Chủ nhật lại về, thanh bình và yên ả. Nắng vàng vương khắp lối, gió khẽ lướt qua làm cỏ cây rùng mình đánh rơi giọt sương đêm. Cứ chủ nhật về là người ta lại thấy một cô gái nhỏ mang theo cây đàn violin và hai bó hoa bách hợp trắng đến viếng hai nghĩa trang ở hai hướng tách biệt.
Đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ vẫn còn sáng màu sơn Trúc Chi ngồi cạnh bia mộ, những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ dòng chữ trên bia, ngón tay dừng lại thật lâu ở dòng chữ Thanh Phong.
- Em vừa viếng mộ mẹ. Ở bên ấy anh có gặp mẹ không?
-....
- Anh biết không thời gian này em cũng thường xuyên gặp Đông Quân, anh ấy đối xử với em cũng rất tốt nhưng thật tình là em không dám đối mặt với anh ấy.
-....
- Anh biết nguyên nhân tại sao mà phải không?
Trúc Chi thở dài, tựa đầu vào bia mộ.
- Anh ấy quá giống anh, em sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Trúc Chi quẹt vội nước mắt, một tay nắm chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền một tay xòe rộng ra để gió lùa qua từng kẽ tay.
- Bắt được anh rồi nhé!
Những ngày của kỉ niệm chợt ùa về, chầm chậm và rõ ràng như mới hôm qua. Dư âm nỗi nhớ vẫn còn rất đông đầy.
- Em đàn cho anh nghe nhé!
Song from secret garden, giai điệu nhẹ nhàng vang lên theo gió. Nghĩa trang lạnh lẽo chợt như ấm lên. Nắng buông mình trên đôi vai nhỏ, khoác lên người cô gái nhỏ một hơi ấm nhẹ nhàng. Không gian vắng lặng của nghĩa trang càng làm tiếng đàn bay cao bay xa hơn và càng da diết hơn.
Chơi đàn xong Trúc Chi lại ngồi tựa đầu vào bia mộ hướng ánh nhìn xa xăm vô định vào khoảng không bao la của bầu trời xanh thẫm. Một vài người viếng mộ ngang qua nhìn thấy đều không khỏi cảm thương. Ánh mắt ấy sao mà quá buồn thương.
Mãi đắm chìm trong nhớ thương Trúc Chi không hề hay biết có người đứng sau lưng mình cho đến lúc cô nghe thấy tiếng động lạ thì trời đất liền tối sầm lại cô không còn biết gì nữa.
***
Nắng đậm màu đi, trên đồi cỏ xanh một chàng trai đang say trong cảm xúc, chiếc đàn violin trên vai anh nhẹ thả vào gió những cung bậc du dương ngọt ngào. Gương mặt đượm buồn và ánh mắt sâu.
Vài tia nắng tinh nghịch nhảy múa trên đôi mi cong đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi tỉnh giấc cô cảm thấy choáng, đầu đau như vừa tỉnh dậy sau cơn say. Đảo mắt nhìn quanh cô biết mình đang nằm trên bãi cỏ dưới một tán cây to. Mặt trời đã treo mình trên cao, có lẽ cô đã ngủ rất lâu.
Khoan đã!
Như chợt nhớ ra điều gì Trúc Chi ngồi bậc dậy. "Ở nghĩa trang làm gì có chỗ nào như thế này?".
Tiếng đàn violin với giai điệu quen thuộc len vào tai, trống ngực đập liên hồi khi ánh mắt cô chạm phải người chơi đàn. Mọi thứ xung quanh anh quá đẹp và quá bình yên đến nỗi cô đã để lạc hồn mình tự bao giờ cũng không hay biết. Trúc Chi đứng lặng người nhìn anh, một ánh nhìn dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc người thanh niên ấy bước đến chỗ cô.
- Em tỉnh rồi à? Không sao chứ?
- À...à em không sao. Anh...
Trúc Chi ngập ngừng không biết phải gọi anh thế nào cho đúng. Anh có phải là Thanh Phong như những lần cô tỉnh giấc trong một giấc mộng hay anh là Đông Quân của hiện thực.
Đoán biết được suy nghĩ của Trúc Chi anh cười hiền.
- Anh là Đông Quân.
Một chút hụt hẫng len vào tim cô gái nhỏ.
- À! Sao em lại ở đây? Đây là đâu?
- Em không nhớ gì sao? Em bị ngất cạnh mộ Phong cũng may lúc đó anh vừa đến.
Đông Quân ngồi tựa vào gốc cây to phóng tầm mắt về phía bầu trời xanh.
- Đây là đồi cỏ cạnh nghĩa trang, mỗi khi viếng mộ Phong xong hay anh đến đây.
Trúc Chi cũng bước đến ngồi cạnh anh. Tự dưng cảm thấy bình yên vô cùng. Phải chăng cô đang mượn dáng vẻ này để khỏa lấp nỗi nhớ trong cô?. Một lúc lâu Đông Quân lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Chủ nhật nào em cũng đến đây à?
- Dạ!
- Em làm gì ở đấy?
- Thường thì em nhổ cỏ, lau bụi, chơi đàn và ngồi im lặng.
- Em nhớ Phong lắm à? Em có khóc không? - Đông Quân hỏi nhưng mắt vẫn hướng về xa xăm.
- Dạ! - Trúc Chi khẽ gật đầu.
Nỗi nhớ anh lại trỗi dậy trong cô, mạnh mẽ và trào dâng. "Nếu ngày mai không có anh...em không được khóc". Trúc Chi đứng bậc dậy rảo vài bước chân rồi dừng lại quay lưng về phía Đông Quân. Hai tay bấm chặt lại cố nén tiếng nấc.
- Anh ấy bảo em không được khóc nhưng em không làm được.
Gió tạt mạnh thổi tung mái tóc mềm. Hương thơm quen thuộc đổ ập lên người Trúc Chi, quấn chặt lấy cô từ phía sau. Trúc Chi hốt hoảng định gỡ tay Đông Quân ra thì giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên bên tai làm tim cô thắt lại.
- Cua, anh xin lỗi.
- Đông...Đông...Quân...anh...anh bỏ em ra.
- Cua! Anh là Phong, là Thanh Phong của em đây.
Trúc Chi như chết đứng, nước mắt không ngừng tuôn, cảm giác như không khí đặc lại khó thở vô cùng. Đặt tay lên sợi dây chuyền Trúc Chi lạc giọng đi.
- Buông em ra. Xin anh đấy! Em đã đau lắm rồi đừng đùa nữa Đông Quân.
Vòng tay ấy vẫn ôm chặt lấy Trúc Chi.
- Anh là Phong. Là Thanh Phong. Tin anh Cua.
Trúc Chi giằng mạnh tay Đông Quân ra khỏi người mình, cô nói mà gần như hét như.
- Nói dối. Anh là Đông Quân. Phong của em đã chết rồi, anh ấy đã chết rồi. Anh ấy đã chết trên vai em, anh nghe rõ chưa? Phong của em đã chết rồi.
Mặc cho Trúc chi vùng vẫy anh vẫn ôm cô vào lòng.
- Là anh đây. Anh là Phong, Thanh Phong của em đây. Người chết không phải là anh mà là Đông Quân - anh song sinh của anh.
- Nói dối! - Trúc Chi gằn giọng trong tiếng nấc.
- Cua!
Tiếng gọi thân thương làm cô trở nên yếu đuối, chẳng còn sức để vùng vẫy để la hét Trúc Chi đứng yên trong vòng tay anh mà khóc nức nở. Mọi thứ hỗn độn cả lên giằng xé giữa thực tại và hư ảo, giữa sự thật và dối trá, giữa hi vọng và ngờ vực.
Đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ vẫn còn sáng màu sơn Trúc Chi ngồi cạnh bia mộ, những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ dòng chữ trên bia, ngón tay dừng lại thật lâu ở dòng chữ Thanh Phong.
- Em vừa viếng mộ mẹ. Ở bên ấy anh có gặp mẹ không?
-....
- Anh biết không thời gian này em cũng thường xuyên gặp Đông Quân, anh ấy đối xử với em cũng rất tốt nhưng thật tình là em không dám đối mặt với anh ấy.
-....
- Anh biết nguyên nhân tại sao mà phải không?
Trúc Chi thở dài, tựa đầu vào bia mộ.
- Anh ấy quá giống anh, em sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Trúc Chi quẹt vội nước mắt, một tay nắm chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền một tay xòe rộng ra để gió lùa qua từng kẽ tay.
- Bắt được anh rồi nhé!
Những ngày của kỉ niệm chợt ùa về, chầm chậm và rõ ràng như mới hôm qua. Dư âm nỗi nhớ vẫn còn rất đông đầy.
- Em đàn cho anh nghe nhé!
Song from secret garden, giai điệu nhẹ nhàng vang lên theo gió. Nghĩa trang lạnh lẽo chợt như ấm lên. Nắng buông mình trên đôi vai nhỏ, khoác lên người cô gái nhỏ một hơi ấm nhẹ nhàng. Không gian vắng lặng của nghĩa trang càng làm tiếng đàn bay cao bay xa hơn và càng da diết hơn.
Chơi đàn xong Trúc Chi lại ngồi tựa đầu vào bia mộ hướng ánh nhìn xa xăm vô định vào khoảng không bao la của bầu trời xanh thẫm. Một vài người viếng mộ ngang qua nhìn thấy đều không khỏi cảm thương. Ánh mắt ấy sao mà quá buồn thương.
Mãi đắm chìm trong nhớ thương Trúc Chi không hề hay biết có người đứng sau lưng mình cho đến lúc cô nghe thấy tiếng động lạ thì trời đất liền tối sầm lại cô không còn biết gì nữa.
***
Nắng đậm màu đi, trên đồi cỏ xanh một chàng trai đang say trong cảm xúc, chiếc đàn violin trên vai anh nhẹ thả vào gió những cung bậc du dương ngọt ngào. Gương mặt đượm buồn và ánh mắt sâu.
Vài tia nắng tinh nghịch nhảy múa trên đôi mi cong đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi tỉnh giấc cô cảm thấy choáng, đầu đau như vừa tỉnh dậy sau cơn say. Đảo mắt nhìn quanh cô biết mình đang nằm trên bãi cỏ dưới một tán cây to. Mặt trời đã treo mình trên cao, có lẽ cô đã ngủ rất lâu.
Khoan đã!
Như chợt nhớ ra điều gì Trúc Chi ngồi bậc dậy. "Ở nghĩa trang làm gì có chỗ nào như thế này?".
Tiếng đàn violin với giai điệu quen thuộc len vào tai, trống ngực đập liên hồi khi ánh mắt cô chạm phải người chơi đàn. Mọi thứ xung quanh anh quá đẹp và quá bình yên đến nỗi cô đã để lạc hồn mình tự bao giờ cũng không hay biết. Trúc Chi đứng lặng người nhìn anh, một ánh nhìn dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc người thanh niên ấy bước đến chỗ cô.
- Em tỉnh rồi à? Không sao chứ?
- À...à em không sao. Anh...
Trúc Chi ngập ngừng không biết phải gọi anh thế nào cho đúng. Anh có phải là Thanh Phong như những lần cô tỉnh giấc trong một giấc mộng hay anh là Đông Quân của hiện thực.
Đoán biết được suy nghĩ của Trúc Chi anh cười hiền.
- Anh là Đông Quân.
Một chút hụt hẫng len vào tim cô gái nhỏ.
- À! Sao em lại ở đây? Đây là đâu?
- Em không nhớ gì sao? Em bị ngất cạnh mộ Phong cũng may lúc đó anh vừa đến.
Đông Quân ngồi tựa vào gốc cây to phóng tầm mắt về phía bầu trời xanh.
- Đây là đồi cỏ cạnh nghĩa trang, mỗi khi viếng mộ Phong xong hay anh đến đây.
Trúc Chi cũng bước đến ngồi cạnh anh. Tự dưng cảm thấy bình yên vô cùng. Phải chăng cô đang mượn dáng vẻ này để khỏa lấp nỗi nhớ trong cô?. Một lúc lâu Đông Quân lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Chủ nhật nào em cũng đến đây à?
- Dạ!
- Em làm gì ở đấy?
- Thường thì em nhổ cỏ, lau bụi, chơi đàn và ngồi im lặng.
- Em nhớ Phong lắm à? Em có khóc không? - Đông Quân hỏi nhưng mắt vẫn hướng về xa xăm.
- Dạ! - Trúc Chi khẽ gật đầu.
Nỗi nhớ anh lại trỗi dậy trong cô, mạnh mẽ và trào dâng. "Nếu ngày mai không có anh...em không được khóc". Trúc Chi đứng bậc dậy rảo vài bước chân rồi dừng lại quay lưng về phía Đông Quân. Hai tay bấm chặt lại cố nén tiếng nấc.
- Anh ấy bảo em không được khóc nhưng em không làm được.
Gió tạt mạnh thổi tung mái tóc mềm. Hương thơm quen thuộc đổ ập lên người Trúc Chi, quấn chặt lấy cô từ phía sau. Trúc Chi hốt hoảng định gỡ tay Đông Quân ra thì giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên bên tai làm tim cô thắt lại.
- Cua, anh xin lỗi.
- Đông...Đông...Quân...anh...anh bỏ em ra.
- Cua! Anh là Phong, là Thanh Phong của em đây.
Trúc Chi như chết đứng, nước mắt không ngừng tuôn, cảm giác như không khí đặc lại khó thở vô cùng. Đặt tay lên sợi dây chuyền Trúc Chi lạc giọng đi.
- Buông em ra. Xin anh đấy! Em đã đau lắm rồi đừng đùa nữa Đông Quân.
Vòng tay ấy vẫn ôm chặt lấy Trúc Chi.
- Anh là Phong. Là Thanh Phong. Tin anh Cua.
Trúc Chi giằng mạnh tay Đông Quân ra khỏi người mình, cô nói mà gần như hét như.
- Nói dối. Anh là Đông Quân. Phong của em đã chết rồi, anh ấy đã chết rồi. Anh ấy đã chết trên vai em, anh nghe rõ chưa? Phong của em đã chết rồi.
Mặc cho Trúc chi vùng vẫy anh vẫn ôm cô vào lòng.
- Là anh đây. Anh là Phong, Thanh Phong của em đây. Người chết không phải là anh mà là Đông Quân - anh song sinh của anh.
- Nói dối! - Trúc Chi gằn giọng trong tiếng nấc.
- Cua!
Tiếng gọi thân thương làm cô trở nên yếu đuối, chẳng còn sức để vùng vẫy để la hét Trúc Chi đứng yên trong vòng tay anh mà khóc nức nở. Mọi thứ hỗn độn cả lên giằng xé giữa thực tại và hư ảo, giữa sự thật và dối trá, giữa hi vọng và ngờ vực.
/76
|