Trong đầu Dung Tiêm Nguyệt hình dung ra bộ dáng đắc ý của Ý Quý Phi kia, sắc mặt chợt trầm xuống, Tiểu Xuân Đào hầu hạ bên cạnh thấy vậy cũng lo lắng.
Nương nương...
Tiểu Xuân Đào vừa mới mở miệng, Dung Tiêm Nguyệt bèn giơ tay lên ý bảo nàng không cần lên tiếng, nàng chuyển mắt nhìn Hương Lan đang đứng trước mình cúi thấp đầu: Ngươi có biết Hoàng Thượng thích gì không?
Ngữ khí hòa nhã, không hề có một chút dò hỏi, hay uy hiếp.
Hương Lan cúi đầu, vẫn với bộ dáng cung kính đáp: Nô tỳ không dám soi xét thánh thượng!
Bổn cung chỉ hỏi đơn giản thôi, ngươi đừng ngại, cứ việc nói! Dung Tiêm Nguyệt càng bày ra bộ dáng thân thiện: Nếu ngươi không biết thì hoàng thượng cũng không để ngươi nhậm chức vụ chưởng sự ở Phượng Nghi Cung!
Chưởng sự trong cung bên cạnh hoàng hậu có thân phận là cô cô , về mặt cấp bậc thì đây chính là vị trí ngũ phẩm.
Nô tỳ không dám! Hương Lan hoảng sợ cúi đầu càng thấp: Nhưng theo nô tỳ được biết, hoàng Thượng cũng không kén chọn là mấy, nhưng ghét mùi bạc hà...
Hương Lan vừa nói, Dung Tiêm Nguyệt vừa chăm chú lắng nghe, gật gù.
Sau khi Hương Lan nói xong, Dung Tiêm Nguyệt mang bộ mặt tràn ngập vui vẻ, giống như vừa mới tậu được của quý vật lạ: Nhờ có Hương Lan, từ nay về sau bổn cung sẽ biết đường mà tránh chọc giận thánh thượng!
Hoàng Thượng có thâm tình với nương nương như vậy, nhất định sẽ không trách cứ nương nương!
Hương Lan nói vô cùng thành khẩn.
Ờ, không trách cứ đâu, chỉ cãi vã vài câu sau đó ném nàng vào lãnh cung, mặc nàng tự sinh tự diệt!
Dung Tiêm Nguyệt nghĩ vậy cười phá lên.
Được rồi, trời không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi!
Vâng!
Hương Lan chậm rãi lui ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Hương Lan biến mất khỏi tầm mắt, Dung Tiêm Nguyệt vẫy tay gọi Tiểu Xuân Đào đến nói: Cố gắng học tập chút!
...
Tiểu Xuân Đào nhìn chủ tử mình, sau đó quay đầu nhìn bóng người đang khuất ngoài đằng xa kia, gật đầu đáp lại.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn thấy thái độ của Tiểu Xuân Đào biểu hiện nơi đáy mắt, nàng bèn yên lặng thở dài.
Em không cam lòng?
Nô tỳ không dám!
Dung Tiêm Nguyệt vỗ về mu bàn tay Tiểu Xuân Đào, nhỏ giọng nói: Cho dù Hương Lan có là ai, nhưng nếu có thể ngồi lên vị trí này thì năng lực không phải tầm thường! Đến một ngày nào đó, ta muốn mượn năng lực của em, nếu em vẫn cứ như lúc trước, chỉ sợ...
Câu sau Dung Tiêm Nguyệt không nói, cái gọi là có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Đi theo bên nàng hầu hạ đã lâu như vậy, Tiểu Xuân Đào này cũng đã chịu không ít đau khổ, em ấy chắc chắn không thể nào không biết.
Quả nhiên, sau khi nghe Dung Tiêm Nguyệt, trên mặt Tiểu Xuân Đào lập tức trở nên nghiêm túc hẳn, trong mắt cũng thanh tĩnh rất nhiều.
Vâng, nô tỳ rõ rồi!
Tiểu Xuân Đào lui xuống.
Dung Tiêm Nguyệt cầm lấy sách trong tay, tiếp tục xem.
Tiểu Xuân Đào là một cô bé thông minh, nếu không phải vì nó luôn dùng nước mắt để khuyên giải nàng trong những lúc nàng lâm vào tình huống bó tay toàn tập thì nàng đã không tiếp tục đi vào con đường này.
Bây giờ người mà nàng có thể trông cậy vào chỉ có tiểu nha đầu này thôi, hy vọng con bé mau chóng khiến nàng thay đổi cách nhìn về nó.
—— nàng không quan tâm cái tên Hoàng đế đó có sủng ái nàng hay không, nhưng vì cái vị Dung Tiêm Nguyệt kiếp trước, nàng vẫn không thể không mang cục nợ vào người.
Ánh mắt lơ đãng quét qua món đồ dưới cổ chân mình.
Chiếc lắc chân bảy màu ở trước mắt chợt lóe lên.
Dung Tiêm Nguyệt nhíu mày nghĩ ngợi, sách trong tay cũng bị vò đến nhăn lại.
Tên Hoàng Đế kia, rốt cuộc đang toan tính cái gì?
*******************************
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ấm áp xuyên vào Phượng Nghi Cung.
Từng làn gió thơm mát nhẹ thổi lay động vài bông hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Hơn mười vị mỹ nhân phi tần tao nhã cười. Từng người trên người mang châu ngọc lấp lánh, xinh đẹp muôn phần.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi ở vị trí chính giữa chủ vị, nhìn đám phi tần dịu dàng quỳ lạy trước mắt mình, khóe môi cong lên ý cười xã giao Đứng lên đi ——
Tạ Hoàng hậu nương nương ——
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt cũng ánh lên ý cười, nhưng nó chỉ biến mất sau khi tầm mắt nàng rơi xuống vị trí trống rỗng đầu tiên bên trái.
Hôm qua nàng có đọc kỹ nội quy trong cung, rằm mỗi tháng, tất cả các phi tần trong cung đều đến Lai Phượng Nghi Cung bái kiến Hoàng hậu, chủ nhân của vị trí đầu bên trái chính là Ý Quý Phi.
Lúc này đám phi tần cung cũng đã tề tụ đông đủ, chỉ ngoại trừ cái người chị em cùng tổ cùng tông - Ý Quý Phi là chưa có xuất hiện.
Đáy mắt quét qua quan sát tình hình chung quanh, nàng phát hiện ra có không ít người nhướng mày vì cái vị trí còn trống kia.
Dung Tiêm Nguyệt cũng không muốn bận tâm, chỉ bắt đầu cuộc trò chuyện với các mỹ nhân ngồi xung quanh.
Theo như Tiểu Xuân Đào nói, vị Hoàng hậu chân chính kiếp trước là một người rất hiền lành, dễ gần. Lúc trước khi bị đày đến lãnh cung, nàng đều nói chuyện rất vui vẻ và hòa nhã với đám mỹ nhân đó.
Bây giờ, nàng mới từ lãnh cung đi ra, đương nhiên càng phải tỏ thái độ khiêm tốn hơn trước.
Rất nhanh sau đó, cuộc trò chuyện trở nên rất hòa hợp.
Chỉ là không kéo dài được bao lâu, Hương Lan từ đâu lặng lẽ đến bên người nàng báo cáo: Nương nương, Ý Quý Phi đến rồi!
Dung Tiêm Nguyệt không hề để ý, gật đầu có lệ, tiếp tục cùng những mỹ nhân kia cười đùa.
Trong hậu cung, phi tần mỗi người mỗi vẻ, chỉ cần liếc mắt nhìn vài lần thôi cũng đã cảm thấy hoa nở đẹp không sao tả xiết.
Ý Quý Phi đến ——
Chỉ thị bên ngoài to rõ vang lên khắp sảnh chính.
Trong phòng âm thanh vui vẻ của đám phi tần bắt đầu giảm tần suất, không ít người quay đầu nhìn về phía cửa.
Nương nương...
Tiểu Xuân Đào vừa mới mở miệng, Dung Tiêm Nguyệt bèn giơ tay lên ý bảo nàng không cần lên tiếng, nàng chuyển mắt nhìn Hương Lan đang đứng trước mình cúi thấp đầu: Ngươi có biết Hoàng Thượng thích gì không?
Ngữ khí hòa nhã, không hề có một chút dò hỏi, hay uy hiếp.
Hương Lan cúi đầu, vẫn với bộ dáng cung kính đáp: Nô tỳ không dám soi xét thánh thượng!
Bổn cung chỉ hỏi đơn giản thôi, ngươi đừng ngại, cứ việc nói! Dung Tiêm Nguyệt càng bày ra bộ dáng thân thiện: Nếu ngươi không biết thì hoàng thượng cũng không để ngươi nhậm chức vụ chưởng sự ở Phượng Nghi Cung!
Chưởng sự trong cung bên cạnh hoàng hậu có thân phận là cô cô , về mặt cấp bậc thì đây chính là vị trí ngũ phẩm.
Nô tỳ không dám! Hương Lan hoảng sợ cúi đầu càng thấp: Nhưng theo nô tỳ được biết, hoàng Thượng cũng không kén chọn là mấy, nhưng ghét mùi bạc hà...
Hương Lan vừa nói, Dung Tiêm Nguyệt vừa chăm chú lắng nghe, gật gù.
Sau khi Hương Lan nói xong, Dung Tiêm Nguyệt mang bộ mặt tràn ngập vui vẻ, giống như vừa mới tậu được của quý vật lạ: Nhờ có Hương Lan, từ nay về sau bổn cung sẽ biết đường mà tránh chọc giận thánh thượng!
Hoàng Thượng có thâm tình với nương nương như vậy, nhất định sẽ không trách cứ nương nương!
Hương Lan nói vô cùng thành khẩn.
Ờ, không trách cứ đâu, chỉ cãi vã vài câu sau đó ném nàng vào lãnh cung, mặc nàng tự sinh tự diệt!
Dung Tiêm Nguyệt nghĩ vậy cười phá lên.
Được rồi, trời không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi!
Vâng!
Hương Lan chậm rãi lui ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Hương Lan biến mất khỏi tầm mắt, Dung Tiêm Nguyệt vẫy tay gọi Tiểu Xuân Đào đến nói: Cố gắng học tập chút!
...
Tiểu Xuân Đào nhìn chủ tử mình, sau đó quay đầu nhìn bóng người đang khuất ngoài đằng xa kia, gật đầu đáp lại.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn thấy thái độ của Tiểu Xuân Đào biểu hiện nơi đáy mắt, nàng bèn yên lặng thở dài.
Em không cam lòng?
Nô tỳ không dám!
Dung Tiêm Nguyệt vỗ về mu bàn tay Tiểu Xuân Đào, nhỏ giọng nói: Cho dù Hương Lan có là ai, nhưng nếu có thể ngồi lên vị trí này thì năng lực không phải tầm thường! Đến một ngày nào đó, ta muốn mượn năng lực của em, nếu em vẫn cứ như lúc trước, chỉ sợ...
Câu sau Dung Tiêm Nguyệt không nói, cái gọi là có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Đi theo bên nàng hầu hạ đã lâu như vậy, Tiểu Xuân Đào này cũng đã chịu không ít đau khổ, em ấy chắc chắn không thể nào không biết.
Quả nhiên, sau khi nghe Dung Tiêm Nguyệt, trên mặt Tiểu Xuân Đào lập tức trở nên nghiêm túc hẳn, trong mắt cũng thanh tĩnh rất nhiều.
Vâng, nô tỳ rõ rồi!
Tiểu Xuân Đào lui xuống.
Dung Tiêm Nguyệt cầm lấy sách trong tay, tiếp tục xem.
Tiểu Xuân Đào là một cô bé thông minh, nếu không phải vì nó luôn dùng nước mắt để khuyên giải nàng trong những lúc nàng lâm vào tình huống bó tay toàn tập thì nàng đã không tiếp tục đi vào con đường này.
Bây giờ người mà nàng có thể trông cậy vào chỉ có tiểu nha đầu này thôi, hy vọng con bé mau chóng khiến nàng thay đổi cách nhìn về nó.
—— nàng không quan tâm cái tên Hoàng đế đó có sủng ái nàng hay không, nhưng vì cái vị Dung Tiêm Nguyệt kiếp trước, nàng vẫn không thể không mang cục nợ vào người.
Ánh mắt lơ đãng quét qua món đồ dưới cổ chân mình.
Chiếc lắc chân bảy màu ở trước mắt chợt lóe lên.
Dung Tiêm Nguyệt nhíu mày nghĩ ngợi, sách trong tay cũng bị vò đến nhăn lại.
Tên Hoàng Đế kia, rốt cuộc đang toan tính cái gì?
*******************************
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ấm áp xuyên vào Phượng Nghi Cung.
Từng làn gió thơm mát nhẹ thổi lay động vài bông hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Hơn mười vị mỹ nhân phi tần tao nhã cười. Từng người trên người mang châu ngọc lấp lánh, xinh đẹp muôn phần.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi ở vị trí chính giữa chủ vị, nhìn đám phi tần dịu dàng quỳ lạy trước mắt mình, khóe môi cong lên ý cười xã giao Đứng lên đi ——
Tạ Hoàng hậu nương nương ——
Trong mắt Dung Tiêm Nguyệt cũng ánh lên ý cười, nhưng nó chỉ biến mất sau khi tầm mắt nàng rơi xuống vị trí trống rỗng đầu tiên bên trái.
Hôm qua nàng có đọc kỹ nội quy trong cung, rằm mỗi tháng, tất cả các phi tần trong cung đều đến Lai Phượng Nghi Cung bái kiến Hoàng hậu, chủ nhân của vị trí đầu bên trái chính là Ý Quý Phi.
Lúc này đám phi tần cung cũng đã tề tụ đông đủ, chỉ ngoại trừ cái người chị em cùng tổ cùng tông - Ý Quý Phi là chưa có xuất hiện.
Đáy mắt quét qua quan sát tình hình chung quanh, nàng phát hiện ra có không ít người nhướng mày vì cái vị trí còn trống kia.
Dung Tiêm Nguyệt cũng không muốn bận tâm, chỉ bắt đầu cuộc trò chuyện với các mỹ nhân ngồi xung quanh.
Theo như Tiểu Xuân Đào nói, vị Hoàng hậu chân chính kiếp trước là một người rất hiền lành, dễ gần. Lúc trước khi bị đày đến lãnh cung, nàng đều nói chuyện rất vui vẻ và hòa nhã với đám mỹ nhân đó.
Bây giờ, nàng mới từ lãnh cung đi ra, đương nhiên càng phải tỏ thái độ khiêm tốn hơn trước.
Rất nhanh sau đó, cuộc trò chuyện trở nên rất hòa hợp.
Chỉ là không kéo dài được bao lâu, Hương Lan từ đâu lặng lẽ đến bên người nàng báo cáo: Nương nương, Ý Quý Phi đến rồi!
Dung Tiêm Nguyệt không hề để ý, gật đầu có lệ, tiếp tục cùng những mỹ nhân kia cười đùa.
Trong hậu cung, phi tần mỗi người mỗi vẻ, chỉ cần liếc mắt nhìn vài lần thôi cũng đã cảm thấy hoa nở đẹp không sao tả xiết.
Ý Quý Phi đến ——
Chỉ thị bên ngoài to rõ vang lên khắp sảnh chính.
Trong phòng âm thanh vui vẻ của đám phi tần bắt đầu giảm tần suất, không ít người quay đầu nhìn về phía cửa.
/44
|