_Không cần.
_Dù sao cũng tiện đường…
_Tôi đã bảo không cần!
_Tối rồi, em về một mình tôi không yên tâm…
_Tôi có thể tự xoay sở, không nhọc anh phải lo.
_Nhưng tôi lỡ lo lắng rồi.
…
Thực phiền. Rốt cuộc bị anh quấn lấy không còn cách nào, cô đành để anh đưa về. Hiện giờ chắc hẳn cũng chẳng còn ai nhìn thấy, hơn nữa…cứ coi như đền bù chuyện kia đi.
_Tạm biệt.
Dõi theo bóng cô khuất dần trong ngõ, anh lơ đễnh nở nụ cười. Còn ba ngày nữa…Không biết đến lúc đó cô sẽ phản ứng thế nào?
Hải Lam đứng lặng trước giường ngủ, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt búp bê. Vì sao cô lại giữ lại nó đâu? Cô không biết, hay chính xác hơn là, cô không muốn đi sâu tìm hiểu. Dù muốn dù không, cảm xúc của cô vẫn đang dần biến hóa, từng chút từng chút một. Nhưng là…Nắm tay cô chợt siết chặt. Dừng lại thôi, không thể lún sâu thêm nữa.
*****
Chủ nhật, trời trong nắng ấm.
Đứng trước ngôi trường đã xa cách mười năm, trong lòng cô tràn ngập những cảm giác hỗn độn. Từng tốp học sinh đi lướt qua cô, thi thoảng một vài ánh mắt hiếu kì dõi lại đây. Tự dưng Hải Lam thấy do dự, có lẽ…cô không nên đến. Cô khẽ thở dài, vừa định xoay người thì có tiếng gọi giật lại từ đằng sau.
_Hải Lam, Hải Lam phải không?
Là Thanh Loan lần trước gặp trong siêu thị, cùng đi với nhóm người khoảng hơn mười người. Những khuôn mặt với cô mà nói, vài phần xa lạ cũng vài phần quen thuộc.
Thanh Loan thân thiết vỗ bả vai cô, theo sau thản nhiên bắt chuyện.
_Đến rồi sao cậu không vào? Mọi người còn đang chờ đâu.
Cô không quá tự nhiên ứng thanh, tầm mắt cố ý vô tình dạo qua đám người, tiếp theo tự giễu cười cười. Rốt cuộc đang đợi cái gì? “Người kia” chưa chắc đã tới, mà dù có tới thì cũng thay đổi được gì. Hải Lam thoáng lắc đầu vung đi những suy nghĩ vẩn vơ, theo sau đuổi kịp cước bộ những người khác.
Trường học dường như không thay đổi nhiều, lớp học cơ bản vẫn như xưa, ngoại trừ bàn ghế mới, bảng mới, lớp ve tường vàng nhạt được quét mới. Hôm nay có thể nói vô cùng náo nhiệt, cựu học sinh cũng về trường rất đông. Phòng cô cũng phải có đến 48, 49 đầu người. Tuy nhiên, điều cô ngạc nhiên nhất là tất cả cư nhiên còn nhớ rõ cô, trong khi cô chẳng nhớ nổi mấy người. Hải Lam suy đi tưởng lại cũng không rõ, hồi trước cô ở lớp cũng không thân thiện với ai, phần lớn thời gian thường ngồi đọc sách hoặc ngẩn người, thậm chí có thể nói là tự mình cô lập chính mình, làm sao vẫn nhiều người nhận ra cô đến thế? Mà cô không biết chính là, càng như cô “mặt lạnh như tiền” lại càng dễ dàng gây chú ý, hơn nữa, trọng yếu hơn cả còn một nguyên nhân khác…
_Khụ, bạn Lam, bạn còn nhớ tôi không?
Cô chăm chú quan sát người trước mặt mình hồi lâu, cuối cùng cũng có điểm ấn tượng.
_Lớp…lớp trưởng!?
_Ha ha, biết mà, một người siêu cấp đặc biệt như tôi thì ai mà quên được chứ? Xem đi, đến Hải Lam cũng nhớ…
Hồng Ngọc liếc sang đầy khinh bỉ.
_Chắc gì cậu ấy đã nhớ tên ông?
Cái này…Đối diện những ánh nhìn lần nữa tập trung lại đây, cô xấu hổ ho khan hai tiếng rồi áy náy nói câu xin lỗi làm cho tất cả mọi người một trận cười vang. Vị “cựu lớp trưởng” cũng tự động ngậm miệng vẻ mặt xám xịt ngồi về chỗ cũ.
_Tôi biết một người cậu sẽ không quên – Thanh Loan thình lình dựa vào vai cô, đùa cợt nháy mắt mấy cái. – Đoán xem, Phong nha…
Hải Lam thoáng cứng ngắc thân mình, song nhanh chóng phục hồi tinh thần, thản nhiên nở nụ cười nhạt. Từ trước đến giờ cô vốn giỏi che giấu cảm xúc nên ai cũng nhìn không ra vẻ bất thường.
_Đúng rồi, sao Phong chưa đến nhỉ? Có ai gọi cậu ấy chưa?
_Gọi rồi, thấy bảo lát nữa sẽ tới.
Thật sẽ đến sao? Cô khẽ nhấp mím môi, nhẹ buông xuống mí mắt.
_Nhắc đến mới nhớ, ngày xưa cậu ta theo đuổi Hải Lam đủ thảm nha! Nghe nói đến giờ còn chưa kết hôn, hay là…tại “ai đó” nhỉ!?
_Chắc rồi, cả Lam cũng thế, liệu cả hai có “hẹn ước” gì trước không thế?
Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, ai nấy đều tràn đầy mong đợi chờ xem phản ứng thất thố của Hải Lam, kết quả một đám thất vọng. Chỉ thấy nét mặt cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng, không tránh khỏi sâu sắc cảm nhận không thú vị. Aiz, làm sao họ lại quên biệt hiệu cô là “băng nữ” đâu?
Được khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm lớp bước vào, mọi người tiến lên ồn ào thăm hỏi, tặng quà, nhất thời bỏ quên cả việc trêu chọc Hải Lam. Cô còn ngồi thêm một lát, chờ không ai để ý đến mình mới lẳng lặng rời đi. Xem ra cô vẫn không quá thích hợp với những đám đông.
Vừa bước ra phía ngoài, nháy mắt cô thả lỏng tâm tình, hít thở sâu bầu không khí trong lành. Bất tri bất giác đi đến sau trường, Hải Lam lơ đãng ngắm nhìn hàng bạch đàn xen kẽ vài cây bằng lăng già đang đung đưa đón gió. Từng chùm hoa bằng lăng nở rộ, cánh hoa tím nhạt lất phất tung bay. Cô khẽ đưa tay đón lấy cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, vô thức mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua một tia tưởng niệm, nơi này…lần đầu tiên có người tỏ tình với cô. Thời gian trôi qua như dòng nước, đã đi là không trở lại. Cuộc đời như những đường thẳng kéo dài, có thể là những đường song song vĩnh viễn không gặp nhau, có khi giao nhau tại một điểm rồi vĩnh viễn tách ra, có thể trùng nhau, đến khi một đường đứt đoạn, một đường cô đơn lạc lõng tiếp tục bước đi. Con người là thế, gặp nhau để rồi chia tay…Đôi khi nhớ lại quá khứ, có lẽ tiếc nuối nhưng cô không hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ khó đảm bảo nhất. Hải Lam đạm cười, thả tay cho cánh hoa bay. Việc gì đã qua rồi thì để cho nó đi…
Đột nhiên một đạo âm thanh truyền tới cắt đứt dòng yên tĩnh.
_Tôi thích em!
Cô bỗng giật mình, theo bản năng lập tức xoay người, đối diện với khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
_Em từng nói nếu mười năm qua đi mà tôi vẫn có thể đứng trước em nói những lời này thì sẽ đồng ý với tôi!?
_Dù sao cũng tiện đường…
_Tôi đã bảo không cần!
_Tối rồi, em về một mình tôi không yên tâm…
_Tôi có thể tự xoay sở, không nhọc anh phải lo.
_Nhưng tôi lỡ lo lắng rồi.
…
Thực phiền. Rốt cuộc bị anh quấn lấy không còn cách nào, cô đành để anh đưa về. Hiện giờ chắc hẳn cũng chẳng còn ai nhìn thấy, hơn nữa…cứ coi như đền bù chuyện kia đi.
_Tạm biệt.
Dõi theo bóng cô khuất dần trong ngõ, anh lơ đễnh nở nụ cười. Còn ba ngày nữa…Không biết đến lúc đó cô sẽ phản ứng thế nào?
Hải Lam đứng lặng trước giường ngủ, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt búp bê. Vì sao cô lại giữ lại nó đâu? Cô không biết, hay chính xác hơn là, cô không muốn đi sâu tìm hiểu. Dù muốn dù không, cảm xúc của cô vẫn đang dần biến hóa, từng chút từng chút một. Nhưng là…Nắm tay cô chợt siết chặt. Dừng lại thôi, không thể lún sâu thêm nữa.
*****
Chủ nhật, trời trong nắng ấm.
Đứng trước ngôi trường đã xa cách mười năm, trong lòng cô tràn ngập những cảm giác hỗn độn. Từng tốp học sinh đi lướt qua cô, thi thoảng một vài ánh mắt hiếu kì dõi lại đây. Tự dưng Hải Lam thấy do dự, có lẽ…cô không nên đến. Cô khẽ thở dài, vừa định xoay người thì có tiếng gọi giật lại từ đằng sau.
_Hải Lam, Hải Lam phải không?
Là Thanh Loan lần trước gặp trong siêu thị, cùng đi với nhóm người khoảng hơn mười người. Những khuôn mặt với cô mà nói, vài phần xa lạ cũng vài phần quen thuộc.
Thanh Loan thân thiết vỗ bả vai cô, theo sau thản nhiên bắt chuyện.
_Đến rồi sao cậu không vào? Mọi người còn đang chờ đâu.
Cô không quá tự nhiên ứng thanh, tầm mắt cố ý vô tình dạo qua đám người, tiếp theo tự giễu cười cười. Rốt cuộc đang đợi cái gì? “Người kia” chưa chắc đã tới, mà dù có tới thì cũng thay đổi được gì. Hải Lam thoáng lắc đầu vung đi những suy nghĩ vẩn vơ, theo sau đuổi kịp cước bộ những người khác.
Trường học dường như không thay đổi nhiều, lớp học cơ bản vẫn như xưa, ngoại trừ bàn ghế mới, bảng mới, lớp ve tường vàng nhạt được quét mới. Hôm nay có thể nói vô cùng náo nhiệt, cựu học sinh cũng về trường rất đông. Phòng cô cũng phải có đến 48, 49 đầu người. Tuy nhiên, điều cô ngạc nhiên nhất là tất cả cư nhiên còn nhớ rõ cô, trong khi cô chẳng nhớ nổi mấy người. Hải Lam suy đi tưởng lại cũng không rõ, hồi trước cô ở lớp cũng không thân thiện với ai, phần lớn thời gian thường ngồi đọc sách hoặc ngẩn người, thậm chí có thể nói là tự mình cô lập chính mình, làm sao vẫn nhiều người nhận ra cô đến thế? Mà cô không biết chính là, càng như cô “mặt lạnh như tiền” lại càng dễ dàng gây chú ý, hơn nữa, trọng yếu hơn cả còn một nguyên nhân khác…
_Khụ, bạn Lam, bạn còn nhớ tôi không?
Cô chăm chú quan sát người trước mặt mình hồi lâu, cuối cùng cũng có điểm ấn tượng.
_Lớp…lớp trưởng!?
_Ha ha, biết mà, một người siêu cấp đặc biệt như tôi thì ai mà quên được chứ? Xem đi, đến Hải Lam cũng nhớ…
Hồng Ngọc liếc sang đầy khinh bỉ.
_Chắc gì cậu ấy đã nhớ tên ông?
Cái này…Đối diện những ánh nhìn lần nữa tập trung lại đây, cô xấu hổ ho khan hai tiếng rồi áy náy nói câu xin lỗi làm cho tất cả mọi người một trận cười vang. Vị “cựu lớp trưởng” cũng tự động ngậm miệng vẻ mặt xám xịt ngồi về chỗ cũ.
_Tôi biết một người cậu sẽ không quên – Thanh Loan thình lình dựa vào vai cô, đùa cợt nháy mắt mấy cái. – Đoán xem, Phong nha…
Hải Lam thoáng cứng ngắc thân mình, song nhanh chóng phục hồi tinh thần, thản nhiên nở nụ cười nhạt. Từ trước đến giờ cô vốn giỏi che giấu cảm xúc nên ai cũng nhìn không ra vẻ bất thường.
_Đúng rồi, sao Phong chưa đến nhỉ? Có ai gọi cậu ấy chưa?
_Gọi rồi, thấy bảo lát nữa sẽ tới.
Thật sẽ đến sao? Cô khẽ nhấp mím môi, nhẹ buông xuống mí mắt.
_Nhắc đến mới nhớ, ngày xưa cậu ta theo đuổi Hải Lam đủ thảm nha! Nghe nói đến giờ còn chưa kết hôn, hay là…tại “ai đó” nhỉ!?
_Chắc rồi, cả Lam cũng thế, liệu cả hai có “hẹn ước” gì trước không thế?
Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, ai nấy đều tràn đầy mong đợi chờ xem phản ứng thất thố của Hải Lam, kết quả một đám thất vọng. Chỉ thấy nét mặt cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng, không tránh khỏi sâu sắc cảm nhận không thú vị. Aiz, làm sao họ lại quên biệt hiệu cô là “băng nữ” đâu?
Được khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm lớp bước vào, mọi người tiến lên ồn ào thăm hỏi, tặng quà, nhất thời bỏ quên cả việc trêu chọc Hải Lam. Cô còn ngồi thêm một lát, chờ không ai để ý đến mình mới lẳng lặng rời đi. Xem ra cô vẫn không quá thích hợp với những đám đông.
Vừa bước ra phía ngoài, nháy mắt cô thả lỏng tâm tình, hít thở sâu bầu không khí trong lành. Bất tri bất giác đi đến sau trường, Hải Lam lơ đãng ngắm nhìn hàng bạch đàn xen kẽ vài cây bằng lăng già đang đung đưa đón gió. Từng chùm hoa bằng lăng nở rộ, cánh hoa tím nhạt lất phất tung bay. Cô khẽ đưa tay đón lấy cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, vô thức mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua một tia tưởng niệm, nơi này…lần đầu tiên có người tỏ tình với cô. Thời gian trôi qua như dòng nước, đã đi là không trở lại. Cuộc đời như những đường thẳng kéo dài, có thể là những đường song song vĩnh viễn không gặp nhau, có khi giao nhau tại một điểm rồi vĩnh viễn tách ra, có thể trùng nhau, đến khi một đường đứt đoạn, một đường cô đơn lạc lõng tiếp tục bước đi. Con người là thế, gặp nhau để rồi chia tay…Đôi khi nhớ lại quá khứ, có lẽ tiếc nuối nhưng cô không hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ khó đảm bảo nhất. Hải Lam đạm cười, thả tay cho cánh hoa bay. Việc gì đã qua rồi thì để cho nó đi…
Đột nhiên một đạo âm thanh truyền tới cắt đứt dòng yên tĩnh.
_Tôi thích em!
Cô bỗng giật mình, theo bản năng lập tức xoay người, đối diện với khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
_Em từng nói nếu mười năm qua đi mà tôi vẫn có thể đứng trước em nói những lời này thì sẽ đồng ý với tôi!?
/86
|