Hải Anh đấm mạnh vào thân cây, vỏ cây sần sùi khiến mu bàn tay anh bật máu…
Anh thật vô dụng đến em gái mình cũng không bảo vệ nổi, thế còn xưng danh xưng bá gì nữa…
Một vòng tay ôm chặt anh từ sau lưng…
Vương Tuyết dựa vào người anh, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má thiếu nữ trẻ, thấm qua lớp áo mỏng chạm vào da thịt anh…
-Anh…
-Anh vô dụng lắm phải không?
Hải Anh nghẹn ngào, giống như anh đang đè nén nỗi đau trong tận đáy lòng… nỗi đau ấy ngày càng lớn lên
-Không! Anh không vô dụng…. không có anh mọi người đã chết cháy trong căn nhà kho ấy…
Tuyết lắc đầu
-Nhưng… còn Nguyệt…..
-Chắc chắn nó không sao… nó phúc lớp mạng lớn…. Anh… đừng quá lo lắng
Hải Anh thở dài….
Cầu trời cho con bé bình an… nếu không anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây
-Chào cậu Ren… à không” Hoàng tử hắc ám”….
Một giọng nói lạ vang lên sau lưng 2 người
Hải Anh nhận ra giọng nói này… giọng nói của người đàn ông đưa em gái anh đi…
-Ông là… Vương Tuyết nhíu mày
-Xin tự giới thiệu, tôi là Jim… thân tín của chủ nhân” M”…
-Em gái tôi đâu? Hải Anh nóng ruột hỏi
Jim mỉm cười, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chốc trở nên hiền lành đến lạ. Ông nói
-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ đang ở cùng chủ nhân của chúng tôi. Đừng lo
-Khi nào con bé trở về?
Hải Anh hỏi
-Chủ nhân tự có sắp xếp, cậu yên tâm chúng tôi không làm tổn hại đến một cọng tóc của em gái cậu…hẹn gặp lại!
Thân ảnh người đàn ông biến mất trong vài phút ngắn ngủi
Hải Anh nhẹ cả người!
Con bé không sao thì tốt rồi
-“M” ???? Sao họ lại giữ con bé??? Người dấu mặt nữa…. trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ… lão đại…em không hiểu
Đôi mắt lục bảo ánh tím thâm trầm … trong cái đầu thông minh kiệt xuất kia không biết đang nghĩ quỷ kế gì.
-Con bé tự biết phải làm gì…. nha đầu đừng suy nghĩ nữa! Anh tin con bé sẽ trở về bình an
Anh cười
************
-Tùy Phong, tôi đói… có thể ăn không? Nguyệt lăn qua lăn lại trên giường lớn hỏi anh
Evil ( Tùy Phong ) ngừng việc xem xét tài liệu lại ,đôi mắt xanh lơ nhìn về phía Nguyệt
-Đói???
-Ừ … tôi đói
-Qua giờ cơm trưa rồi. Đợi đi…
Nói xong ai kia tiếp tục xem tài liệu không thèm để ý đến khuôn mặt thốn đến tận rốn của đứa còn lại…
A… aaaaaaa…. tức chết mất
Tâm can ai đó gào thét…. dù sao tôi cũng là người bệnh anh nỡ lòng nào đối sử với tôi như vậy.
Cốc … cốc…
-Vào đi.
Evil nói vọng ra
-Chủ nhân, hệ thống bảo mật bị xâm nhập, người của chúng ta không thể ngăn chặn….
-Đi…
Evil đứng dậy, bước được vài bước anh dừng lại xoay người nhìn thẳng vào Nguyệt khiến nó giật mình
-Em… theo tôi! Evil ra lệnh, người đứng bên nghe có vẻ ngạc nhiên lắm, từ trước đến nay chủ nhân không quan tâm ai đến vậy…. người con gái này thật đặc biệt
-Không đi. Nó bĩu môi ngoảnh mặt đi chỗ khác
Bình thường nếu kẻ nào không nghe theo mệnh lệnh của Evil ngay lập tức sẽ được một vé du ngoạn diêm vương phủ. Nay cô gái này hiên ngang tỏ thái độ mà chủ nhân không những không tức giận mà còn nhẫn lại chờ
-Vậy đừng ăn cơm. Xong ai kia rứt khoát bước đi
Shit… không cho nó ăn cơm sao???? Đùa à??? Như thế còn dã man hơn việc tra tấn nó. Chết no còn hơn sống đói… suy nghĩ 1 s
Nguyệt nhảy xuống giường gọi với theo
-Khoan khoan…. tôi đổi ý rồi… cho tôi đi với…. ra ngoài cũng tốt… hít thở không khí cho vết thương mau lành
Evil nhíu mày nhìn đứa con gái đang níu no bên cạnh
-Mang dép vô…
-A….
Nguyệt vỗ chán rồi chạy béng vào phòng xỏ tạm đôi dép đi trong nhà ở cạnh giường
-Em khỏe nhỉ?
-À! Tôi khỏe rồi vết thương không còn đáng ngại….
Nguyệt nói
-…
Evil không nói gì một thuộc hạ của hắn nhanh chóng bước đến dùng một dải lụa đen bịt mắt nó
-Làm gì vậy??? Nguyệt định kéo tấm lụa xuống thì Evil giữ lại
-Dám tháo nó, đảm bảo đầu em có một lỗ hổng
-…..
-Bám chắc!
Evil đặt bàn tay nó nên cánh tay mình rồi từ từ dẫn nó đi
Đôi tai nó nghe có tiếng uỳnh uỳnh… giống như mở cửa mật đạo dưới lòng đất….
-Bậc thang…
Càng đi sâu cảm giác càng lạnh. Cơ thể Nguyệt theo phản ứng tự nhiên run lên
-Lạnh….?
-Ừ…. đây là nơi nào? Sao lạnh vậy chứ?
-…. Evil không trả lời, hắn kéo Nguyệt ôm vào lòng.
-Sắp đến nơi.
Chân mày Trần Anh Nguyệt hơi cau lại. Người này rốt cuộc muốn gì ở cô? Lúc thì hắn ôn nhu lúc lại nhìn cô bằng đôi mắt lạnh thấu xương….
Áp chế cô bằng bá khí ngang tàng
-Đến rồi
Giọng nói lạnh như băng của người con trai bên cạnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt
Anh thật vô dụng đến em gái mình cũng không bảo vệ nổi, thế còn xưng danh xưng bá gì nữa…
Một vòng tay ôm chặt anh từ sau lưng…
Vương Tuyết dựa vào người anh, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má thiếu nữ trẻ, thấm qua lớp áo mỏng chạm vào da thịt anh…
-Anh…
-Anh vô dụng lắm phải không?
Hải Anh nghẹn ngào, giống như anh đang đè nén nỗi đau trong tận đáy lòng… nỗi đau ấy ngày càng lớn lên
-Không! Anh không vô dụng…. không có anh mọi người đã chết cháy trong căn nhà kho ấy…
Tuyết lắc đầu
-Nhưng… còn Nguyệt…..
-Chắc chắn nó không sao… nó phúc lớp mạng lớn…. Anh… đừng quá lo lắng
Hải Anh thở dài….
Cầu trời cho con bé bình an… nếu không anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây
-Chào cậu Ren… à không” Hoàng tử hắc ám”….
Một giọng nói lạ vang lên sau lưng 2 người
Hải Anh nhận ra giọng nói này… giọng nói của người đàn ông đưa em gái anh đi…
-Ông là… Vương Tuyết nhíu mày
-Xin tự giới thiệu, tôi là Jim… thân tín của chủ nhân” M”…
-Em gái tôi đâu? Hải Anh nóng ruột hỏi
Jim mỉm cười, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chốc trở nên hiền lành đến lạ. Ông nói
-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ đang ở cùng chủ nhân của chúng tôi. Đừng lo
-Khi nào con bé trở về?
Hải Anh hỏi
-Chủ nhân tự có sắp xếp, cậu yên tâm chúng tôi không làm tổn hại đến một cọng tóc của em gái cậu…hẹn gặp lại!
Thân ảnh người đàn ông biến mất trong vài phút ngắn ngủi
Hải Anh nhẹ cả người!
Con bé không sao thì tốt rồi
-“M” ???? Sao họ lại giữ con bé??? Người dấu mặt nữa…. trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ… lão đại…em không hiểu
Đôi mắt lục bảo ánh tím thâm trầm … trong cái đầu thông minh kiệt xuất kia không biết đang nghĩ quỷ kế gì.
-Con bé tự biết phải làm gì…. nha đầu đừng suy nghĩ nữa! Anh tin con bé sẽ trở về bình an
Anh cười
************
-Tùy Phong, tôi đói… có thể ăn không? Nguyệt lăn qua lăn lại trên giường lớn hỏi anh
Evil ( Tùy Phong ) ngừng việc xem xét tài liệu lại ,đôi mắt xanh lơ nhìn về phía Nguyệt
-Đói???
-Ừ … tôi đói
-Qua giờ cơm trưa rồi. Đợi đi…
Nói xong ai kia tiếp tục xem tài liệu không thèm để ý đến khuôn mặt thốn đến tận rốn của đứa còn lại…
A… aaaaaaa…. tức chết mất
Tâm can ai đó gào thét…. dù sao tôi cũng là người bệnh anh nỡ lòng nào đối sử với tôi như vậy.
Cốc … cốc…
-Vào đi.
Evil nói vọng ra
-Chủ nhân, hệ thống bảo mật bị xâm nhập, người của chúng ta không thể ngăn chặn….
-Đi…
Evil đứng dậy, bước được vài bước anh dừng lại xoay người nhìn thẳng vào Nguyệt khiến nó giật mình
-Em… theo tôi! Evil ra lệnh, người đứng bên nghe có vẻ ngạc nhiên lắm, từ trước đến nay chủ nhân không quan tâm ai đến vậy…. người con gái này thật đặc biệt
-Không đi. Nó bĩu môi ngoảnh mặt đi chỗ khác
Bình thường nếu kẻ nào không nghe theo mệnh lệnh của Evil ngay lập tức sẽ được một vé du ngoạn diêm vương phủ. Nay cô gái này hiên ngang tỏ thái độ mà chủ nhân không những không tức giận mà còn nhẫn lại chờ
-Vậy đừng ăn cơm. Xong ai kia rứt khoát bước đi
Shit… không cho nó ăn cơm sao???? Đùa à??? Như thế còn dã man hơn việc tra tấn nó. Chết no còn hơn sống đói… suy nghĩ 1 s
Nguyệt nhảy xuống giường gọi với theo
-Khoan khoan…. tôi đổi ý rồi… cho tôi đi với…. ra ngoài cũng tốt… hít thở không khí cho vết thương mau lành
Evil nhíu mày nhìn đứa con gái đang níu no bên cạnh
-Mang dép vô…
-A….
Nguyệt vỗ chán rồi chạy béng vào phòng xỏ tạm đôi dép đi trong nhà ở cạnh giường
-Em khỏe nhỉ?
-À! Tôi khỏe rồi vết thương không còn đáng ngại….
Nguyệt nói
-…
Evil không nói gì một thuộc hạ của hắn nhanh chóng bước đến dùng một dải lụa đen bịt mắt nó
-Làm gì vậy??? Nguyệt định kéo tấm lụa xuống thì Evil giữ lại
-Dám tháo nó, đảm bảo đầu em có một lỗ hổng
-…..
-Bám chắc!
Evil đặt bàn tay nó nên cánh tay mình rồi từ từ dẫn nó đi
Đôi tai nó nghe có tiếng uỳnh uỳnh… giống như mở cửa mật đạo dưới lòng đất….
-Bậc thang…
Càng đi sâu cảm giác càng lạnh. Cơ thể Nguyệt theo phản ứng tự nhiên run lên
-Lạnh….?
-Ừ…. đây là nơi nào? Sao lạnh vậy chứ?
-…. Evil không trả lời, hắn kéo Nguyệt ôm vào lòng.
-Sắp đến nơi.
Chân mày Trần Anh Nguyệt hơi cau lại. Người này rốt cuộc muốn gì ở cô? Lúc thì hắn ôn nhu lúc lại nhìn cô bằng đôi mắt lạnh thấu xương….
Áp chế cô bằng bá khí ngang tàng
-Đến rồi
Giọng nói lạnh như băng của người con trai bên cạnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt
/61
|