Giờ tan tầm, Uyển Vy đang định thu thập bàn làm việc bỗng thấy Hải Lam vẫn như cũ vùi đầu vào bảng số liệu trên máy tính, không nhịn được hỏi.
_Chị Lam, chị chưa về sao?
_Ừm, tôi còn chút số liệu cần phải xử lý, cũng sắp xong rồi.
_Vậy em về trước đây. – Biết cô là người ham công tiếc việc, Uyển Vy cũng không kiên trì.
Không biết qua bao lâu, đến khi Hải Lam mệt mỏi xoa bóp bả vai có chút đau nhức là lúc một giọng nói vang lên sau lưng cô.
_Chỗ này số liệu có vấn đề.
Cô chợt giật mình quay lại, suýt chút nữa chóp mũi đụng vào ngực anh. Đình Phong một tay chống lên mặt bàn, một tay chỉ vào màn hình máy tính, từ phía sau nhìn lại giống như cả người cô được bao trọn trong vòng tay anh. Tư thế muốn có ám muội bao nhiêu thì ám muội bấy nhiêu.
Trái tim cô mất không chế mà nhảy dựng, cô nghiêng người về phía trước muốn tách ra, nhưng đã chẳng còn đường để lui.
_Giám đốc, anh…
_Ừ?
Anh khẽ mỉm cười nhìn vẻ bối rối của cô, cố ý cúi xuống gần sát cô hơn.
_Phiền anh lui lại được không?
_Không.
Thấy cô sắp sửa bão nổi, anh cũng hợp thời thu tay lại. Đôi khi quá mức áp bách cũng không tốt, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
_Em quyên góp tất cả thú bông tôi tặng cho cô nhi viện?
Sáng nay đột nhiên có người ở cô nhi viện nào đó gọi điện cảm tạ anh.
_Phải, vậy thì sao?
_Không có gì, chúng là của em, em muốn xử lý thế nào là quyền của em. – Ít nhất thì cô cũng không vứt chúng đi. Giọng anh có vẻ thản nhiên, nhưng giấu không nổi một tia ảm đạm. Tự dưng cô lại có cảm giác áy náy, liệu cô làm vậy có quá đáng lắm không? Cô vẫn chưa hỏi qua anh mà lại tự ý tặng cho người khác…Không tự chủ được lại mở miệng giải thích.
_Để chúng lại tôi cũng không dùng đến, không bằng đem chúng cho bọn trẻ sẽ có ích hơn…
Khóe môi anh bất giác cong lên, bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.
_Chủ nhật em có rảnh không?
_Anh hỏi làm gì? – Cô ngẩn ra một lúc, giây lát sau nhìn chằm chằm anh, bộ dạng mười phần đề phòng làm anh chợt thấy buồn cười.
_Cùng tôi đi đến một nơi.
Gần như không cần suy nghĩ, cô lập tức cự tuyệt.
_Hôm đấy tôi bận rồi.
_Bận chuyện gì vậy?
Hải Lam bặm môi, không muốn trả lời. Nhưng nếu không nói…chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
_Họp lớp.
Ánh mắt anh hơi lóe ra, nửa đùa nửa thật nói.
_Vậy tôi đi cùng em.
_Anh có tư cách gì mà đòi đi?
_Với tư cách bạn trai em.
Vô sỉ, làm sao mặt anh ta có thể dày đến thế? Hải Lam nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
_Thật sao? Tại sao tôi lại không biết?
_Có lẽ em đã quên.
Được rồi, da mặt anh ta không phải dày, mà là cực kì dày.
Đối diện vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận mà không làm được gì của cô, Đình Phong bỗng bật cười, về sau càng lúc càng cười lớn.
Hải Lam hít thở sâu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đánh người, không nói không rằng đứng lên thu dọn đồ đạc.
_Để tôi đưa em về.
_Chị Lam, chị chưa về sao?
_Ừm, tôi còn chút số liệu cần phải xử lý, cũng sắp xong rồi.
_Vậy em về trước đây. – Biết cô là người ham công tiếc việc, Uyển Vy cũng không kiên trì.
Không biết qua bao lâu, đến khi Hải Lam mệt mỏi xoa bóp bả vai có chút đau nhức là lúc một giọng nói vang lên sau lưng cô.
_Chỗ này số liệu có vấn đề.
Cô chợt giật mình quay lại, suýt chút nữa chóp mũi đụng vào ngực anh. Đình Phong một tay chống lên mặt bàn, một tay chỉ vào màn hình máy tính, từ phía sau nhìn lại giống như cả người cô được bao trọn trong vòng tay anh. Tư thế muốn có ám muội bao nhiêu thì ám muội bấy nhiêu.
Trái tim cô mất không chế mà nhảy dựng, cô nghiêng người về phía trước muốn tách ra, nhưng đã chẳng còn đường để lui.
_Giám đốc, anh…
_Ừ?
Anh khẽ mỉm cười nhìn vẻ bối rối của cô, cố ý cúi xuống gần sát cô hơn.
_Phiền anh lui lại được không?
_Không.
Thấy cô sắp sửa bão nổi, anh cũng hợp thời thu tay lại. Đôi khi quá mức áp bách cũng không tốt, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
_Em quyên góp tất cả thú bông tôi tặng cho cô nhi viện?
Sáng nay đột nhiên có người ở cô nhi viện nào đó gọi điện cảm tạ anh.
_Phải, vậy thì sao?
_Không có gì, chúng là của em, em muốn xử lý thế nào là quyền của em. – Ít nhất thì cô cũng không vứt chúng đi. Giọng anh có vẻ thản nhiên, nhưng giấu không nổi một tia ảm đạm. Tự dưng cô lại có cảm giác áy náy, liệu cô làm vậy có quá đáng lắm không? Cô vẫn chưa hỏi qua anh mà lại tự ý tặng cho người khác…Không tự chủ được lại mở miệng giải thích.
_Để chúng lại tôi cũng không dùng đến, không bằng đem chúng cho bọn trẻ sẽ có ích hơn…
Khóe môi anh bất giác cong lên, bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.
_Chủ nhật em có rảnh không?
_Anh hỏi làm gì? – Cô ngẩn ra một lúc, giây lát sau nhìn chằm chằm anh, bộ dạng mười phần đề phòng làm anh chợt thấy buồn cười.
_Cùng tôi đi đến một nơi.
Gần như không cần suy nghĩ, cô lập tức cự tuyệt.
_Hôm đấy tôi bận rồi.
_Bận chuyện gì vậy?
Hải Lam bặm môi, không muốn trả lời. Nhưng nếu không nói…chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
_Họp lớp.
Ánh mắt anh hơi lóe ra, nửa đùa nửa thật nói.
_Vậy tôi đi cùng em.
_Anh có tư cách gì mà đòi đi?
_Với tư cách bạn trai em.
Vô sỉ, làm sao mặt anh ta có thể dày đến thế? Hải Lam nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
_Thật sao? Tại sao tôi lại không biết?
_Có lẽ em đã quên.
Được rồi, da mặt anh ta không phải dày, mà là cực kì dày.
Đối diện vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận mà không làm được gì của cô, Đình Phong bỗng bật cười, về sau càng lúc càng cười lớn.
Hải Lam hít thở sâu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đánh người, không nói không rằng đứng lên thu dọn đồ đạc.
_Để tôi đưa em về.
/86
|