Đúng 10 phút sau, Yến Nhuỵ Tiêu nhận được tin nhắn của Kanye trong email công việc.
Công ty TNHH ngoại thương quốc tế Hằng Sâm, như được giới thiệu theo đúng mặt chữ thì đó là một công ty tài nguyên ngoại thương, đồng thời thực hiện giao dịch tiền vàng điện tử*. Lúc đó mấy người Vương Dĩnh chỉ điều tra được tới đây.
*Tiền vàng điện tử hay Digital Gold Currencies là một dạng tiền điện tử dựa trên các đơn vị khối lượng là vàng.
Nhưng trong hồ sơ công việc này vẫn đề cập tới công việc hàng ngày của họ và còn liên quan tới rất nhiều tiền điện tử, hầu hết các phương thức thanh toán là tiền mặt, sử dụng tiền tệ của các quốc gia khác.
Cô uống cạn ly rượu ban nãy, trong đầu đều là những từ then chốt vừa mới nhìn thấy: giao dịch tiền điện tử, tài nguyên, tiền mặt. Yến Nhuỵ Tiêu gõ ngón tay trỏ và ngón giữa vào thành cốc, tiếng keng keng nhắc nhở cô giữ tỉnh táo.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ từ từ buông xuống, ánh đèn neon đủ sắc màu cũng từ từ sáng lên. Cô đứng dậy tìm từ trong ngăn kéo của bàn trang điểm một cái sim rồi đi vào nhà tắm. Cô mở vòi nước, lại lấy ra một cái điện thoại từ kệ đồ.
Yến Nhuỵ Tiêu quay lại phòng ngủ nhét sim rồi gọi điện thoại, Vương Dĩnh nhận điện thoại rất nhanh: “Tiếu Yến à?”
“Chị Dĩnh, em đoán sai rồi.” Cô vội vã nói: “Em cứ tưởng là Kanye muốn em làm nợ giả để trốn thuế hoặc tránh sự kiểm soát của Louis để mở rộng thế lực, nhưng bây giờ trông không giống lắm.”
Vương Đinh thở dài, những ý nghĩ trong đầu lướt qua rất nhiều lần, nghĩ tới cái có khả năng nhất khiến giờ này cô ấy gọi cho cô: “Rửa tiền à?”
“Vâng.” Yến Nhuỵ Tiêu dựa vào gạch men sứ trong nhà vệ sinh hít sâu.
“Tiểu Yến này, cục trưởng Lý và Swallow vẫn giữ quan điểm rằng em rút lui thì nên rút lui đi. Cho dù em có nghĩ gì đi chăng nữa nhưng tất cả chúng ta đều đã thấy điều gì đã xảy ra với những người trước đây từng làm mọi hoạt động kinh tế nào cho họ, và bọn chị không thể để em tự đưa mình vào chỗ chết được.” Vương Dĩnh nhớ tới mấy tấm ảnh trong tập tài liệu bị xử lý truyền về do tranh chấp kinh tế với lão Louis, cô ấy không dám nghĩ đến việc đổi tấm ảnh thành Yến Nhuỵ Tiêu. Đứa con gái nhỏ mà năm đó đội trưởng Nhuỵ yêu thương nhất và cả đội của họ đều yêu quý, dù thế nào cô ấy cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
Ngay từ đầu Kanye đã chờ cô mắc câu, giả vờ buông tha trong sòng bạc, sự xuất hiện của tin nhắn cô nhận được ngay sau đó, đuổi giết trước cổng bệnh viện bị cô trông thấy, giơ tay giúp đỡ vào thời khắc nguy hiểm. Còn có cả máy quay trên ván cửa nơi cô đang ở bây giờ và sắp xếp công việc mà mãi không có thông báo, đó là chiếc lồng đã đợi cô từ lâu.
Yến Nhuỵ Tiêu đã thông minh lâu như vậy lại ngã mạnh thế này. Nước lạnh cô vừa mở bừa đang liên tục bắn khắp nơi tràn ra khí lạnh.
“Không thể dừng, không dừng được nữa rồi.” Giọng nói của cô còn lạnh lẽo hơn cả xung quanh.
Vương Dĩnh ở đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu rồi mới nói: “Tiểu Yến à, nếu như em muốn lui thì bọn chị chắc chắn sẽ có cách. Đội trưởng Yến ở trên trời chắc chắn cũng không mong kết cục thế này. Swallow vẫn sẽ có khả năng bảo vệ em rời khỏi cuộc chơi này.”
Nước ở vòi hoa sen bắn tung tóe khắp nơi đang từ từ trượt xuống thấm đẫm lưng của cô. Rõ ràng không có đồng hồ nhưng cô lại như có thể nghe thấy được tiếng kim phút trượt sang từng tích tắc, cứ trượt lâu như thế, cô cất tiếng: “Không cần. Nếu như đúng là rửa tiền thì em cũng có thể phối hợp với mọi người tóm được chứng cứ phạm tội của chúng.” Cô thay đổi giọng điệu: “Chị Dĩnh, em muốn gặp Swallow.”
“Anh ta nói chưa tới lúc, em biết đấy, hàng trên hàng dưới phải giữ khoảng cách càng nhiều càng tốt. Dù sao…cũng có thể bảo vệ được một người.” Vương Dĩnh thấy cô đã quyết thì bất lực giải thích.
Yến Nhuỵ Tiêu cúp điện thoại, từ từ ôm chặt đầu gối.
Bố ơi, hoá ra bây giờ con mới khởi hành, nhưng con đã vừa mệt vừa lạnh rồi. Dù có làm trò cũng cần phải có lòng can đảm, từng người ở đây đều là một ly rượu độc. Có người nấp sau màn sương khiến con muốn sống muốn chết nhưng có người lại muốn con sống không bằng chết.
Công ty TNHH ngoại thương quốc tế Hằng Sâm, như được giới thiệu theo đúng mặt chữ thì đó là một công ty tài nguyên ngoại thương, đồng thời thực hiện giao dịch tiền vàng điện tử*. Lúc đó mấy người Vương Dĩnh chỉ điều tra được tới đây.
*Tiền vàng điện tử hay Digital Gold Currencies là một dạng tiền điện tử dựa trên các đơn vị khối lượng là vàng.
Nhưng trong hồ sơ công việc này vẫn đề cập tới công việc hàng ngày của họ và còn liên quan tới rất nhiều tiền điện tử, hầu hết các phương thức thanh toán là tiền mặt, sử dụng tiền tệ của các quốc gia khác.
Cô uống cạn ly rượu ban nãy, trong đầu đều là những từ then chốt vừa mới nhìn thấy: giao dịch tiền điện tử, tài nguyên, tiền mặt. Yến Nhuỵ Tiêu gõ ngón tay trỏ và ngón giữa vào thành cốc, tiếng keng keng nhắc nhở cô giữ tỉnh táo.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ từ từ buông xuống, ánh đèn neon đủ sắc màu cũng từ từ sáng lên. Cô đứng dậy tìm từ trong ngăn kéo của bàn trang điểm một cái sim rồi đi vào nhà tắm. Cô mở vòi nước, lại lấy ra một cái điện thoại từ kệ đồ.
Yến Nhuỵ Tiêu quay lại phòng ngủ nhét sim rồi gọi điện thoại, Vương Dĩnh nhận điện thoại rất nhanh: “Tiếu Yến à?”
“Chị Dĩnh, em đoán sai rồi.” Cô vội vã nói: “Em cứ tưởng là Kanye muốn em làm nợ giả để trốn thuế hoặc tránh sự kiểm soát của Louis để mở rộng thế lực, nhưng bây giờ trông không giống lắm.”
Vương Đinh thở dài, những ý nghĩ trong đầu lướt qua rất nhiều lần, nghĩ tới cái có khả năng nhất khiến giờ này cô ấy gọi cho cô: “Rửa tiền à?”
“Vâng.” Yến Nhuỵ Tiêu dựa vào gạch men sứ trong nhà vệ sinh hít sâu.
“Tiểu Yến này, cục trưởng Lý và Swallow vẫn giữ quan điểm rằng em rút lui thì nên rút lui đi. Cho dù em có nghĩ gì đi chăng nữa nhưng tất cả chúng ta đều đã thấy điều gì đã xảy ra với những người trước đây từng làm mọi hoạt động kinh tế nào cho họ, và bọn chị không thể để em tự đưa mình vào chỗ chết được.” Vương Dĩnh nhớ tới mấy tấm ảnh trong tập tài liệu bị xử lý truyền về do tranh chấp kinh tế với lão Louis, cô ấy không dám nghĩ đến việc đổi tấm ảnh thành Yến Nhuỵ Tiêu. Đứa con gái nhỏ mà năm đó đội trưởng Nhuỵ yêu thương nhất và cả đội của họ đều yêu quý, dù thế nào cô ấy cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
Ngay từ đầu Kanye đã chờ cô mắc câu, giả vờ buông tha trong sòng bạc, sự xuất hiện của tin nhắn cô nhận được ngay sau đó, đuổi giết trước cổng bệnh viện bị cô trông thấy, giơ tay giúp đỡ vào thời khắc nguy hiểm. Còn có cả máy quay trên ván cửa nơi cô đang ở bây giờ và sắp xếp công việc mà mãi không có thông báo, đó là chiếc lồng đã đợi cô từ lâu.
Yến Nhuỵ Tiêu đã thông minh lâu như vậy lại ngã mạnh thế này. Nước lạnh cô vừa mở bừa đang liên tục bắn khắp nơi tràn ra khí lạnh.
“Không thể dừng, không dừng được nữa rồi.” Giọng nói của cô còn lạnh lẽo hơn cả xung quanh.
Vương Dĩnh ở đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu rồi mới nói: “Tiểu Yến à, nếu như em muốn lui thì bọn chị chắc chắn sẽ có cách. Đội trưởng Yến ở trên trời chắc chắn cũng không mong kết cục thế này. Swallow vẫn sẽ có khả năng bảo vệ em rời khỏi cuộc chơi này.”
Nước ở vòi hoa sen bắn tung tóe khắp nơi đang từ từ trượt xuống thấm đẫm lưng của cô. Rõ ràng không có đồng hồ nhưng cô lại như có thể nghe thấy được tiếng kim phút trượt sang từng tích tắc, cứ trượt lâu như thế, cô cất tiếng: “Không cần. Nếu như đúng là rửa tiền thì em cũng có thể phối hợp với mọi người tóm được chứng cứ phạm tội của chúng.” Cô thay đổi giọng điệu: “Chị Dĩnh, em muốn gặp Swallow.”
“Anh ta nói chưa tới lúc, em biết đấy, hàng trên hàng dưới phải giữ khoảng cách càng nhiều càng tốt. Dù sao…cũng có thể bảo vệ được một người.” Vương Dĩnh thấy cô đã quyết thì bất lực giải thích.
Yến Nhuỵ Tiêu cúp điện thoại, từ từ ôm chặt đầu gối.
Bố ơi, hoá ra bây giờ con mới khởi hành, nhưng con đã vừa mệt vừa lạnh rồi. Dù có làm trò cũng cần phải có lòng can đảm, từng người ở đây đều là một ly rượu độc. Có người nấp sau màn sương khiến con muốn sống muốn chết nhưng có người lại muốn con sống không bằng chết.
/96
|