Cô ở giữa mặc váy ngắn đen bó sát gợi cảm vốn im lặng nãy giờ cũng đột nhiên mở miệng.
_Cũng không phải là không thể. – Nói rồi cô ta cầm ly vang đỏ trên bàn, đi thẳng tới chỗ họ.
Hải Lam đột ngột bị va phải, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm giác trước ngực ướt đẫm.
_Xin lỗi, tôi không cố ý…Rất xin lỗi…- Vờ dùng khăn tay lau nước cho cô, lại cố ý làm nó loang rộng hơn.
Sự cố khiến cho tất cả mọi người chú ý. Hải Lam cố gắng tránh tay cô ta, chỉ thấy trước ngực đã là một mảng đỏ nhạt.
_Không cần…
Làm như không hiểu cô đang nói gì, cô ta vửa tỏ vẻ hoảng hốt, vừa dùng sức mạnh hơn.
_Xin lỗi…Thực sự xin lỗi…
_Có chuyện gì? – Đình Phong giữ cổ tay cô ta, vừa thấy tình trạng Hải Lam liền cau mày, không nói hai lời cởi áo vest ngoài ra khoác cho cô. Anh mới đi một lát mà đã xảy ra chuyện rồi, đúng là một tấc cũng không nên rời cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuyết Băng.
_Là cô làm?
_Tôi không cố ý…- Trang vẻ điềm đạm đáng thương, đôi mắt ngập nước tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ chảy ra, nếu là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy thương tiếc. Đáng tiếc người cô ta gặp là Đình Phong, sự thương tiếc của anh chỉ dành cho một người.
_Em có sao không?
Dựa vào người anh, cô bỗng thấy an tâm hơn, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng biến mất.
_Không sao, tôi muốn về nhà.
_Được.
Anh ôm vai cô bước đi, mọi người tự động rẽ sang hai bên nhường lối cho họ. Từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt Tuyết Băng một cái. Bàn tay cô ta khẽ nắm chặt, trong mắt thoáng qua chút oán hận cùng không cam tâm.
Khụ khụ, spoil nè, chương sau có H nhẹ nhé.
_Cũng không phải là không thể. – Nói rồi cô ta cầm ly vang đỏ trên bàn, đi thẳng tới chỗ họ.
Hải Lam đột ngột bị va phải, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm giác trước ngực ướt đẫm.
_Xin lỗi, tôi không cố ý…Rất xin lỗi…- Vờ dùng khăn tay lau nước cho cô, lại cố ý làm nó loang rộng hơn.
Sự cố khiến cho tất cả mọi người chú ý. Hải Lam cố gắng tránh tay cô ta, chỉ thấy trước ngực đã là một mảng đỏ nhạt.
_Không cần…
Làm như không hiểu cô đang nói gì, cô ta vửa tỏ vẻ hoảng hốt, vừa dùng sức mạnh hơn.
_Xin lỗi…Thực sự xin lỗi…
_Có chuyện gì? – Đình Phong giữ cổ tay cô ta, vừa thấy tình trạng Hải Lam liền cau mày, không nói hai lời cởi áo vest ngoài ra khoác cho cô. Anh mới đi một lát mà đã xảy ra chuyện rồi, đúng là một tấc cũng không nên rời cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuyết Băng.
_Là cô làm?
_Tôi không cố ý…- Trang vẻ điềm đạm đáng thương, đôi mắt ngập nước tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ chảy ra, nếu là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy thương tiếc. Đáng tiếc người cô ta gặp là Đình Phong, sự thương tiếc của anh chỉ dành cho một người.
_Em có sao không?
Dựa vào người anh, cô bỗng thấy an tâm hơn, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng biến mất.
_Không sao, tôi muốn về nhà.
_Được.
Anh ôm vai cô bước đi, mọi người tự động rẽ sang hai bên nhường lối cho họ. Từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt Tuyết Băng một cái. Bàn tay cô ta khẽ nắm chặt, trong mắt thoáng qua chút oán hận cùng không cam tâm.
Khụ khụ, spoil nè, chương sau có H nhẹ nhé.
/86
|