Phó Khải Minh và cha của Phó Hạo Nhiên ra mặt cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Phó Cảnh Sâm.
Lần này đã ảnh hưởng đến toàn bộ công ty, Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi... có thể càng nhìn cô không vừa mắt.
Lục Tinh hỏi thẳng: "Chú Phó và dì Cảnh sẽ không giống như lần trước không muốn thấy em chứ? Chuyện này hình như còn gây ảnh hưởng lớn hơn lần trước..."
Sau lần trước, cô chưa gặp lại Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, trong lòng có chút bồn chồn.
Phó Cảnh Sâm chỉ hơi động não đã biết cô đang nghĩ gì, anh nhẹ giọng nói: "Bất kể là lần trước hay là lần này thì đều không phải là lỗi của em, bọn họ không thể trách em. Với lại, chuyện lần này em mới là người bị hại, không cần lo lắng, anh đã nói với bọn họ rồi, tối nay sẽ mang em đi."
Việc đã đến nước này, Lục Tinh hít sâu một hơi, kéo cánh tay của anh: "Vậy chúng ta đi thôi, không thì trễ đó."
Phó Cảnh Sâm cười cười, cô cũng không phải kiểu người nửa đường bỏ cuộc, chỉ cần anh khích lệ một chút là được.
Tiệc rượu của Phó thị được tổ chức ở khách sạn Khải Duyệt, tài xế lái xe đến đỗ ở garage, trong lúc chờ thang máy gặp thì không ít nhân viên của Phó thị, trùng hợp đều là nhân viên cùng tầng của Phó Cảnh Sâm, mọi người cùng
nhau đến, cũng không ngờ sẽ lại gặp sếp lớn.
Lục Tinh thấy bọn họ hình như rất khẩn trương, ai ai cũng lùi về sau ba bước: "Chào Phó tổng."
Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Phó Cảnh Sâm, ở công ty anh đáng sợ lắm sao?
"Chào bạn gái Phó tổng."
Lục Tinh bối rối không thôi: "... Chào mọi người" Cô kéo kéo tay áo anh, nói câu gì đi chứ.
Phó Cảnh Sâm cảm thấy được ám hiệu của cô, thấp giọng cười: "Mọi người không cần khẩn trương, đây không phải là công ty."
"Vâng vâng vâng, bọn tôi không khẩn trương." Mọi người vội vàng phụ họa.
Lục Tinh thực sự muốn nói, nhìn qua mấy người không giống như không khẩn trương chút nào!
Thang máy mở ra, Phó Cảnh Sâm nắm tay cô đi vào, có mấy người vốn ở ngoài cửa thang máy nhưng cũng không đi vào, "Bọn tôi đi chuyến sau cũng được."
Thang máy đóng lại, Lục Tinh ngẩng đầu, không nhịn được phải hỏi: "Ở công ty anh toàn mắng nhân viên hả? Tại sao bọn họ lại sợ anh đến vậy?"
Tài xế chở Lục Tinh đến hoa viên Nam Thành, cô còn chưa đi đến cửa phòng bao đã thấy Diệp Hân Nhiên vội vã đi ra khỏi phòng bao, kèm theo tiếng kêu đằng sau: "Hân Nhiên, em chờ một chút!"
Diệp Hân Nhiên thấy cô, ngừng bước chân, cau mày hỏi: "Sao cậu lại gọi cậu ấy đến đây?"
Lục Tinh liếc nhìn bọn họ một hồi, Johnson xoay người đi vào phòng bao ngồi đợi.
Lúc này Lục Tinh mới mở miệng: "Một mình cậu ấy từ nước ngoài đến đây, người quen biết vốn ít, mời cậu ấy ăn cơm là đạo lý, hơn nữa là cậu ấy gọi điện thoại tới cho tớ trước, nếu đã đến đây rồi thì cùng ngồi xuống nói chuyện đi."
Vẻ mặt Diệp Hân Nhiên như đưa đám, rất buồn bực nói: "Lúc trước Phó Cảnh Sâm gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có thể trở về trước sinh nhật của cậu hay không, lúc đó tớ cầu còn không được, bởi vì thật sự quá lúng túng. Mặc dù tớ vẫn ra vẻ không có gì, nhưng thực ra trong lòng cũng chưa chuẩn bị tốt để gặp mặt cậu ấy..."
Lục Tinh mím môi, bắt đắc dĩ nói: "Còn tớ, tớ có chút không đành lòng."
Cô nhìn Diệp Hân Nhiên: "Bộ dạng cậu bây giờ không giống tính cách của cậu chút nào."
Diệp Hân Nhiên chống trán nói: "Chuyện này giống sao được? Với lại cậu ấy là người nước ngoài, tớ vẫn không nghĩ sẽ này nọ với một người nước ngoài..."
Chuyện này càng hồi tưởng lại càng xấu hổ...
"Đi vào ăn cơm trước đã, có câu hỏi gì đợi chút nữa rồi nói."
Lục Tinh kéo Diệp Hân Nhiên vào trong phòng bao, ba người ngồi vào chỗ của mình.
Cô làm chủ gọi món, bữa ăn này chỉ là vì cho Johnson và Diệp Hân Nhiên có cơ hội gặp mặt một lần.
Trước đó trong điện thoại, Johnson có nói với cô: "Lucie, tôi thích Hân Nhiên, tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng hình như Hân Nhiên không tin tôi, cậu có thể giúp tôi hẹn cô ấy ra ngoài không? Tôi muốn gặp cô ấy."
Cô biết sự băn khoăn của Diệp Hân Nhiên, có điều... bỏ qua việc là người ngoại quốc, thì mọi mặt của anh ta đều rất ưu tú, so với Quan Nghị thì tốt hơn nhiều.
Nếu cân nhắc việc ở lại Trung Quốc, cô sẽ hết sức ủng hộ Johnson và Diệp Hân Nhiên; nếu như kiên trì quay về Mỹ thì Diệp Hân Nhiên không thể theo anh ta sang đó được.
Không giống với tình huống của Quan Nghị, Lục Tinh cảm thấy chuyện này nếu cô nhúng tay vào sẽ không tốt, cô quen biết Johnson đã bảy năm rồi, trong chuyện này anh ta cũng không làm gì sai. Cô không thể khuyên Diệp Hân Nhiên nhất định không được ở bên anh ta, Diệp Hân Nhiên có bằng lòng ở bên Johnson hay không, phải xem cô ấy có thích anh ta không đã.
Ăn cơm xong, Lục Tinh nhìn bọn họ: "Mấy người nói chuyện đi, tớ về nghỉ ngơi trước đây."
Diệp Hân Nhiên trợn mắt nhìn cô, cũng đứng lên, không để ý đến ánh mắt nôn nóng của Johnson, "Tớ cũng về."
Lục Tinh lặng lẽ nhìn cô ấy một cái, chỉ nói: "Tớ đi trước." Cô đi ra khỏi phòng bao, Diệp Hân Nhiên bị chặn lại.
Lục Tinh đứng ở cửa nghe một chút rồi xoay người rời đi.
Bảy giờ Phó Cảnh Sâm đã về đến nhà, Tiểu Cáp đứng từ xa ngoe nguẩy đuôi hoan nghênh, Lục Tinh đi tới trước mặt anh, mắt cô cong lên: "Hôm nay bận không?"
"Ừ, có chút." Bởi vì chuyện của Phó Hạo Nhiên mà gần đây có chút mệt mỏi.
"Trưa nay em ra ngoài à?" Anh thuận tiện ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi. "Ăn cơm với Diệp Hân Nhiên và Johnson." Lục Tinh đáp, "Thức ăn làm
xong rồi, anh bận rộn cả một ngày chắc hẳn sẽ đói lắm, chúng mình ăn cơm
trước đi."
Phó Cảnh Sâm không nói gì, dắt tay cô cùng đi rửa tay mới quay lại phòng bếp ăn cơm.
Ăn xong, Phó Cảnh Sâm kéo Lục Tinh lên phòng thể thao ở tầng ba, Lục Tinh bị anh ép chạy bộ trên máy tập.
Bên ngoài rất lạnh, đi ra ngoài tản bộ là lựa chọn không lý trí, với lại hai ngày trước cô vừa phát sốt, không thích hợp gặp gió lạnh.
Lục Tinh nghiêng đầu nhìn máy chạy bộ của Phó Cảnh Sâm, anh đã nói mỗi ngày cô phải đi 40 phút, đúng là nói là làm mà.
Cô nhớ lại chuyện của Diệp Hân Nhiên, nhìn người đàn ông bên cạnh: "Cảnh Sâm, chuyện của Hân Nhiên... thôi quên đi."
Phó Cảnh Sâm nhìn cô, không hỏi nguyên nhân, chỉ thấp giọng nói: "À, ngày mai anh sẽ nói với trợ lý một tiếng."
Tập xong 40 phút, Lục Tinh ra chút mồ hôi, Phó Cảnh Sâm lại coi như chuyện đương nhiên, lấy lý do tay của cô không tiện rồi bế cô đi tắm.
Đã có kinh nghiệm tối qua, đương nhiên tối nay Phó Cảnh Sâm cũng sẽ không bỏ qua cho cô, Lục Tinh bị anh đè trên giường hôn đến mơ mơ màng màng, bởi vì nguyên nhân tay bị thương nên gần đây tư thế ngủ của cô đàng hoàng hơn rất nhiều, coi như không đúng, cũng sẽ bị Phó Cảnh Sâm chỉnh lại cho đúng.
Cũng bởi vì tay bị thương, anh chơi đùa mấy tư thế với cô... cũng biết điều hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc, Lục Tinh mơ màng muốn ngủ, bên cạnh chợt có tiếng động, mắt cô mở ra, nhỏ giọng líu ríu: "Anh đi đâu vậy..."
Khóe miệng Phó Cảnh Sâm giật giật, anh lại nằm xuống ôm cô, nhẹ giọng nói: "Không đi đâu hết, em ngoan ngoãn ngủ đi."
Cô ừ nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng thiếp đi.
Phó Cảnh Sâm xác định cô đã ngủ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
Buổi sáng tỉnh lại bên cạnh đã trống không rồi.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, đại khái là Phó Cảnh Sâm chạy bộ xong đang tắm.
Lục Tinh cử động đôi chân bủn rủn, chầm chậm bò dậy, vừa nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi, gần đây đúng là cô ngủ sớm dậy cũng sớm, mỗi ngày đều giữ
vững thời gian ngủ là 10 tiếng trở lên.
Vừa đi dép vào xong thì cửa phòng tắm mở ra.
Phó Cảnh Sâm để trần thân trên bước ra, mặt Lục Tinh hơi đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng..."
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó ngồi xuống ghế sofa nói, "Qua đây lau tóc cho anh."
"Hả?" Lục Tinh cho rằng mình nghe nhầm, cô chỉ có một tay thôi mà! Rất nhiều chuyện đều do anh làm, sao lại bảo cô giúp anh lau tóc chứ?
Có điều cô vẫn đi qua, đang muốn cầm khăn lông lên, đuôi mắt quét thấy trên phần lưng màu lúa mạch của anh có mấy vết cào màu đỏ...
Ngẩn người ra, nhớ lại một số hình ảnh tối qua, mặt Lục Tinh lập tức nóng lên.
Phó Cảnh Sâm quay đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười, Lục Tinh lúng túng ném khăn lông lên đầu anh: "Anh tự lau đi!" Nói xong cô chạy thẳng vào phòng tắm, tuyệt đối là anh cố ý!
Anh nhìn bóng lưng hoang mang chạy đi của cô thì bật cười.
Lục Tinh nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, cúi đầu nhìn tay mình, bình thường cô không có thói quen để móng tay dài, lần này là do tay bị thương, trước đó cũng chưa kịp cắt, trên tay bó thạch cao, cô không tự làm được chuyện gì nên cũng quên luôn, bây giờ móng tay dài ra không ít... bảo sao lại cào anh thành như vậy...
Hít sâu một hơi, bắt đầu đánh răng rửa mặt, cô nghĩ nghĩ, đợi lát nữa sẽ cắt hết móng tay.
Ăn sáng xong, Phó Cảnh Sâm không đến công ty luôn mà kéo cô ra cắt
móng tay, đem ngón tay của cô cắt gọt sạch sẽ xong mới hài lòng đi làm.
Lục Tinh: "..."
Mùng 6 tháng 2 là tiệc cuối năm của Phó thị, buổi chiều Phó Cảnh Sâm đưa cô đến hội sở tư nhân lần trước.
Lục Tinh nhìn mình trong gương, có chút bướng bỉnh hỏi anh: "Có thể bỏ thạch cao ra trước không... chờ tiệc kết thúc thì em sẽ..."
"Nói gì vậy?" Phó Cảnh Sâm trầm giọng cắt ngang lời cô.
Lục Tinh hừ một tiếng, không nhìn mặt anh: "Vốn em đã nói không đi muốn đi rồi mà, là anh mang em đi..."
Kế hoạch của Phó Cảnh Sâm là vào sinh nhật cô sẽ cầu hôn, tiệc năm nay cô sẽ lấy thân phận là vị hôn thê của anh để xuất hiện.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, thân mật nói bên tai cô: "Anh không mang em đi thì mang ai hả?"
"Vậy trước đây anh mang ai đi?" "Người lúc trước."
Lục Tinh ngước mắt nhìn anh trong gương, ánh mắt vừa sâu xa vừa dịu dàng đó đang nhìn cô, cô cắn môi không nói lời nào.
Phó Cảnh Sâm hôn lên tai cô: "Đừng lo, hôm nay em rất đẹp, với lại có anh ở bên cạnh mà."
Có anh ở bên, tâm trạng vốn hoang mang của Lục Tinh bỗng dưng lại bình tĩnh trở lại.
Tối nay, tất cả nhân viên của anh đều có mặt, Phó Khải Minh và Cảnh Lam
Chi cũng có ở đây, trong tiệc sinh nhật lần trước của Phó Khải Minh, ông đã từng nói chỉ cần không gây chuyện ầm ĩ khó coi giống như lần trước thì ông sẽ không quản bọn họ nữa.
Sau chuyện cô gãy tay phải nằm viện, Trình Phi liên tục bị mất vai chính đến gương mặt đại diện, mọi người rối rít suy đoán chuyện này là do cô ta gây nên, đảm bảo lần này nhân khí sẽ cực kì thảm hại. Về phần Phó Hạo Nhiên, mặc dù Phó Cảnh Sâm cố ý giấu giếm cô, nhưng từ trợ lý của anh, cô vẫn nghe được một số chuyện, quan hệ hiện tại của Phó Cảnh Sâm và Phó Hạo Nhiên rất căng thẳng, ngay cả Phó Khải Minh và cha của Phó Hạo Nhiên ra mặt cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Phó Cảnh Sâm.
Lần này đã ảnh hưởng đến toàn bộ công ty, Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi... có thể càng nhìn cô không vừa mắt.
Lục Tinh hỏi thẳng: "Chú Phó và dì Cảnh sẽ không giống như lần trước không muốn thấy em chứ? Chuyện này hình như còn gây ảnh hưởng lớn hơn lần trước..."
Sau lần trước, cô chưa gặp lại Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, trong lòng có chút bồn chồn.
Phó Cảnh Sâm chỉ hơi động não đã biết cô đang nghĩ gì, anh nhẹ giọng nói: "Bất kể là lần trước hay là lần này thì đều không phải là lỗi của em, bọn họ không thể trách em. Với lại, chuyện lần này em mới là người bị hại, không cần lo lắng, anh đã nói với bọn họ rồi, tối nay sẽ mang em đi."
Việc đã đến nước này, Lục Tinh hít sâu một hơi, kéo cánh tay của anh: "Vậy chúng ta đi thôi, không thì trễ đó."
Phó Cảnh Sâm cười cười, cô cũng không phải kiểu người nửa đường bỏ cuộc, chỉ cần anh khích lệ một chút là được.
Tiệc rượu của Phó thị được tổ chức ở khách sạn Khải Duyệt, tài xế lái xe đến đỗ ở garage, trong lúc chờ thang máy gặp thì không ít nhân viên của Phó thị, trùng hợp đều là nhân viên cùng tầng của Phó Cảnh Sâm, mọi người cùng
nhau đến, cũng không ngờ sẽ lại gặp sếp lớn.
Lục Tinh thấy bọn họ hình như rất khẩn trương, ai ai cũng lùi về sau ba bước: "Chào Phó tổng."
Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Phó Cảnh Sâm, ở công ty anh đáng sợ lắm sao?
"Chào bạn gái Phó tổng."
Lục Tinh bối rối không thôi: "... Chào mọi người" Cô kéo kéo tay áo anh, nói câu gì đi chứ.
Phó Cảnh Sâm cảm thấy được ám hiệu của cô, thấp giọng cười: "Mọi người không cần khẩn trương, đây không phải là công ty."
"Vâng vâng vâng, bọn tôi không khẩn trương." Mọi người vội vàng phụ họa.
Lục Tinh thực sự muốn nói, nhìn qua mấy người không giống như không khẩn trương chút nào!
Thang máy mở ra, Phó Cảnh Sâm nắm tay cô đi vào, có mấy người vốn ở ngoài cửa thang máy nhưng cũng không đi vào, "Bọn tôi đi chuyến sau cũng được."
Thang máy đóng lại, Lục Tinh ngẩng đầu, không nhịn được phải hỏi: "Ở công ty anh toàn mắng nhân viên hả? Tại sao bọn họ lại sợ anh đến vậy?"
/74
|