Sau giờ thực hành hóa cả lớp trở về phòng học, Trúc Chi mệt mỏi nhấc từng bước chân, đầu nặng trĩu người thì nóng ran. Đôi mắt đờ đẫn bỗng chốc mở to khi cô nhìn thấy hộp quà lớn trên bàn mình - đó là một cây đàn violin mới, không có một lời nhắn gửi nào cả.
Một cảm giác ấm áp chợt trào dâng khiến Trúc Chi chẳng còn tâm trí nào để truy tìm chủ nhân món quà.
Giờ giải lao Trúc Chi liền ôm đàn ra góc khuất của bờ tường, cơ thể mệt mỏi của cô lúc này chỉ có một khao khát duy nhất là chơi đàn. Cô nhớ da diết những giai điệu trầm lắng.
Dây đàn khẽ rung lên điệu nhạc vang theo gió, từng nốt nhạc chầm chầm kéo miền kí ức trở về. Chợt mọi thứ trước mắt Trúc Chi dần nhòe đi và vụt tắt, cơ thể mềm nhũn ra thả mình theo gió. Giai điệu tắt lịm.
***
Mùi hành nồng hòa quyện cùng mùi tiêu cay đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi hắt xì liên tục, cô ngồi dậy đưa hai tay ôm lấy đầu cho đỡ đau.
- Mũi nhạy quá nhỉ?
Lúc này Trúc Chi mới ngẩng mặt lên nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra và đảo mắt nhìn quanh.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Thiên Vương ngồi xuống đối diện với Trúc Chi, anh đưa tay giật phăng miếng dán hạ sốt trên trán cô.
- Đau!
Trúc Chi hét lên nhưng rồi lại tròn mắt im bặt khi Thiên Vương đặt tay lên trán cô.
- Hết sốt rồi.
- Này! Tôi đang ở đâu vậy?
- Tự nhìn đi.
Trúc Chi bặm môi đảo mắt nhìn khắp một lượt. Một căn phòng khá rộng được bày trí sang trọng như thể một khách sạn hạng sang.
- Khu Nhất?
- Tốt! Chưa sốt đến nỗi bị liệt não.
- Anh...anh...
Những câu nói của Thiên Vương lúc nào cũng khiến người nghe phát cáu. Trúc Chi bực tức với lấy cái gối nhắm thẳng mặt anh mà ném nhưng chỉ với một cái nghiêng nhẹ chiếc gối đã trượt mục tiêu bay thẳng vào tường.
- Anh anh cái gì? Mau ăn hết cái kia.
Thiên Vương hất mặt về phía bát cháo giải cảm với chi chít hành và tiêu đang bốc khói nghi ngút.
- Không. Tôi....
- Tôi ghét hành và không ăn cay được chứ gì? - Thiên Vương nhún vai - Ghét cũng phải ăn.
Trúc Chi tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên khi anh lại biết rõ về thói quen ăn uống của cô đến thế.
- Nhưng...
- Tự ăn hay đút?
Vừa nghe thấy thế Trúc Chi liền ngoan ngoãn tự múc ăn, cô nhắm mắt nhắm mũi nuốt trôi từng ngụm cháo nóng nhưng chưa được nửa bát thì đã không chịu nổi, mồ hôi túa ra như tắm, sóng mũi cay xè, nước mắt không ngừng chảy.
- Làm ơn đi. Không được rồi.
Thiên Vương không nói gì anh chỉ quăng cho cô cái khăn mặt còn mới tinh. Hiểu được ý anh Trúc Chi mừng rõ dẹp ngay bát cháo sang một bên.
- Ngửi nhiều thuốc mê mới thế này.
- Thuốc mê gì? Tại anh quăng tôi xuống hồ nên tôi mới bị cảm thế này.
- Ngửi nhiều thuốc mê nên giảm sức đề kháng hiểu chưa?
- Chưa! Tôi có ngửi thuốc mê hồi nào đâu mà ít với nhiều. - Trúc Chi cãi bướng.
- Muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi.
Thiên Vương bước đến lôi Trúc Chi ra khỏi giường, anh lạnh giọng ra lệnh.
- Đi thôi.
- Đi đâu? - Trúc Chi ghì người lại không chịu bước theo anh.
- Định trốn học à? Không phải tiết cuối có bài kiểm tra sao?
Trúc Chi ngoáy nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hết tiết ba cô nhanh chóng mang giày vào rồi chạy đi không còn thời gian để thắc mắc sao anh lại biết rõ lịch học của cô. Trúc Chi cắm cuối chạy nhưng chẳng biết do sức khỏe chưa phục hồi hoàn toàn hay do sân trường quá rộng mà chạy mãi vẫn chưa ra khỏi khu vực kí túc.
- Không chạy nữa à?
Thiên Vương rảo bước theo sau chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp cô.
- Không...không đi nổi nữa. - Trúc Chi thở dốc, lúc lắc mái đầu.
- Cần bế không? - Thiên Vương ghé vào tai Trúc Chi nói nhỏ.
Và câu nói này của anh làm cô gái nhỏ như được nạp đầy năng lượng, cô đẩy anh ra rồi nhanh bước đi trước.
- Em không cần cái này sao?
Trúc Chi quay người lại thì thấy Thiên Vương đang cầm cây đàn của mình, dù rất không muốn nhưng cô vẫn phải quay trở lại. Tự dưng cô cảm thấy anh thật chu đáo, một câu hỏi ngốc nghếch vô tình được bung ra.
- Này! Sao tự dưng anh tốt với tôi thế?
- Đồ ngốc! Em không biết thật hay giả vờ không biết vậy?
- Biết thì hỏi làm gì.
Trúc Chi bắt đầu cảm thấy ân hận vì câu hỏi ngốc nghếch đấy.
- Nghe cho rõ đây.
Thiên Vương chậm rãi từng chữ một.
- Tôi yêu em rồi đấy!
Trúc Chi tròn mắt cô không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Con người này mấy lần muốn giết chết cô, đày đọa cô mà giờ lại nói yêu cô. D.A boy thay bạn gái như thay áo mà lại nói yêu cô?
Thấy Trúc Chi đỏ mặt ra Thiên Vương cười lớn.
- Bị cảm động rồi à? Vậy cũng tin sao?
Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Thiên Vương mà Trúc Chi tức anh ách, ban nãy còn thấy anh chu đáo tốt bụng nào ngờ giờ thì thấy rõ bộ mặt của anh ta rồi. Đem người khác ra làm trò đùa là thú tiêu khiển của D.A boy. Hận một nỗi ngay lúc này đây cô không thể dùng cây đàn mà đập vào anh cho tức vì đàn là món quà của người tốt bụng nào đó, cô càng không thể tháo giày mà ném vì giày là của Thanh Phong tặng. Thế nên đành ôm cục tức to đùng mà về lớp.
Một cảm giác ấm áp chợt trào dâng khiến Trúc Chi chẳng còn tâm trí nào để truy tìm chủ nhân món quà.
Giờ giải lao Trúc Chi liền ôm đàn ra góc khuất của bờ tường, cơ thể mệt mỏi của cô lúc này chỉ có một khao khát duy nhất là chơi đàn. Cô nhớ da diết những giai điệu trầm lắng.
Dây đàn khẽ rung lên điệu nhạc vang theo gió, từng nốt nhạc chầm chầm kéo miền kí ức trở về. Chợt mọi thứ trước mắt Trúc Chi dần nhòe đi và vụt tắt, cơ thể mềm nhũn ra thả mình theo gió. Giai điệu tắt lịm.
***
Mùi hành nồng hòa quyện cùng mùi tiêu cay đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi hắt xì liên tục, cô ngồi dậy đưa hai tay ôm lấy đầu cho đỡ đau.
- Mũi nhạy quá nhỉ?
Lúc này Trúc Chi mới ngẩng mặt lên nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra và đảo mắt nhìn quanh.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Thiên Vương ngồi xuống đối diện với Trúc Chi, anh đưa tay giật phăng miếng dán hạ sốt trên trán cô.
- Đau!
Trúc Chi hét lên nhưng rồi lại tròn mắt im bặt khi Thiên Vương đặt tay lên trán cô.
- Hết sốt rồi.
- Này! Tôi đang ở đâu vậy?
- Tự nhìn đi.
Trúc Chi bặm môi đảo mắt nhìn khắp một lượt. Một căn phòng khá rộng được bày trí sang trọng như thể một khách sạn hạng sang.
- Khu Nhất?
- Tốt! Chưa sốt đến nỗi bị liệt não.
- Anh...anh...
Những câu nói của Thiên Vương lúc nào cũng khiến người nghe phát cáu. Trúc Chi bực tức với lấy cái gối nhắm thẳng mặt anh mà ném nhưng chỉ với một cái nghiêng nhẹ chiếc gối đã trượt mục tiêu bay thẳng vào tường.
- Anh anh cái gì? Mau ăn hết cái kia.
Thiên Vương hất mặt về phía bát cháo giải cảm với chi chít hành và tiêu đang bốc khói nghi ngút.
- Không. Tôi....
- Tôi ghét hành và không ăn cay được chứ gì? - Thiên Vương nhún vai - Ghét cũng phải ăn.
Trúc Chi tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên khi anh lại biết rõ về thói quen ăn uống của cô đến thế.
- Nhưng...
- Tự ăn hay đút?
Vừa nghe thấy thế Trúc Chi liền ngoan ngoãn tự múc ăn, cô nhắm mắt nhắm mũi nuốt trôi từng ngụm cháo nóng nhưng chưa được nửa bát thì đã không chịu nổi, mồ hôi túa ra như tắm, sóng mũi cay xè, nước mắt không ngừng chảy.
- Làm ơn đi. Không được rồi.
Thiên Vương không nói gì anh chỉ quăng cho cô cái khăn mặt còn mới tinh. Hiểu được ý anh Trúc Chi mừng rõ dẹp ngay bát cháo sang một bên.
- Ngửi nhiều thuốc mê mới thế này.
- Thuốc mê gì? Tại anh quăng tôi xuống hồ nên tôi mới bị cảm thế này.
- Ngửi nhiều thuốc mê nên giảm sức đề kháng hiểu chưa?
- Chưa! Tôi có ngửi thuốc mê hồi nào đâu mà ít với nhiều. - Trúc Chi cãi bướng.
- Muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi.
Thiên Vương bước đến lôi Trúc Chi ra khỏi giường, anh lạnh giọng ra lệnh.
- Đi thôi.
- Đi đâu? - Trúc Chi ghì người lại không chịu bước theo anh.
- Định trốn học à? Không phải tiết cuối có bài kiểm tra sao?
Trúc Chi ngoáy nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hết tiết ba cô nhanh chóng mang giày vào rồi chạy đi không còn thời gian để thắc mắc sao anh lại biết rõ lịch học của cô. Trúc Chi cắm cuối chạy nhưng chẳng biết do sức khỏe chưa phục hồi hoàn toàn hay do sân trường quá rộng mà chạy mãi vẫn chưa ra khỏi khu vực kí túc.
- Không chạy nữa à?
Thiên Vương rảo bước theo sau chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp cô.
- Không...không đi nổi nữa. - Trúc Chi thở dốc, lúc lắc mái đầu.
- Cần bế không? - Thiên Vương ghé vào tai Trúc Chi nói nhỏ.
Và câu nói này của anh làm cô gái nhỏ như được nạp đầy năng lượng, cô đẩy anh ra rồi nhanh bước đi trước.
- Em không cần cái này sao?
Trúc Chi quay người lại thì thấy Thiên Vương đang cầm cây đàn của mình, dù rất không muốn nhưng cô vẫn phải quay trở lại. Tự dưng cô cảm thấy anh thật chu đáo, một câu hỏi ngốc nghếch vô tình được bung ra.
- Này! Sao tự dưng anh tốt với tôi thế?
- Đồ ngốc! Em không biết thật hay giả vờ không biết vậy?
- Biết thì hỏi làm gì.
Trúc Chi bắt đầu cảm thấy ân hận vì câu hỏi ngốc nghếch đấy.
- Nghe cho rõ đây.
Thiên Vương chậm rãi từng chữ một.
- Tôi yêu em rồi đấy!
Trúc Chi tròn mắt cô không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Con người này mấy lần muốn giết chết cô, đày đọa cô mà giờ lại nói yêu cô. D.A boy thay bạn gái như thay áo mà lại nói yêu cô?
Thấy Trúc Chi đỏ mặt ra Thiên Vương cười lớn.
- Bị cảm động rồi à? Vậy cũng tin sao?
Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Thiên Vương mà Trúc Chi tức anh ách, ban nãy còn thấy anh chu đáo tốt bụng nào ngờ giờ thì thấy rõ bộ mặt của anh ta rồi. Đem người khác ra làm trò đùa là thú tiêu khiển của D.A boy. Hận một nỗi ngay lúc này đây cô không thể dùng cây đàn mà đập vào anh cho tức vì đàn là món quà của người tốt bụng nào đó, cô càng không thể tháo giày mà ném vì giày là của Thanh Phong tặng. Thế nên đành ôm cục tức to đùng mà về lớp.
/76
|