Tùy chỉ là một bữa tối đơn giản nhưng sau cái khung cảnh này cứ kì kì, nó thật sự làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy ngượng ngùng muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Nhưng cô ngại ngùng bao nhiêu thì Nam Thừa Húc lại thỏa mãn bấy nhiêu, tới cái lúc Bùi Hằng và Mặc Phong đem quần áo của anh đến là cô thấy sai sai rồi… Ủa hông lẽ thằng cha này muốn ngủ qua đêm ở đây thật à?
Nhưng gương mặt của cô ngơ ngác một, thì Bùi Hằng và Mặc Phong lại sốc đến bay màu… Hai người họ đang nhìn thấy cái quỷ gì thế này?
Chị Vãn dũng mãnh khí thế phừng phừng, lại ngồi trên đùi của Nam Thừa Húc? Còn bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ? Ngại ngùng đỏ mặt á? Cái quái gì thế?
Còn Nam tổng của Mặc Phong bình thường ghét nhất là bị người khác giới chạm vào, bây giờ lại để Kiều tổng ngồi lên chân? Không chỉ thế mà còn giúp người ta sấy tóc, thấy người ta ăn nhanh quá còn nhắc nhở nhẹ nhàng, tận tay lau miệng cho Kiều tổng… Lại còn ôm chặt như vậy?
Quỷ! Quỷ nhập rồi!
[…]
Đợi Kiều Tuyết Vãn ăn xong thì Nam Thừa Húc mới ôm cô lên, làm cho cô hết sức ngạc nhiên… Người đàn ông này nhìn cũng không quá to lớn, nhưng sao lại mạnh như vậy chứ? Có thể nhấc bổng cô chỉ bằng một tay thôi á?
Trong khi Kiều Tuyết Vãn cũng không phải dạng liễu yếu đào tơ gì, người này xem ra vẫn còn giấu rất nhiều chuyện.
Đem cô đi thẳng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lại thành thục cởi áo ra, gương mặt của Kiều Tuyết Vãn liền bày ra vẻ vô cùng “háo hức” nhìn anh, nhưng Nam Thừa Húc lại có hơi nhíu mày… Người phụ nữ này đúng là chứng nào tật đó, vẫn chỉ nhìn cơ thể của anh thôi.
Đến đây, Nam Thừa Húc đã tức giận rồi, anh trực tiếp giữ lấy gương mặt của cô, trực tiếp hôn xuống, không chỉ thế mà còn liên tục cắn môi cô, làm cô phải mở mắt nhìn cho rõ gương mặt này.
Thôi thì dù sao cũng không phải đêm đầu tiên ở bên nhau, mà Kiều Tuyết Vãn cũng không phải dạng phụ nữ dè dặt quy củ, nên làm gì có chuyện cô nằm im cho người khác định đoạt chứ.
Trong lúc Nam Thừa Húc đang hôn rất nhiệt huyết, thì Kiều Tuyết Vãn đã cố ý đẩy anh nằm xuống, bản thân còn trèo lên người anh, chiếc váy ngủ vốn không dài lắm nay lại bị kéo lên khá cao, để lộ đôi chân ngọc ngà xinh đẹp của cô, sau đó Kiều Tuyết Vãn lại nhẹ nhàng mân mê gương mặt của anh, lại nói:
- Nam tổng đây là đang muốn dùng mỹ nam kế sao?
- Đúng vậy, dùng mỹ nam kế để khiến Kiều tổng sinh thêm một bé gái.
Kiều Tuyết Vãn chỉ cười nhẹ, lại còn hôn lên gương mặt điển trai của anh, sau đó lại hôn lên cổ của anh, không quên ngắm nghía đôi môi kia, vốn dĩ Nam Thừa Húc còn tưởng rằng cô sẽ hôn lên môi của mình, nhưng ai mà có ngờ Kiều Tuyết Vãn chỉ lướt qua, sau đó là cởi hết cúc áo của anh ra, đưa tay chạm vào cơ bụng rắn chắn kia, lại nói:
- Nam tổng, anh đúng là rất hợp nhãn quan của người ta đó.
- Là anh hợp hay cơ thể của anh hợp?
- Là những múi này hợp mắt.
Nam Thừa Húc cạn lời, anh không muốn ở đây nữa, vốn dĩ còn đang định kéo quần đi về, nhưng Kiều Tuyết Vãn liền giữ anh lại, sau đó lại cười nói:
- Mỹ nhân đừng giận dỗi mà, gương mặt của anh cũng rất hợp mắt.
- Chỉ có gương mặt với cơ thể thôi sao? Kiều Tuyết Vãn, em có tiền đồ một chút đi được không?
- Tiền đồ gì chữ, mỹ nhân ở trước mắt thì cần gì tiền đồ… Anh nói đúng không? Thừa Húc à…
Ba chữ “Thừa Húc à” liền làm cho anh sững người, tại sao người phụ nữ này lại dùng cái tone giọng ngự tỷ mê người nói chuyện với anh chứ? Nếu như tiếp tục như vậy thì làm sao anh chịu nổi đây?
Quả nhiên là người phụ nữ càng đẹp thì càng có độc, nhưng anh cũng không thể nào cưỡng lại được cô.
Đến đây Kiều Tuyết Vãn đang định đi tiếp bước tiếp theo, nhưng đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên. Đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu mà bị làm phiền, cô còn thở dài một tiếng, lại nói:
- Mỹ nhân ngoan, chờ một chút nhé.
Lúc này Kiều Tuyết Vãn cũng leo xuống người anh, cầm lấy điện thoại rồi lại nhìn vào đó, hiện lên hai chữ “Diêu Xu”, hai mắt của Nam Thừa Húc liền híp lại.
Anh mặc kệ cô có đang nghe hay không, trực tiếp đè cô xuống, lại nói:
- Em nhận máy đi. Anh hứa sẽ không làm gì đâu.
Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn bây giờ chính là đang muốn nói “Có chó nó tin anh”, nhưng dù sao bình thường cô và Diêu Xu cũng không nói chuyện phiếm, gọi điện thoại thì chắc là có chuyện quan trọng rồi.
Trước tiên cô phải… Nhận máy…
Còn chưa kịp nhận máy thì tên cún to xác kia đã cắn lên môi cô rồi… Kiểu này thì cô nhận máy chắc tên đó sẽ trực tiếp đem thứ kia đẩy vào luôn quá.
- Bây giờ anh muốn cái gì đây?
- Em cứ nghe máy đi, còn anh làm gì thì kệ anh.
#Yu~
Nhưng cô ngại ngùng bao nhiêu thì Nam Thừa Húc lại thỏa mãn bấy nhiêu, tới cái lúc Bùi Hằng và Mặc Phong đem quần áo của anh đến là cô thấy sai sai rồi… Ủa hông lẽ thằng cha này muốn ngủ qua đêm ở đây thật à?
Nhưng gương mặt của cô ngơ ngác một, thì Bùi Hằng và Mặc Phong lại sốc đến bay màu… Hai người họ đang nhìn thấy cái quỷ gì thế này?
Chị Vãn dũng mãnh khí thế phừng phừng, lại ngồi trên đùi của Nam Thừa Húc? Còn bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ? Ngại ngùng đỏ mặt á? Cái quái gì thế?
Còn Nam tổng của Mặc Phong bình thường ghét nhất là bị người khác giới chạm vào, bây giờ lại để Kiều tổng ngồi lên chân? Không chỉ thế mà còn giúp người ta sấy tóc, thấy người ta ăn nhanh quá còn nhắc nhở nhẹ nhàng, tận tay lau miệng cho Kiều tổng… Lại còn ôm chặt như vậy?
Quỷ! Quỷ nhập rồi!
[…]
Đợi Kiều Tuyết Vãn ăn xong thì Nam Thừa Húc mới ôm cô lên, làm cho cô hết sức ngạc nhiên… Người đàn ông này nhìn cũng không quá to lớn, nhưng sao lại mạnh như vậy chứ? Có thể nhấc bổng cô chỉ bằng một tay thôi á?
Trong khi Kiều Tuyết Vãn cũng không phải dạng liễu yếu đào tơ gì, người này xem ra vẫn còn giấu rất nhiều chuyện.
Đem cô đi thẳng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lại thành thục cởi áo ra, gương mặt của Kiều Tuyết Vãn liền bày ra vẻ vô cùng “háo hức” nhìn anh, nhưng Nam Thừa Húc lại có hơi nhíu mày… Người phụ nữ này đúng là chứng nào tật đó, vẫn chỉ nhìn cơ thể của anh thôi.
Đến đây, Nam Thừa Húc đã tức giận rồi, anh trực tiếp giữ lấy gương mặt của cô, trực tiếp hôn xuống, không chỉ thế mà còn liên tục cắn môi cô, làm cô phải mở mắt nhìn cho rõ gương mặt này.
Thôi thì dù sao cũng không phải đêm đầu tiên ở bên nhau, mà Kiều Tuyết Vãn cũng không phải dạng phụ nữ dè dặt quy củ, nên làm gì có chuyện cô nằm im cho người khác định đoạt chứ.
Trong lúc Nam Thừa Húc đang hôn rất nhiệt huyết, thì Kiều Tuyết Vãn đã cố ý đẩy anh nằm xuống, bản thân còn trèo lên người anh, chiếc váy ngủ vốn không dài lắm nay lại bị kéo lên khá cao, để lộ đôi chân ngọc ngà xinh đẹp của cô, sau đó Kiều Tuyết Vãn lại nhẹ nhàng mân mê gương mặt của anh, lại nói:
- Nam tổng đây là đang muốn dùng mỹ nam kế sao?
- Đúng vậy, dùng mỹ nam kế để khiến Kiều tổng sinh thêm một bé gái.
Kiều Tuyết Vãn chỉ cười nhẹ, lại còn hôn lên gương mặt điển trai của anh, sau đó lại hôn lên cổ của anh, không quên ngắm nghía đôi môi kia, vốn dĩ Nam Thừa Húc còn tưởng rằng cô sẽ hôn lên môi của mình, nhưng ai mà có ngờ Kiều Tuyết Vãn chỉ lướt qua, sau đó là cởi hết cúc áo của anh ra, đưa tay chạm vào cơ bụng rắn chắn kia, lại nói:
- Nam tổng, anh đúng là rất hợp nhãn quan của người ta đó.
- Là anh hợp hay cơ thể của anh hợp?
- Là những múi này hợp mắt.
Nam Thừa Húc cạn lời, anh không muốn ở đây nữa, vốn dĩ còn đang định kéo quần đi về, nhưng Kiều Tuyết Vãn liền giữ anh lại, sau đó lại cười nói:
- Mỹ nhân đừng giận dỗi mà, gương mặt của anh cũng rất hợp mắt.
- Chỉ có gương mặt với cơ thể thôi sao? Kiều Tuyết Vãn, em có tiền đồ một chút đi được không?
- Tiền đồ gì chữ, mỹ nhân ở trước mắt thì cần gì tiền đồ… Anh nói đúng không? Thừa Húc à…
Ba chữ “Thừa Húc à” liền làm cho anh sững người, tại sao người phụ nữ này lại dùng cái tone giọng ngự tỷ mê người nói chuyện với anh chứ? Nếu như tiếp tục như vậy thì làm sao anh chịu nổi đây?
Quả nhiên là người phụ nữ càng đẹp thì càng có độc, nhưng anh cũng không thể nào cưỡng lại được cô.
Đến đây Kiều Tuyết Vãn đang định đi tiếp bước tiếp theo, nhưng đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên. Đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu mà bị làm phiền, cô còn thở dài một tiếng, lại nói:
- Mỹ nhân ngoan, chờ một chút nhé.
Lúc này Kiều Tuyết Vãn cũng leo xuống người anh, cầm lấy điện thoại rồi lại nhìn vào đó, hiện lên hai chữ “Diêu Xu”, hai mắt của Nam Thừa Húc liền híp lại.
Anh mặc kệ cô có đang nghe hay không, trực tiếp đè cô xuống, lại nói:
- Em nhận máy đi. Anh hứa sẽ không làm gì đâu.
Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn bây giờ chính là đang muốn nói “Có chó nó tin anh”, nhưng dù sao bình thường cô và Diêu Xu cũng không nói chuyện phiếm, gọi điện thoại thì chắc là có chuyện quan trọng rồi.
Trước tiên cô phải… Nhận máy…
Còn chưa kịp nhận máy thì tên cún to xác kia đã cắn lên môi cô rồi… Kiểu này thì cô nhận máy chắc tên đó sẽ trực tiếp đem thứ kia đẩy vào luôn quá.
- Bây giờ anh muốn cái gì đây?
- Em cứ nghe máy đi, còn anh làm gì thì kệ anh.
#Yu~
/74
|