Lúc này Kiều Tuyết Vãn cũng mặc kệ tên này rồi, cứ xem như là cô bị con Milu đè là được chứ gì.
Vốn dĩ Nam Thừa Húc còn tưởng rằng nữ nhân này sẽ biết ngại và tắt máy, nhưng ai mà có ngờ cô lại thật sự nhận máy, không chỉ vậy mà còn mở loa ngoài nữa chứ.
Diêu Xu ở bên kia vừa thấy cô nhận máy liền lên giọng nói:
- [Bình thường em nhanh lẹ lắm mà? Sao hôm nay lại chậm chạp như vậy? Hay là em giấu anh ở bên ngoài tìm tiểu thịt tươi rồi?]
- Hóa ra là Diêu tổng đang ghen đó à, nhưng hình như anh đoán đúng rồi đó.
Với dáng vẻ thân thiết này của cô càng làm cho Nam Thừa Húc không vui, anh vốn dĩ chỉ muốn làm cô nhột một chút thôi, nhưng có lẽ là không thể rồi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, rồi lại di chuyển xuống xương quai xanh, cứ như thế mà để lại trên cơ thể ngọc ngà kia một vài dấu tích đặc biệt. Kiều Tuyết Vãn nhìn anh cũng chỉ biết cười, cái tình trạng của họ có phải là hơi ngược kịch bản rồi không?
Vốn dĩ phải là Kiều Tuyết Vãn ở dưới thân của anh nũng nịu ghen tuông, nhưng sao bây giờ cô lại giống như mấy thằng cha tổng tài ăn xong con người ta liền mặc kệ, còn Nam Thừa Húc lại giống như một người vợ rất mẫu mực, biết chồng ngoại tình nhưng vẫn giả vờ nghe lời, tuy rất ghen nhưng không dám làm mạnh tay.
Đột nhiên lúc này Nam Thừa Húc liền cắn lên vai cô một cái, Kiều Tuyết Vãn cũng giật mình mà kêu lên “Ah~” một tiếng. Ở đầu dây bên kia Diêu Xu liền im lặng, rồi sau đó anh ta lại ho khan một chút, lại nói:
- [Tiểu Vãn, đừng nói với anh… Em thật sự tìm tiểu thịt tươi nhé?]
- Diêu tổng à, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì nên tắt máy đi, anh làm mỹ nhân của em giận dỗi rồi này.
- [Giỏi lắm Kiều Tuyết Vãn, xem như anh thua em. Cứ đợi đấy, đợi anh về Thành Đô liền cho em biết vì sao biển xanh lại mặn!]
Sau đó Diêu Xu liền trực tiếp tắt máy, thật ra Kiều Tuyết Vãn biết trước kia Diêu Xu từng thích cô, nhưng sau đó anh ấy đã không còn ý định gì với cô nữa rồi.
Nói sao thì cô cũng đã trưởng thành, đâu phải ngu ngốc đến mức biết người ta thích mình mà vẫn lảng vảng bên cạnh. Người Diêu Xu thích… Là một người khác!
Nam Thừa Húc thấy điện thoại của cô đã tắt thì liền hôn lên môi cô, sau đó còn đưa tay bàn không yên phận đi thăm dò một chút, không chờ đợi nhiều anh liền đem quần áo cởi ra hết.
Xuất hiện trước mắt anh là vết sẹo khá dài ở bụng dưới của cô, bàn tay anh có hơi run rẩy một chút… Nhưng Kiều Tuyết Vãn lại nghiêng đầu, nói:
- Nam tổng không thích phụ nữ có sẹo sao? Nếu vậy thì tiếc quá, tôi…
- Thích… Chỉ cần là em… Anh đều thích.
Để chứng minh lời mình nói là thật thi Nam Thừa Húc còn hôn lên vết sẹo kia nữa mà, nói sao đi nữa thì đây là vết tích cho thấy Kiều Tuyết Vãn đã cực khổ thế nào để hạ sinh con trai cho anh, làm gì có chuyện anh không thích chứ… Chỉ là, anh có chút đau lòng.
Nếu như năm đó anh nhất quyết ôm chặt cô khi ngủ thì chắc cô đã không thể chạy trốn, nếu như cô không chạy trốn thì anh sẽ có thể cùng cô vượt qua được chuyện kinh khủng này.
Một mình sinh con… Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ để anh đau lòng muốn chết rồi.
- Vãn Vãn, đoạn đường sau này anh chắc chắn sẽ cùng em đồng hành.
Kiều Tuyết Vãn ngu người trong giây lát, hình như tên nam nhân này nghĩ rằng cô chấp nhận anh rồi á? Bởi vậy cho nên mới thốt ra những lời nói sến sẩm này.
Nhưng cô lại không quan tâm lắm, theo như cô nhớ thì sáu năm trước thứ kia rất được, tuy kĩ thuật không quá tốt nhưng bù lại kích thước… Khụ khụ… Kích thước rất tốt, cô rất thích… Bây giờ gặp lại không biết tiểu đệ đệ còn nhớ cô không nhỉ? Có lớn theo không ha?
Nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy phấn khích rồi.
Nam Thừa Húc vốn đang cảm động, nhưng nhìn cái vẻ mặt háo sắc kia đi, đúng là người phụ nữ vô lương tâm mà.
- Nam Thừa Húc, anh có được không vậy? Nếu không được thì kéo quần lên rồi cút đi, để tôi gọi người khác.
- Gọi người khác? Em muốn gọi ai vậy… Kiều tổng?
Cô còn nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm của anh lên, dịu dàng hôn lên môi anh một cái, sau đó liền tinh nghịch nháy mắt, nói:
- Thật ra Bùi Hằng cũng không tệ, tuổi nhỏ sinh lực dồi dào… Nam tổng nghĩ sao?
- Bùi Hằng không được.
- Tại sao không được?
- Vì anh chỉ có anh mới đủ thỏa mãn em, Kiều tổng.
- Thật mong chờ đó, Nam tổng à ~
[…]
Bùi Hằng đang trên đường về nhà cũng phải hắt xì liên tục, cậu ta đưa tay xoa xoa mũi, nói
- Là ai nói xấu lão tử vậy? Chẳng lẽ là chị Vãn?
Dừng một chút, gương mặt của Bùi Hằng liền đen lại.
- Đã ở trên giường với Nam Thừa Húc còn nói xấu mình, muốn mình chết không toàn thây hay sao vậy hả!
#Yu~
Vốn dĩ Nam Thừa Húc còn tưởng rằng nữ nhân này sẽ biết ngại và tắt máy, nhưng ai mà có ngờ cô lại thật sự nhận máy, không chỉ vậy mà còn mở loa ngoài nữa chứ.
Diêu Xu ở bên kia vừa thấy cô nhận máy liền lên giọng nói:
- [Bình thường em nhanh lẹ lắm mà? Sao hôm nay lại chậm chạp như vậy? Hay là em giấu anh ở bên ngoài tìm tiểu thịt tươi rồi?]
- Hóa ra là Diêu tổng đang ghen đó à, nhưng hình như anh đoán đúng rồi đó.
Với dáng vẻ thân thiết này của cô càng làm cho Nam Thừa Húc không vui, anh vốn dĩ chỉ muốn làm cô nhột một chút thôi, nhưng có lẽ là không thể rồi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, rồi lại di chuyển xuống xương quai xanh, cứ như thế mà để lại trên cơ thể ngọc ngà kia một vài dấu tích đặc biệt. Kiều Tuyết Vãn nhìn anh cũng chỉ biết cười, cái tình trạng của họ có phải là hơi ngược kịch bản rồi không?
Vốn dĩ phải là Kiều Tuyết Vãn ở dưới thân của anh nũng nịu ghen tuông, nhưng sao bây giờ cô lại giống như mấy thằng cha tổng tài ăn xong con người ta liền mặc kệ, còn Nam Thừa Húc lại giống như một người vợ rất mẫu mực, biết chồng ngoại tình nhưng vẫn giả vờ nghe lời, tuy rất ghen nhưng không dám làm mạnh tay.
Đột nhiên lúc này Nam Thừa Húc liền cắn lên vai cô một cái, Kiều Tuyết Vãn cũng giật mình mà kêu lên “Ah~” một tiếng. Ở đầu dây bên kia Diêu Xu liền im lặng, rồi sau đó anh ta lại ho khan một chút, lại nói:
- [Tiểu Vãn, đừng nói với anh… Em thật sự tìm tiểu thịt tươi nhé?]
- Diêu tổng à, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì nên tắt máy đi, anh làm mỹ nhân của em giận dỗi rồi này.
- [Giỏi lắm Kiều Tuyết Vãn, xem như anh thua em. Cứ đợi đấy, đợi anh về Thành Đô liền cho em biết vì sao biển xanh lại mặn!]
Sau đó Diêu Xu liền trực tiếp tắt máy, thật ra Kiều Tuyết Vãn biết trước kia Diêu Xu từng thích cô, nhưng sau đó anh ấy đã không còn ý định gì với cô nữa rồi.
Nói sao thì cô cũng đã trưởng thành, đâu phải ngu ngốc đến mức biết người ta thích mình mà vẫn lảng vảng bên cạnh. Người Diêu Xu thích… Là một người khác!
Nam Thừa Húc thấy điện thoại của cô đã tắt thì liền hôn lên môi cô, sau đó còn đưa tay bàn không yên phận đi thăm dò một chút, không chờ đợi nhiều anh liền đem quần áo cởi ra hết.
Xuất hiện trước mắt anh là vết sẹo khá dài ở bụng dưới của cô, bàn tay anh có hơi run rẩy một chút… Nhưng Kiều Tuyết Vãn lại nghiêng đầu, nói:
- Nam tổng không thích phụ nữ có sẹo sao? Nếu vậy thì tiếc quá, tôi…
- Thích… Chỉ cần là em… Anh đều thích.
Để chứng minh lời mình nói là thật thi Nam Thừa Húc còn hôn lên vết sẹo kia nữa mà, nói sao đi nữa thì đây là vết tích cho thấy Kiều Tuyết Vãn đã cực khổ thế nào để hạ sinh con trai cho anh, làm gì có chuyện anh không thích chứ… Chỉ là, anh có chút đau lòng.
Nếu như năm đó anh nhất quyết ôm chặt cô khi ngủ thì chắc cô đã không thể chạy trốn, nếu như cô không chạy trốn thì anh sẽ có thể cùng cô vượt qua được chuyện kinh khủng này.
Một mình sinh con… Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ để anh đau lòng muốn chết rồi.
- Vãn Vãn, đoạn đường sau này anh chắc chắn sẽ cùng em đồng hành.
Kiều Tuyết Vãn ngu người trong giây lát, hình như tên nam nhân này nghĩ rằng cô chấp nhận anh rồi á? Bởi vậy cho nên mới thốt ra những lời nói sến sẩm này.
Nhưng cô lại không quan tâm lắm, theo như cô nhớ thì sáu năm trước thứ kia rất được, tuy kĩ thuật không quá tốt nhưng bù lại kích thước… Khụ khụ… Kích thước rất tốt, cô rất thích… Bây giờ gặp lại không biết tiểu đệ đệ còn nhớ cô không nhỉ? Có lớn theo không ha?
Nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy phấn khích rồi.
Nam Thừa Húc vốn đang cảm động, nhưng nhìn cái vẻ mặt háo sắc kia đi, đúng là người phụ nữ vô lương tâm mà.
- Nam Thừa Húc, anh có được không vậy? Nếu không được thì kéo quần lên rồi cút đi, để tôi gọi người khác.
- Gọi người khác? Em muốn gọi ai vậy… Kiều tổng?
Cô còn nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm của anh lên, dịu dàng hôn lên môi anh một cái, sau đó liền tinh nghịch nháy mắt, nói:
- Thật ra Bùi Hằng cũng không tệ, tuổi nhỏ sinh lực dồi dào… Nam tổng nghĩ sao?
- Bùi Hằng không được.
- Tại sao không được?
- Vì anh chỉ có anh mới đủ thỏa mãn em, Kiều tổng.
- Thật mong chờ đó, Nam tổng à ~
[…]
Bùi Hằng đang trên đường về nhà cũng phải hắt xì liên tục, cậu ta đưa tay xoa xoa mũi, nói
- Là ai nói xấu lão tử vậy? Chẳng lẽ là chị Vãn?
Dừng một chút, gương mặt của Bùi Hằng liền đen lại.
- Đã ở trên giường với Nam Thừa Húc còn nói xấu mình, muốn mình chết không toàn thây hay sao vậy hả!
#Yu~
/74
|