Đúng tám giờ tối thứ 7, Kanye dẫn Yến Nhuỵ Tiêu lên du thuyền.
Khác hẳn với bữa tiệc xa hoa lộng lẫy trong tưởng tượng, tại bữa tiệc đều là những người có tầm ảnh hưởng trong giới thượng lưu ở Úc, mọi người túm năm tụm ba giống như nhóm bạn tụ họp. Tin tức Yến Nhuỵ Tiêu sẽ nhậm chức giám đốc tài chính của Hằng Sâm đã lan truyền trong số họ, hôm nay tới cũng chỉ là tò mò xuất thân của cô gái này thôi. Đợi tới khi Kanye xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp thì cũng đoán trước được câu trả lời.
Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ hôm nay là tiệc chính của cô, thực chất Kanye phô trương như thế là muốn đẩy cô lên trước làm bia. Vì thế cô cũng phải nỗ lực sắm vai để không phụ lòng sự sắp xếp chu đáo này.
Da của cô vốn đã trắng ngần, hôm nay chỉ trang điểm nhẹ, vẽ lông mày cực kỳ mảnh thẳng thái dương, cùng với bờ môi đỏ rượu, cô chỉ đứng trên sân khấu nhìn quanh khán phòng thôi cũng đã tỏa ra ánh hào quang.
Mọi người nhìn người đứng trên sân khấu mặc chiếc váy đen bó sát, một chuỗi hạt ngọc trước ngực dọc từ xương quai xanh tới nách phải. Bờ vai trắng nõn lộ ra kết hợp với những viên kim cương trên khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn.
Làn váy bó sát cơ thể từ từ xòe ra rồi lại co lại ở bắp chân, da phần này sáng mịn trong suốt, cô đi một đôi giày cao gót gắn những viên kim cương nhỏ trông như những vì sao. Khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, thật sự khiến người ta biết thế nào là dáng vẻ động lòng người.
Kanye dẫn cô đi một vòng quanh bữa tiệc, qua vài cuộc nói chuyện thì mọi người cũng có tinh thần. Người được lão Louis ngầm đồng ý thì không thể coi thường, người lần trước được đưa tới là Diệp Lang Đình.
Yến Nhuỵ Tiêu đi lòng vòng như thế cuối cùng cũng được nghỉ ở một góc. Cô kéo cánh tay của Kanye rồi nhìn xung quanh, cô không trốn tránh, trở thành trò cười như trong dự đoán của người bên cạnh.
“Cô đang tìm A Đình à?” Anh ta tính toán kỹ lưỡng trước, kéo cô vào sân nhảy, ôm lấy vòng eo của cô chậm rãi lắc lư.
Tay của Yến Nhuỵ Tiêu từ từ vắt lên vai của anh ta, mím môi không nói chuyện. Anh ta hơi cúi đầu nói vào tai cô: “Cô Vivian thật kiên cường, đêm đó ngại ngùng như thế mà vẫn si tình thế này.”
Lời còn chưa dứt đã bị cô thất thần dẫm một cái lên. Không mạnh nhưng để lại vết, anh ta không thích, vừa nhíu mày thì nghe thấy người trước ngực cất tiếng: “Trung Quốc có câu dẫu biết núi có hổ nhưng vẫn đi về phía núi. Diệp Lang Đình càng như thế thì tôi càng muốn anh ta.”
Từ trước tới giờ cô chưa từng che giấu tham vọng của mình, điều này làm Kanye rất an tâm. Anh ta không để ý tới vết trên giày mà tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chỗ nào của A Đình hấp dẫn cô?”
Đột nhiên tiếng nhạc lên điệu samba*, sân nhảy cũng bắt đầu nhốn nháo, Yến Nhuỵ Tiêu trượt ra khỏi ngực anh ta rồi lại bị kéo về, cô bám lên vai của Kanye: “Tôi rất thích samba, vừa niềm nở lại vừa có đáp trả.”
*Samba là một điệu nhảy của Brazil.
“A Đình thì không niềm nở đâu.” Kanye dựng thẳng người rồi tiếp tục theo nhịp nhạc.
Yến Nhuỵ Tiêu bật cười:” Thế nên mới hấp dẫn tôi, anh ta phải niềm nở vì tôi.” Sự chắc chắn trong giọng điệu chọc cười Kanye, ôm cô thẳng dậy, chúc cô sớm thành công.
“Vậy tối nay tại sao anh ta không có ở đây?” Du thuyền đã sắp rời bến nhưng cô mãi vẫn chưa thấy Diệp Lang Đình đâu.
Tiếng nhạc kết thúc, Kanye dẫn cô về vị trí ngồi: “Tới rồi.” Được mấy chữ thì không giải thích nữa, trông chẳng có tính tự giác của bà mối bình thường gì cả.
Yến Nhuỵ Tiêu dựa vào lưng ghế, nhìn một cái về phía thang máy ở ngã rẽ, trên tầng có phòng tư nhân. Kanye nhìn theo tầm mắt của cô rồi đẩy một ly rượu sang: “Cô Vivian thông minh đấy nhưng mà đừng tưởng rằng thông minh thì có thể làm cái gì cũng được. Làm việc với chúng tôi, trừ thông minh ra thì còn cần phải có quy tắc nữa.”
Câu này là đang nhắc nhở cô, trên tầng có người cô muốn gặp nhưng cũng có người cô không thể gặp. Yến Nhuỵ Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn thu ánh mắt rồi đẩy ly rượu lại: “Không uống rượu, cho một ly soda.”
Những người xung quanh nhanh chóng đổi cho cô loại đồ uống không có cồn, cô cầm cốc chủ động chạm ly với Kanye: “Muốn làm cái ngành này của chúng ta, đầu tiên là phải giữ đầu óc tỉnh táo. Biết được anh muốn làm gì, làm chuyện gì cho ai. Có rất nhiều người thông minh nhưng chỉ khi tuân thủ các quy tắc mới có thể đạt thành tựu. Tôi làm ngành này nhiều năm rồi nên trong lòng nắm rõ.”
Khác hẳn với bữa tiệc xa hoa lộng lẫy trong tưởng tượng, tại bữa tiệc đều là những người có tầm ảnh hưởng trong giới thượng lưu ở Úc, mọi người túm năm tụm ba giống như nhóm bạn tụ họp. Tin tức Yến Nhuỵ Tiêu sẽ nhậm chức giám đốc tài chính của Hằng Sâm đã lan truyền trong số họ, hôm nay tới cũng chỉ là tò mò xuất thân của cô gái này thôi. Đợi tới khi Kanye xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp thì cũng đoán trước được câu trả lời.
Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ hôm nay là tiệc chính của cô, thực chất Kanye phô trương như thế là muốn đẩy cô lên trước làm bia. Vì thế cô cũng phải nỗ lực sắm vai để không phụ lòng sự sắp xếp chu đáo này.
Da của cô vốn đã trắng ngần, hôm nay chỉ trang điểm nhẹ, vẽ lông mày cực kỳ mảnh thẳng thái dương, cùng với bờ môi đỏ rượu, cô chỉ đứng trên sân khấu nhìn quanh khán phòng thôi cũng đã tỏa ra ánh hào quang.
Mọi người nhìn người đứng trên sân khấu mặc chiếc váy đen bó sát, một chuỗi hạt ngọc trước ngực dọc từ xương quai xanh tới nách phải. Bờ vai trắng nõn lộ ra kết hợp với những viên kim cương trên khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn.
Làn váy bó sát cơ thể từ từ xòe ra rồi lại co lại ở bắp chân, da phần này sáng mịn trong suốt, cô đi một đôi giày cao gót gắn những viên kim cương nhỏ trông như những vì sao. Khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, thật sự khiến người ta biết thế nào là dáng vẻ động lòng người.
Kanye dẫn cô đi một vòng quanh bữa tiệc, qua vài cuộc nói chuyện thì mọi người cũng có tinh thần. Người được lão Louis ngầm đồng ý thì không thể coi thường, người lần trước được đưa tới là Diệp Lang Đình.
Yến Nhuỵ Tiêu đi lòng vòng như thế cuối cùng cũng được nghỉ ở một góc. Cô kéo cánh tay của Kanye rồi nhìn xung quanh, cô không trốn tránh, trở thành trò cười như trong dự đoán của người bên cạnh.
“Cô đang tìm A Đình à?” Anh ta tính toán kỹ lưỡng trước, kéo cô vào sân nhảy, ôm lấy vòng eo của cô chậm rãi lắc lư.
Tay của Yến Nhuỵ Tiêu từ từ vắt lên vai của anh ta, mím môi không nói chuyện. Anh ta hơi cúi đầu nói vào tai cô: “Cô Vivian thật kiên cường, đêm đó ngại ngùng như thế mà vẫn si tình thế này.”
Lời còn chưa dứt đã bị cô thất thần dẫm một cái lên. Không mạnh nhưng để lại vết, anh ta không thích, vừa nhíu mày thì nghe thấy người trước ngực cất tiếng: “Trung Quốc có câu dẫu biết núi có hổ nhưng vẫn đi về phía núi. Diệp Lang Đình càng như thế thì tôi càng muốn anh ta.”
Từ trước tới giờ cô chưa từng che giấu tham vọng của mình, điều này làm Kanye rất an tâm. Anh ta không để ý tới vết trên giày mà tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chỗ nào của A Đình hấp dẫn cô?”
Đột nhiên tiếng nhạc lên điệu samba*, sân nhảy cũng bắt đầu nhốn nháo, Yến Nhuỵ Tiêu trượt ra khỏi ngực anh ta rồi lại bị kéo về, cô bám lên vai của Kanye: “Tôi rất thích samba, vừa niềm nở lại vừa có đáp trả.”
*Samba là một điệu nhảy của Brazil.
“A Đình thì không niềm nở đâu.” Kanye dựng thẳng người rồi tiếp tục theo nhịp nhạc.
Yến Nhuỵ Tiêu bật cười:” Thế nên mới hấp dẫn tôi, anh ta phải niềm nở vì tôi.” Sự chắc chắn trong giọng điệu chọc cười Kanye, ôm cô thẳng dậy, chúc cô sớm thành công.
“Vậy tối nay tại sao anh ta không có ở đây?” Du thuyền đã sắp rời bến nhưng cô mãi vẫn chưa thấy Diệp Lang Đình đâu.
Tiếng nhạc kết thúc, Kanye dẫn cô về vị trí ngồi: “Tới rồi.” Được mấy chữ thì không giải thích nữa, trông chẳng có tính tự giác của bà mối bình thường gì cả.
Yến Nhuỵ Tiêu dựa vào lưng ghế, nhìn một cái về phía thang máy ở ngã rẽ, trên tầng có phòng tư nhân. Kanye nhìn theo tầm mắt của cô rồi đẩy một ly rượu sang: “Cô Vivian thông minh đấy nhưng mà đừng tưởng rằng thông minh thì có thể làm cái gì cũng được. Làm việc với chúng tôi, trừ thông minh ra thì còn cần phải có quy tắc nữa.”
Câu này là đang nhắc nhở cô, trên tầng có người cô muốn gặp nhưng cũng có người cô không thể gặp. Yến Nhuỵ Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn thu ánh mắt rồi đẩy ly rượu lại: “Không uống rượu, cho một ly soda.”
Những người xung quanh nhanh chóng đổi cho cô loại đồ uống không có cồn, cô cầm cốc chủ động chạm ly với Kanye: “Muốn làm cái ngành này của chúng ta, đầu tiên là phải giữ đầu óc tỉnh táo. Biết được anh muốn làm gì, làm chuyện gì cho ai. Có rất nhiều người thông minh nhưng chỉ khi tuân thủ các quy tắc mới có thể đạt thành tựu. Tôi làm ngành này nhiều năm rồi nên trong lòng nắm rõ.”
/96
|