_Cám ơn.
Cầm ly cocktail đỏ, Hải Lam trước tiên là nhấp thử một ngụm. Không có mùi rượu mà là mùi thơm của dứa cùng dâu tây, vị ngòn ngọt cay cay, rất dễ uống. Cô không nhịn được uống một hơi cạn sạch. Lại liếc qua mấy ly xanh xanh vàng vàng trước mặt, bỗng cô nổi lên tò mò, không biết chúng sẽ có vị gì?
A, thật thơm, là mùi xoài. Còn này là vị cam, cái này vị táo…
_Cô không nên uống liền một lúc nhiều như vậy, sẽ bị say.
Quay sang nhìn người tới, cô hơi ngượng ngùng đặt chiếc ly không biết thứ bao nhiêu xuống bàn. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cô mới thấy đầu mình cũng bắt đầu có điểm vựng.
_Chẳng phải chỉ là nước trái cây sao? – Lầm bầm lầu bầu, nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe được.
Trọng Quân quả thực muốn cười. Ban nãy lúc lơ đãng anh đã chứng kiến một màn hết sức thú vị. Một cô gái nhỏ tới tới lui lui thử các loại cocktail, mỗi lần thử xong một loại đều tỏ vẻ ngạc nhiên hào hứng. Khuôn mặt hồng hồng, cánh môi hồng hồng, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, thật sự rất đáng yêu. Anh biết từ “đáng yêu” này dùng cho một cô gái đã trưởng thành có vẻ hơi kì lạ, nhưng anh lại không tìm được từ nào khác thích hợp. Từ khi nào thì công ty xuất hiện người như vậy mà anh không biết?
_Nó có pha thêm chút rượu, độ cồn tuy thấp nhưng nếu uống hơn…- Đột nhiên ngưng bặt, anh không thể tin mở lớn mắt. – Quản…Quản lý Lam!?
Dù từng tiếp xúc với cô nhiều lần vì công việc, song trong ấn tượng của anh, quản lý Lam vẫn luôn là người lạnh lùng ít lời, luôn mang vẻ xa cách làm người ta không dám thân cận. Vậy mà tối nay…cô lại gây cho anh một cảm giác khác. Nói thế nào nhỉ, nếu bình thường cô là băng, vậy bây giờ cô là gió, nhẹ nhàng thanh thoát mà khó nắm bắt.
_Giám đốc Quân, anh bị mất trí nhớ sao? – Hải Lam nháy mắt, đùa cợt hỏi. Có chút men say, dường như cô trở nên cởi mở hơn, cũng không còn lớp vỏ lãnh đạm thường ngày.
Trọng Quân hơi ngẩn ra, cuối cùng bật cười thành tiếng. Nói thật, so với lúc trước anh càng thích bộ dạng lúc này của cô hơn. Không ngờ khi uống rượu vào cô lại thú vị như vậy.
_Không phải tôi mất trí nhớ, mà là tối nay cô quá xinh đẹp làm tôi nhất thời không nhận ra. – Anh cũng nửa đùa nửa thật nói.
_Giám đốc, anh không cần phải lịch sự đến thế đâu, tôi có tự mình hiểu lấy mà.
Anh ta làm bộ nghiêm trang giơ tay lên.
_Xin thề, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn là người thành thật nhất.
Cô bị dáng vẻ nghiêm túc đó chọc cho nở nụ cười.
_Với tố chất của anh, không đi đóng phim hài quả thật là lãng phí…
Đình Phong quay lại trông thấy cảnh tượng là như vậy, cô đang nói nói cười cười bên cạnh người đàn ông khác. Hừ, với người khác thì thân mật, còn đối diện anh ngay cả một nụ cười cũng khó? Bỗng chốc một đoàn lửa giận hừng hực dâng lên, thiêu đốt lí trí anh hầu như không còn. Cố gắng bình ổn cảm xúc, anh tiến lên ôm eo cô, không dấu vết ngăn trở tầm mắt giữa hai người.
_Bảo em đợi tôi trở lại, làm sao lại đi lung tung? – Quan trọng nhất là, vì sao không cẩn thận để đám “ruồi bọ” vây quanh? Bây giờ anh thực sự có chút hối hận vì đã đưa cô đi. Biết thế cứ để cô mặc như lúc chiều, để xem còn ai dám tiếp cận cô?
Hải Lam còn chưa trả lời, Trọng Quân đã nói xen vào.
_Phòng tiệc đâu có lớn, hơn nữa cô ấy cũng đâu phải trẻ con? – Thì ra là anh ta, lúc trước liên tục có tin đồn với tổng giám đốc, còn giờ là đang quen với cô.
_Anh là ai? Tôi với bạn gái tâm sự với nhau thì liên can gì đến anh? – Khiêu khích nhìn anh ta, dường như thị uy đem cô ôm sát vào người mình. Hình ảnh thực tương ứng với câu “tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt”.
_Giám đốc phòng công nghệ thông tin, hình như trí nhớ anh không được tốt, chúng ta đã từng gặp mặt qua vài lần.
_Hóa ra trí nhớ anh cũng không được tốt à? – Cô khúc khích cười, thuận tiện sờ sờ đầu anh.
Đình Phong nhíu mày, cuối cùng nhận ra sự khác thường của cô.
_Em uống rượu? – Nếu là lúc khác, anh có thể sẽ thưởng thức dáng vẻ của cô lúc này, nhưng hiện giờ…
_Không phải, là nước trái cây.
Khóe mắt liếc thấy mấy chiếc ly trống không vẫn chưa kịp dọn trên bàn, mày anh nhăn càng sâu.
_Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?
_Một…hai…ba…bốn…Không nhớ. A, không thể nào, cả tôi cũng mắc bệnh đãng trí tuổi già sao?
Xem ra cô uống không ít.
_Chờ chút, để tôi đưa em về.
Hoàn toàn bị bỏ quên, Trọng Quân cười khổ lắc đầu, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Nhưng mà, có chủ rồi thì sao?
Ở một góc khác trong bữa tiệc.
_Hừ, cô ta còn không bằng một góc của cậu, trang điểm thì thế nào? Cóc ghẻ làm sao biến được thành thiên nga. Cũng không biết là giở thủ đoạn nào mà được giám đốc Phong để ý? – Cô gái mặc váy đỏ ghen tị nói.
_Xem kìa, đã thế còn vô liêm sỉ đi quyến rũ người khác. Giám đốc Phong thật là…Thấy vậy mà còn không nói lời nào, chắc chắn anh ấy bị làm mờ mắt rồi. – Cô mặc váy tím tiếp lời.
_Chướng mắt quá, thật muốn cho cô ta một bài học.
_Điên à? Không nhớ bài học của Tuyết Dung sao? Nghe nói tình trạng cô ta rất thảm, làm việc chỗ xa xôi hẻo lánh không nói, đã thế lão trưởng phòng còn là đồ dê xồm háo sắc…
Cầm ly cocktail đỏ, Hải Lam trước tiên là nhấp thử một ngụm. Không có mùi rượu mà là mùi thơm của dứa cùng dâu tây, vị ngòn ngọt cay cay, rất dễ uống. Cô không nhịn được uống một hơi cạn sạch. Lại liếc qua mấy ly xanh xanh vàng vàng trước mặt, bỗng cô nổi lên tò mò, không biết chúng sẽ có vị gì?
A, thật thơm, là mùi xoài. Còn này là vị cam, cái này vị táo…
_Cô không nên uống liền một lúc nhiều như vậy, sẽ bị say.
Quay sang nhìn người tới, cô hơi ngượng ngùng đặt chiếc ly không biết thứ bao nhiêu xuống bàn. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cô mới thấy đầu mình cũng bắt đầu có điểm vựng.
_Chẳng phải chỉ là nước trái cây sao? – Lầm bầm lầu bầu, nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe được.
Trọng Quân quả thực muốn cười. Ban nãy lúc lơ đãng anh đã chứng kiến một màn hết sức thú vị. Một cô gái nhỏ tới tới lui lui thử các loại cocktail, mỗi lần thử xong một loại đều tỏ vẻ ngạc nhiên hào hứng. Khuôn mặt hồng hồng, cánh môi hồng hồng, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, thật sự rất đáng yêu. Anh biết từ “đáng yêu” này dùng cho một cô gái đã trưởng thành có vẻ hơi kì lạ, nhưng anh lại không tìm được từ nào khác thích hợp. Từ khi nào thì công ty xuất hiện người như vậy mà anh không biết?
_Nó có pha thêm chút rượu, độ cồn tuy thấp nhưng nếu uống hơn…- Đột nhiên ngưng bặt, anh không thể tin mở lớn mắt. – Quản…Quản lý Lam!?
Dù từng tiếp xúc với cô nhiều lần vì công việc, song trong ấn tượng của anh, quản lý Lam vẫn luôn là người lạnh lùng ít lời, luôn mang vẻ xa cách làm người ta không dám thân cận. Vậy mà tối nay…cô lại gây cho anh một cảm giác khác. Nói thế nào nhỉ, nếu bình thường cô là băng, vậy bây giờ cô là gió, nhẹ nhàng thanh thoát mà khó nắm bắt.
_Giám đốc Quân, anh bị mất trí nhớ sao? – Hải Lam nháy mắt, đùa cợt hỏi. Có chút men say, dường như cô trở nên cởi mở hơn, cũng không còn lớp vỏ lãnh đạm thường ngày.
Trọng Quân hơi ngẩn ra, cuối cùng bật cười thành tiếng. Nói thật, so với lúc trước anh càng thích bộ dạng lúc này của cô hơn. Không ngờ khi uống rượu vào cô lại thú vị như vậy.
_Không phải tôi mất trí nhớ, mà là tối nay cô quá xinh đẹp làm tôi nhất thời không nhận ra. – Anh cũng nửa đùa nửa thật nói.
_Giám đốc, anh không cần phải lịch sự đến thế đâu, tôi có tự mình hiểu lấy mà.
Anh ta làm bộ nghiêm trang giơ tay lên.
_Xin thề, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn là người thành thật nhất.
Cô bị dáng vẻ nghiêm túc đó chọc cho nở nụ cười.
_Với tố chất của anh, không đi đóng phim hài quả thật là lãng phí…
Đình Phong quay lại trông thấy cảnh tượng là như vậy, cô đang nói nói cười cười bên cạnh người đàn ông khác. Hừ, với người khác thì thân mật, còn đối diện anh ngay cả một nụ cười cũng khó? Bỗng chốc một đoàn lửa giận hừng hực dâng lên, thiêu đốt lí trí anh hầu như không còn. Cố gắng bình ổn cảm xúc, anh tiến lên ôm eo cô, không dấu vết ngăn trở tầm mắt giữa hai người.
_Bảo em đợi tôi trở lại, làm sao lại đi lung tung? – Quan trọng nhất là, vì sao không cẩn thận để đám “ruồi bọ” vây quanh? Bây giờ anh thực sự có chút hối hận vì đã đưa cô đi. Biết thế cứ để cô mặc như lúc chiều, để xem còn ai dám tiếp cận cô?
Hải Lam còn chưa trả lời, Trọng Quân đã nói xen vào.
_Phòng tiệc đâu có lớn, hơn nữa cô ấy cũng đâu phải trẻ con? – Thì ra là anh ta, lúc trước liên tục có tin đồn với tổng giám đốc, còn giờ là đang quen với cô.
_Anh là ai? Tôi với bạn gái tâm sự với nhau thì liên can gì đến anh? – Khiêu khích nhìn anh ta, dường như thị uy đem cô ôm sát vào người mình. Hình ảnh thực tương ứng với câu “tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt”.
_Giám đốc phòng công nghệ thông tin, hình như trí nhớ anh không được tốt, chúng ta đã từng gặp mặt qua vài lần.
_Hóa ra trí nhớ anh cũng không được tốt à? – Cô khúc khích cười, thuận tiện sờ sờ đầu anh.
Đình Phong nhíu mày, cuối cùng nhận ra sự khác thường của cô.
_Em uống rượu? – Nếu là lúc khác, anh có thể sẽ thưởng thức dáng vẻ của cô lúc này, nhưng hiện giờ…
_Không phải, là nước trái cây.
Khóe mắt liếc thấy mấy chiếc ly trống không vẫn chưa kịp dọn trên bàn, mày anh nhăn càng sâu.
_Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?
_Một…hai…ba…bốn…Không nhớ. A, không thể nào, cả tôi cũng mắc bệnh đãng trí tuổi già sao?
Xem ra cô uống không ít.
_Chờ chút, để tôi đưa em về.
Hoàn toàn bị bỏ quên, Trọng Quân cười khổ lắc đầu, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Nhưng mà, có chủ rồi thì sao?
Ở một góc khác trong bữa tiệc.
_Hừ, cô ta còn không bằng một góc của cậu, trang điểm thì thế nào? Cóc ghẻ làm sao biến được thành thiên nga. Cũng không biết là giở thủ đoạn nào mà được giám đốc Phong để ý? – Cô gái mặc váy đỏ ghen tị nói.
_Xem kìa, đã thế còn vô liêm sỉ đi quyến rũ người khác. Giám đốc Phong thật là…Thấy vậy mà còn không nói lời nào, chắc chắn anh ấy bị làm mờ mắt rồi. – Cô mặc váy tím tiếp lời.
_Chướng mắt quá, thật muốn cho cô ta một bài học.
_Điên à? Không nhớ bài học của Tuyết Dung sao? Nghe nói tình trạng cô ta rất thảm, làm việc chỗ xa xôi hẻo lánh không nói, đã thế lão trưởng phòng còn là đồ dê xồm háo sắc…
/86
|