Y Thống Giang Sơn

Chương 54: Câu đối đưa tình(thượng)

/306


Hoắc Tiểu Như trông thấy hai mắt Hồ Tiểu Thiên đột nhiên trở nên thâm trầm thì trong nội tâm hơi động một chút, xem ra bản chất bên trong con người Hồ Tiểu Thiên thì thâm thúy hơn nhiều so với vẻ lông bông bồng bột mà y biểu hiện ra bên ngoài. Có lẽ đúng là y lợi dụng vẻ ngoài hết sức lông bông cùng táo bạo của y để che dấu đi sự sắc sảo của bản thân. Hoắc Tiểu Như bưng chén rượu lên nói: "Hồ công tử, chén rượu này là ta muốn hướng ngươi nói thay lời xin lỗi, vì ngày đó ta tại Yên Thủy Các đi mà không từ giã..."

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: " Chỉ là việc nhỏ thôi, vì sao phải xin lỗi?".

Khuôn mặt Hoắc Tiểu Như ửng đỏ và nói: "Ngươi có giận ta hay không?"

Hồ Tiểu Thiên hỏi ngược lại: "Vì sao phải giận ngươi?" Vốn là y còn muốn nói, ngươi xinh đẹp như vậy thì ta làm sao có thể nhẫn tâm mà giận ngươi được. Nhưng mà lời nói đến cửa miệng lại cảm thấy quá mức khinh xuất nên mới dừng lại không nói.

"Ngươi là đứng ra vì ta mà ta lại lâm trận bỏ chạy, vứt bỏ ngươi lại không để ý."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Lúc mới bắt đầu ta quả thật có chút khó hiểu, nhưng về sau ta suy nghĩ lại thì đã hiểu ra. Ngươi lo lắng lưu lại sẽ tạo thành phiền toái càng lớn hơn nữa cho ta, người ta sẽ nói ta vì ngươi mới cùng bọn họ đánh đập tàn nhẫn để tranh giành tình nhân. Nếu quả thật chuyện này xảy ra thì chẳng phải là càng khó giải quyết hơn hay sao? Cho nên ta thực sự cũng không giận ngươi, ngược lại còn rất cảm tạ ngươi đây này!"

Hoắc Tiểu Như không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên rõ ràng có thể thấu triệt sự tình đến như vậy nên thấy cách nghĩ trong lòng mình lúc nãy về y quả thật không sai chút nào, trong cuộc đời này của cô còn chưa bao giờ gặp nam tử nào vì chính mình giải thích như vậy. Một đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, cô cắn cắn môi anh đào nói: "Khó được khi Hồ công tử vì người khác mà lo lắng."

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Ta rất ít suy nghĩ vì người khác, chỉ là đối với Hoắc cô nương nên mới có chút bất đồng như vậy."

Tâm hồn thiếu nữ của Hoắc Tiểu Như run lên, cái thằng này căn bản là đang hướng chính mình biểu lộ cái gì đó đây mà, cô có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đột ngột trở nên nóng bỏng kia của Hồ Tiểu Thiên, lông mi đen dài khẽ rủ xuống và nhẹ nhàng nói: "Hồ công tử lần này đi núi cao sông dài đường xá xa xôi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về kinh." Thời điểm nói ra lời này thì trong nội tâm cô mờ ảo có chút không muốn buông bỏ.

Hồ Tiểu Thiên nheo mắt lại nói: "Ít thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, ta còn chưa có đi nên hết thảy cũng không biết là phải mất bao lâu."

Hoắc Tiểu Như nói: "Sau khi ta trợ giúp giáo phường xây dựng điệu múa này xong thì cũng sẽ rời kinh."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hoắc cô nương nếu như có hứng thú, thì không ngại đến huyện Thanh Vân ở Tây Xuyên nhìn xem, nghe nói chỗ đó phong cảnh đẹp tuyệt trần, dân phong lại thuần phác, chắc có lẽ không làm cho ngươi thất vọng." Thằng này lại chủ động đưa ra lời mời, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối mặt với một nữ tử thông minh mà xinh đẹp như Hoắc Tiểu Như, chỉ cần là nam nhân bình thường thì chắc chắn phải động tâm.

Hoắc Tiểu Như đương nhiên có thể nghe ra trong lời nói của y chất chứa ý tứ gì, cho nên khuôn mặt cô không khỏi hiện lên hai mảnh đỏ ửng, nét đoan trang trời sinh cộng với vẻ mặt thẹn thùng càng làm lay động tâm hồn. Hồ Tiểu Thiên bưng chén rượu lên, ừng ực mà uống một ngụm lớn. Hai đời chung vào một chỗ nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy một nữ nhân phong tình như vậy. Nếu có được người vợ như thế thì còn cần đòi hỏi gì hơn nữa. Nhớ tới vị hôn thê xấu xí lại tê liệt kia của chính mình thì y chỉ hận không thể đâm đầu vô tường mà chết, haiz..... số mệnh của lão tử thật sự là khổ ah.....

Hoắc Tiểu Như nhỏ giọng nói: ""Đợi sau lễ mừng thọ sinh nhật Hoàng Thượng xong, Tiểu Như còn muốn trước tiên đi về quận Nam xư lý một sự tình, ta nghĩ sang năm có lẽ sẽ có thời gian đi Tây Xuyên một chuyến." Nói đến đây thì đã cực kỳ xấu hổ rồi.

Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm một hồi cuồng hỉ, Hoắc Tiểu Như nói ra lời nói này đồng nghĩa với việc đã đáp ứng việc đến tây xuyên gặp y, đây rõ ràng chính là cho mình cơ hội ah. Một năm thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ có ngần ấy kiên nhẫn thì vẫn phải có. Chỉ cần Hoắc Tiểu Như đến Tây Xuyên tìm chính mình thì y tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Nếu như là lưỡng tình tương duyệt, ngươi tình ta nguyện thì Hồ Tiểu Thiên sẽ không ngại mà vứt đi tất cả những gì y đang có để cùng với Hoắc Tiểu Như cả đời tiêu dao khoái hoạt (* nguyên văn: bỉ dực song phi - sát cánh cùng bay). Thằng này trong bất chi bất giác đã bắt đầu nghĩ xiên nghĩ sẹo ah. (*haha.....)

Hoắc Tiểu Như chứng kiến ánh mắt mê ly của y liền nhẹ giọng ho khan một tiếng mà nói: "Hồ công tử đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Hồ Tiểu Thiên thế mới biết chính mình đã thất thố rồi, nên mới xấu hổ cười nói: "Ngẫm lại thì phải ly khai kinh thành, trong nội tâm thật đúng là có chút ít không bỏ được, không nỡ bỏ lại hết thảy, không nỡ rời xa cha mẹ người nhà, cũng không nỡ bỏ lại ngươi........ một người bằng hữu như vậy!"

Hoắc Tiểu Như mỉm cười nói: "Ta cùng Hồ công tử mới là lần thứ hai gặp mặt à nha!". Cô là đang nhắc nhở Hồ Tiểu Thiên, chúng ta còn giống như là không có quen thuộc đến cái trình độ đó, lời này của ngươi hình như là quá hư tình giả ý đấy!

Hồ Tiểu Thiên nói: "Có người quen biết cả đời nhưng cũng không có thể trở thành bằng hữu, mà có người chỉ là gặp mặt một lần thì đã đối xử chân thành với nhau. Ta ở kinh thành không có một bằng hữu nào cả, chẳng biết tại sao trọng nội tâm ta lại có cảm giác vô cùng thân cận với Hắc tiểu thư." (* thằng này sến vãi chà

/306

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status