Da đầu Dung Tiêm Nguyệt run lên từng đợt.
Nàng không phải là người cổ đại, nhưng thánh chỉ của Hoàng Đế là độc nhất, một lời vàng ý ngọc có thể biến thành máu chảy thành sông, nàng biết rõ điều đó.
Mặc kệ trên thánh chỉ đó nó nói cái gì, là Tiểu Xuân Đào, hay thậm chí là cái nàng Ý Quý Phi kia, vẫn còn giấu nàng một số chuyện gì đó, nhưng có vẻ như tên Hoàng Đế kia hình như có tình cảm với cô Hoàng hậu này, nói vậy, liệu món đồ trên người nàng, tên Hoàng Đế kia có biết không?
Dung Tiêm Nguyệt lo lắng hít một hơi lạnh: Trước khi đi, Hoàng Thượng có nói cái gì không?
Hoàng Thượng nhắc nhở nương nương nghỉ ngơi cho thật tốt! Tiểu Xuân Đào dịu dàng cười, đáp.
Còn gì nữa không?
Không ạ! Tiểu Xuân Đào gãi đầu đáp, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, ý cười trên mặt dần tan đi: Nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt nở nụ cười: Không có gì, chỉ là bổn cung nhớ hoàng thượng quá mà thôi...
Nghe nói vậy, trong đôi mắt Tiểu Xuân Đào bắt đầu trở nên lóng lánh.
Vâng, nô tỳ cũng vui mừng thay nương nương a!
...
Nhìn thấy bộ dáng kích động của Tiểu Xuân Đào, Dung Tiêm Nguyệt bất đắc dĩ kéo khóe môi.
...............
Sau khi vệ sinh cơ bản xong xuôi, Dung Tiêm Nguyệt dùng qua bữa tối.
Đám cung nữ đồng loạt phụng mệnh quỳ dưới gót chân nàng.
Dung Tiêm Nguyệt quét mắt đếm, tính cả trái phải thì có đến hơn bốn mươi người. Đứng đầu là Tiểu Xuân Đào – còn Hương Lan là người nắm giữ vị trí cung tỳ cao nhấ trong Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt bắt đầu đến đây để làm bài phát biểu.
Nói là bài phát biểu, chứ thực ra cũng không đến nỗi nghiêm túc có lệ. Dù sao những trước đây những người này cũng đều hầu hạ, phục vụ trong Phượng Nghi Cung, chỉ đơn giản đến đây nói vài câu nhắc nhở, đại khái như...
Các ngươi là người hầu hạ bên cạnh Bổn cung, Bổn cung biết các ngươi đều là những người xinh đẹp, sáng láng, nhưng cũng hi vọng các ngươi có thể lấy đó để tận tâm tận lực, đừng khiến bổn cung lẫn cả Hoàng Thượng phải thất vọng!
Chúng nô tỳ vừa nghe bài phát biểu, đồng loạt lên tiếng đáp ứng rõ to.
Dung Tiêm Nguyệt gật đầu, hài lòng với thái độ của các nàng, sau đó cho các nàng lui ra ngoài.
Tiểu Xuân Đào phụng mệnh dâng trà thơm, thấp giọng nói, Nương nương mới vừa vào cung, nói như vậy có phải hơi...
Dung Tiêm Nguyệt nở nụ cười: Lúc trước ta nghiêm khắc với bọn họ là vì hoàn cảnh bắt buộc, bây giờ thì... có Hoàng Thượng rồi, đương nhiên phải khác trước!
Tiểu Xuân Đào gật đầu, dường như đã hiểu rõ vấn đề.
Dung Tiêm Nguyệt cũng không giải thích gì nhiều, chỉ cúi đầu uống trà.
Chốn thâm cung hiểm ác này, với tính cách của Dung Tiêm Nguyệt lúc trước thì có lẽ nàng là không phải là loại dễ thu phục lòng người. Nếu không thì nàng cũng không bị đẩy vào lãnh cung, cũng không phải chỉ có mỗi Tiểu Xuân Đào là nô tỳ trung thành nhất bên nàng!
Không biết trong ngoài cái Phượng Nghi Cung này có biết bao nhiêu cơ sở ngầm. Hơn nữa sau khi đặt chân lên mảnh đất này, nàng cũng đại khái biết kha khá tình hình chung trước mắt. Sở dĩ, nàng có được vị trí cao này cũng là nhờ ỷ lại vào cái vị Hoàng Đế giấu mặt kia đến cáo mượn oai hùm.
Để xem, vị Hoàng Đế kia đối với cô hoàng hậu này có bao nhiêu tình ý!
.........
Màn đêm thăm thẳm.
Bên trong Phượng Nghi Cung đèn đuốc sáng trưng.
Ngoại trừ cung tỳ tới lui phụng dưỡng thì quang cảnh so với lãnh cung thì cũng không khác gì mấy.
Chỉ là nơi này ngoài cửa sổ, không nghe được tiếng dế kêu to.
Dung Tiêm Nguyệt dựa vào nhuyễn tháp, lật từng tờ sách trong tay.
Nàng yêu cầu tổng quản nơi Phượng Nghi Cung mang tới cho nàng vài quyển sách, có điều những thứ sách nàng muốn đọc đều nằm ở thư phòng nên phải đến ngày mai mới lấy được.
Vì thế nàng chỉ có thể đọc tạm vài quyển nào là: cẩm nang điều giáo lễ nghi cho nữ nhi, không thì là loại thánh kinh gì gì đó, nhìn qua thôi là chẳng muốn đọc.
Đang chán nản lật mở vài trang sách thì Hương Lan đột nhiên bước tới lên tiếng: Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đi tới Lai Nghi Cung!
Lai Nghi Cung, chính là tẩm cung của Ý Quý Phi.
Nàng không phải là người cổ đại, nhưng thánh chỉ của Hoàng Đế là độc nhất, một lời vàng ý ngọc có thể biến thành máu chảy thành sông, nàng biết rõ điều đó.
Mặc kệ trên thánh chỉ đó nó nói cái gì, là Tiểu Xuân Đào, hay thậm chí là cái nàng Ý Quý Phi kia, vẫn còn giấu nàng một số chuyện gì đó, nhưng có vẻ như tên Hoàng Đế kia hình như có tình cảm với cô Hoàng hậu này, nói vậy, liệu món đồ trên người nàng, tên Hoàng Đế kia có biết không?
Dung Tiêm Nguyệt lo lắng hít một hơi lạnh: Trước khi đi, Hoàng Thượng có nói cái gì không?
Hoàng Thượng nhắc nhở nương nương nghỉ ngơi cho thật tốt! Tiểu Xuân Đào dịu dàng cười, đáp.
Còn gì nữa không?
Không ạ! Tiểu Xuân Đào gãi đầu đáp, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, ý cười trên mặt dần tan đi: Nương nương...
Dung Tiêm Nguyệt nở nụ cười: Không có gì, chỉ là bổn cung nhớ hoàng thượng quá mà thôi...
Nghe nói vậy, trong đôi mắt Tiểu Xuân Đào bắt đầu trở nên lóng lánh.
Vâng, nô tỳ cũng vui mừng thay nương nương a!
...
Nhìn thấy bộ dáng kích động của Tiểu Xuân Đào, Dung Tiêm Nguyệt bất đắc dĩ kéo khóe môi.
...............
Sau khi vệ sinh cơ bản xong xuôi, Dung Tiêm Nguyệt dùng qua bữa tối.
Đám cung nữ đồng loạt phụng mệnh quỳ dưới gót chân nàng.
Dung Tiêm Nguyệt quét mắt đếm, tính cả trái phải thì có đến hơn bốn mươi người. Đứng đầu là Tiểu Xuân Đào – còn Hương Lan là người nắm giữ vị trí cung tỳ cao nhấ trong Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt bắt đầu đến đây để làm bài phát biểu.
Nói là bài phát biểu, chứ thực ra cũng không đến nỗi nghiêm túc có lệ. Dù sao những trước đây những người này cũng đều hầu hạ, phục vụ trong Phượng Nghi Cung, chỉ đơn giản đến đây nói vài câu nhắc nhở, đại khái như...
Các ngươi là người hầu hạ bên cạnh Bổn cung, Bổn cung biết các ngươi đều là những người xinh đẹp, sáng láng, nhưng cũng hi vọng các ngươi có thể lấy đó để tận tâm tận lực, đừng khiến bổn cung lẫn cả Hoàng Thượng phải thất vọng!
Chúng nô tỳ vừa nghe bài phát biểu, đồng loạt lên tiếng đáp ứng rõ to.
Dung Tiêm Nguyệt gật đầu, hài lòng với thái độ của các nàng, sau đó cho các nàng lui ra ngoài.
Tiểu Xuân Đào phụng mệnh dâng trà thơm, thấp giọng nói, Nương nương mới vừa vào cung, nói như vậy có phải hơi...
Dung Tiêm Nguyệt nở nụ cười: Lúc trước ta nghiêm khắc với bọn họ là vì hoàn cảnh bắt buộc, bây giờ thì... có Hoàng Thượng rồi, đương nhiên phải khác trước!
Tiểu Xuân Đào gật đầu, dường như đã hiểu rõ vấn đề.
Dung Tiêm Nguyệt cũng không giải thích gì nhiều, chỉ cúi đầu uống trà.
Chốn thâm cung hiểm ác này, với tính cách của Dung Tiêm Nguyệt lúc trước thì có lẽ nàng là không phải là loại dễ thu phục lòng người. Nếu không thì nàng cũng không bị đẩy vào lãnh cung, cũng không phải chỉ có mỗi Tiểu Xuân Đào là nô tỳ trung thành nhất bên nàng!
Không biết trong ngoài cái Phượng Nghi Cung này có biết bao nhiêu cơ sở ngầm. Hơn nữa sau khi đặt chân lên mảnh đất này, nàng cũng đại khái biết kha khá tình hình chung trước mắt. Sở dĩ, nàng có được vị trí cao này cũng là nhờ ỷ lại vào cái vị Hoàng Đế giấu mặt kia đến cáo mượn oai hùm.
Để xem, vị Hoàng Đế kia đối với cô hoàng hậu này có bao nhiêu tình ý!
.........
Màn đêm thăm thẳm.
Bên trong Phượng Nghi Cung đèn đuốc sáng trưng.
Ngoại trừ cung tỳ tới lui phụng dưỡng thì quang cảnh so với lãnh cung thì cũng không khác gì mấy.
Chỉ là nơi này ngoài cửa sổ, không nghe được tiếng dế kêu to.
Dung Tiêm Nguyệt dựa vào nhuyễn tháp, lật từng tờ sách trong tay.
Nàng yêu cầu tổng quản nơi Phượng Nghi Cung mang tới cho nàng vài quyển sách, có điều những thứ sách nàng muốn đọc đều nằm ở thư phòng nên phải đến ngày mai mới lấy được.
Vì thế nàng chỉ có thể đọc tạm vài quyển nào là: cẩm nang điều giáo lễ nghi cho nữ nhi, không thì là loại thánh kinh gì gì đó, nhìn qua thôi là chẳng muốn đọc.
Đang chán nản lật mở vài trang sách thì Hương Lan đột nhiên bước tới lên tiếng: Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đi tới Lai Nghi Cung!
Lai Nghi Cung, chính là tẩm cung của Ý Quý Phi.
/44
|