Phần 1
Không biết Tứ thiếu đã dùng biện pháp gì mà Nhan Thế Tắc thực sự không tìm đến Hoàng Cung Vân Đỉnh.
Chuyện Kỳ Thất tiểu thư bỏ trốn cũng không gây kinh đông quá lớn, hoặc có thể hai nhà Nhan Kỳ vì thể diện mà chỉ nói với bên ngoài là Thất tiểu thư có việc phải đi xa.
Huệ Thù nương náu tại chỗ của Bối phu nhân, ngay đường Mã Gia Luân phồn hoa gần tô giới, tầng dưới Tứ thiếu dùng để làm mậu dịch buôn bán. Trên con đường này tập trung rất nhiều ngân hàng cùng cửa hiệu, khi về đêm thì xa hoa rực rỡ vô cùng, và đây cũng chính là chốn mà ngày trước Nhan Thế Tắc hay đến. Mới đầu khi ở đây, Huệ Thù vô cùng lo sợ, e sợ sẽ bị người ta tìm thấy. Nhưng qua đến ba năm ngày mà không thấy ai tìm đến, cũng không có người quấy nhiễu, đâm ra cô lại thấy mất mát.
“Cậu nói có phải bọn họ vốn chẳng muốn tìm mình, ước mong sao mình biến mất, để khỏi phải tức mắt.” Huệ Thù chống tay lên má, lơ đãng nghịch cây bút. Bối Nhi lại phớt lờ, bận bịu thu xếp một số công việc phức tạp cho chuyến đi Bắc Bình này. Thấy cô không đáp, Huệ Thù càng chán nản hơn, lặng lẽ đi đến phía sau lưng cô, nhìn những bức điện hàm thư tín giấy tờ trên bàn.
“Tất cả đều là văn bản tiếng Đức?” Huệ Thù kề sát mặt nhìn, “Mình không thạo tiếng Đức lắm, thật rắc rối, Tứ thiếu sao lại làm ăn với người Đức vậy.” Nói rồi đưa tay cầm lên một bức thư, Bối Nhi giật lại, trên tay cô chỉ còn khoảng không.
“Đừng xem lung tung, cẩn thận lòng hiếu kỳ hại chết mèo đó.” Bối Nhi nhanh nhẹn xếp lại bức thư, rồi liếc nhìn Huệ Thù một cái, “Rảnh rỗi thì về thu xếp hành lý đi, ngày kia chúng ta lên đường rồi, sau này sẽ không có ai hầu hạ nên cậu phải tự chăm sóc bản thân.”
Nhưng Huệ Thù lại như cây kẹo mạch nha, cười tủm tỉm rồi dính lên người cô, cứ hỏi chuyện liên tục, có đuổi cũng không chịu đi. Cô rất thông mình, chỉ nửa ngày đã học xong các công việc của thư ký, thừa thời gian lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây, đối với chuyện gì cũng tỏ ra hiếu kỳ.
“Hai người có bí mật gì mà không nói với mình, không tin mình sao.” Huệ Thù ghé nửa người lên mép bàn, kéo dài giọng, rầu rĩ không vui, nhưng con ngươi lại xoay chuyển theo từng động tác của Bối Nhi. Bối Nhi kiểm kể sắp xếp kỹ càng từng văn kiện một, rồi xếp vào va-li, kể cả bút máy, giấy viết thư mà Tứ Thiếu quen dùng cũng cẩn thận để vào… Sau cùng mới xoay người sang hỏi Huệ Thù, “Còn quên thứ gì không nhỉ?”
Huệ Thù căn bản không để ý đến những thứ cô thu dọn, nên bị hỏi mà không trả lời được.
Bối Nhi nhổm người lấy con dấu trên bàn đằng sau Huệ Thù, rồi còn tiện tay gõ lên trán cô, “Có con dấu mà cũng không nhớ! Cậu chỉ được cái quên trước quên sau!”
Huệ Thù ôm cái trán oan ức kêu lên đau đớn.
“Làm thư ký là việc khó, phải nhớ lấy hai điều quan trọng, một là phải cẩn thận…” Bối Nhi còn chưa nói xong đã bị Huệ Thù ngắt lời, “Hai là phải cân nhắc trước khi nói, cái không nên hỏi thì đừng có hỏi, đúng chưa? Mình đã nhớ kỹ rồi.”
Song Bối Nhi lại nghiêm mặt nhìn cô, “Tiếu Thất, cậu phải nhớ thật kỹ mới được.”
Huệ Thù ừ một tiếng, hiểu rõ lời cô ấy nói nên cúi thấp đầu không dám nói nhiều nữa.
Một câu nói vô ý sáng nay, suýt chút nữa chạm phải đá ngầm, cho nên vẫn còn thấy chột dạ.
Cô quả thật rất tò mò —— Tứ thiếu vẫn còn trẻ, mặc dù xuất thân từ vọng tộc Bắc Bình, nhưng gia cảnh cũng sa sút rồi. Bây giờ ở trong thành phố này, anh không hiện sơn lộ thủy, mà chỉ giống như một doanh nhân bình thường. Thế mà tiền tài quyền thế trong tay anh lại lớn đến không tưởng, qua lại giao du với những người có lai lịch thế nào, Bối Nhi cũng không thể nắm rõ. Nhìn Hoàng Cung Vân Đỉnh phô trương như vậy, nhưng thực ra chỉ là một góc tài sản của anh.
Anh tới nơi đây cũng chỉ mới ba năm, vậy thì anh đã buôn bán cái gì mà có thể mang lại lợi ích kinh người như thế?
Huệ Thù xuất thân từ nhà giàu, thấy quen chuyện thăng quan tiến chức lên nhanh như diều gặp gió, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua đẳng cấp thần kỳ như vậy… Huống chi bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, một đêm có thể giàu phất lên hoặc cũng có thể phá sản trong giây lát, là chuyện bình thường. Huệ Thù cũng từng phỏng đoán ngầm rằng, bây giờ muốn kiếm tiền nhanh nhất chỉ có buôn thuốc phiện.
Nếu không phải vậy thì người làm ăn buôn bán bình thường sao có thể giàu đến mức ấy.
Thương nghiệp phân phối bánh xe, thương nghiệp cung cấp xăng dầu, thương nghiệp vận tải, đều là các nghiệp đoàn, trong đó những người giàu có quyền thế không ai không móc ngoặc với quân đội và chính phủ tại địa phương, đặc biệt là ở vùng Vân Nam và Tứ Xuyên. Tuy Chính phủ Bắc Bình có lệnh tiêu hủy thuốc phiện, nhưng thực ra là hình thức; chỉ có bên Chính phủ miền Nam mới ra mệnh lệnh rõ ràng là cấm thuốc phiện, và luôn luôn kiểm tra chặt chẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Nhìn dáng vẻ Tứ thiếu, thế nào cũng không giống kẻ có liên quan đến việc buôn bán thuốc phiện.
Bí ẩn sau lưng anh có quá nhiều, như Bối Nhi nói, “Biết sớm, cũng không có lợi cho cậu, sau này đến lúc sẽ cho cậu biết.”
Đang bị Huệ Thù bám lấy hỏi không dứt, thì người gác cổng đến thông báo với Bối phu nhân, là có khách tới thăm hỏi Bối phu nhân.
Bối Nhi chỉ nói chắc là hiệu may đưa tới áo khoác da cừu đặt riêng cho chuyến đi, bởi bên Bắc Bình bây giờ cũng bắt đầu vào đông, cần phải chuẩn bị áo khoác, nên bảo Huệ Thù xuống lầu xem.
Người gác cổng dẫn một người đàn ông áo mũ nghiêm chỉnh đi vào, một tay chống gậy ba-toong, trông thấy Huệ Thù thì bỏ mũ xuống, hạ thấp người chào.
Huệ Thù quan sát hắn từ trên xuống dưới, thấy làn da hắn màu đen, đường nét khuôn mặt khá rõ ràng, cử chỉ nho nhã lễ độ, giọng nói pha lẫn tiếng trung với tiếng nước ngoài nghe đến kỳ lạ.
Người này đi thẳng vào vấn đề là muốn gặp “Mông phu nhân”, khiến Huệ Thù giật nảy mình, lập tức nhớ tới người chồng trước của Bối Nhi ở Hương Cảng (Hồng Kông), chẳng lẽ là Mông tiên sinh kia sai người tới đây tìm.
“Ở đây không có ai là Mông phu nhân, ông tìm nhầm chỗ rồi.” Huệ Thù không hề nhân nhượng mà đứng chắn ở cửa.
Người nọ lại cúi người nói, “Tôi tới tìm vị phu nhân tên là Lily Bell, tôi là quản gia trước kia của phu nhân.”
“Á Phúc.”
Giọng Bối Nhi từ trên cầu thang phía sau truyền đến, không hiểu sao lại cất cao giọng, lộ ra vẻ giật mình, “Sao ông lại tìm đến đây?”
Người đàn ông gọi là Á Phúc ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì vẻ mặt khẽ biến, bỗng thốt lên, “Bà chủ!”
Lúc này Huệ Thù mới nhìn ra cánh cổng đang mở rộng phía sau hắn, ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ bên ngoài.
Cửa xe mở một nửa, Tứ thiếu ở bên trong quay đầu ra, thấy Huệ Thù thì hơi gật đầu, ra hiệu bảo cô đi đến.
Huệ Thù liếc Bối Nhi, rồi vội chạy tới cạnh xe, “Tứ thiếu, là anh dẫn người đó đến gặp Lily?”
Ánh mắt Tứ thiếu trở nên thâm sâu, không trả lời, mà chỉ ra hiệu bảo cô lên xe. Tài xế lái xe đi, không chờ Bối Nhi, mà để cô ấy một mình nói chuyện với người đó. Huệ Thù quay đầu chất vấn Tứ thiếu, “Đây là làm sao, nhà họ Mông còn tìm đến Bối Nhi làm cái gì, cậu ấy đã không còn liên quan đến họ Mông kia rồi!”
“Nhưng cô ấy vẫn là Mông phu nhân.” Tứ thiếu thản nhiên đáp, “Trên đơn ly hôn mà thiếu chữ ký của người chồng thì không có hiệu lực.”
Huệ Thù ngạc nhiên, “Hắn ta không ký? Hắn không đồng ý ly hôn sao?”
Tứ thiếu không đáp, mà chỉ im lặng, vài phút sau mới trầm giọng nỏi, “Á Phúc tìm Bối Nhi là để truyền đạt lại di chúc của Mông tiên sinh.”
Huệ Thù chấn động, không thể tin vào lỗ tai mình.
“Mông tiên sinh ra khơi bảy ngày trước, gặp bão tại Nam Dương, đến nay vẫn mất tích.” Giọng Tứ thiếu rất lãnh đạm, nhưng bàn tay lại phủ lên mu bàn tay của Huệ Thù, muốn truyền cho cô một chút trấn an. Lòng bàn tay anh rất ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh, “Để Bối Nhi yên tĩnh một lát, cô ấy không thích rơi lệ trước mặt người khác. Sau đó em hãy ở cùng cô ấy, còn tôi đi thu xếp, có lẽ sẽ kịp chuyến tàu đi Hương Cảng đêm nay.”
Huệ Thù nghe đến ngây người từ lúc nào.
Không phải Bối Nhi rất hận người đàn ông tráo trở đó sao, không phải đã rời khỏi hắn sao?
Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi ra sao, rồi bỗng bật thốt lên một câu chẳng liên quan, “Cậu ấy vẫn đi Bắc Bình chứ?”
Tứ thiếu nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt có sự thương xót khiến cô khó hiểu cùng với sự dịu dàng, “Thật là một cô ngốc.”
Phần 2
“Những ngày trên xe lửa thật vô vị, người cũng buồn bực đến sắp rỉ sét rồi. Nhưng cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát, chắc sẩm tối là đến Bắc Bình. Tứ thiếu nói buổi tối sẽ đến nhà hàng chay Đức Phương để ăn món Trân Châu Hoàn Tử (Cơm viên trân châu), đầu bếp ở đó từng làm cơm cho đức vua, nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ thích… Lily mình rất nhớ cậu, sau khi về nhà mọi việc có ổn không?” Huệ Thù dừng bút, thở dài.
Đầu ngón tay vốn đã lạnh nay lại càng không linh hoạt, tàu hỏa chỉ vừa xóc một cái, chữ viết đã méo xẹo theo, trông cực kỳ xấu.
Vốn quen với sự ấm áp của mùa đông ở phương Nam, đến khi tàu chuyển hướng Bắc, càng gần Bắc Bình thì càng cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt. Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, đất đai trải rộng mênh mông bát ngát, bên cạnh đường sắt là hàng cây Dương đứng thẳng tắp, chỉ phả hơi lên cửa kính cũng thành lớp sương mờ.
Huệ Thù hà hơi vào lòng bàn tay, nhìn xuống đồng hồ thấy chỉ qua trưa, chắc lúc này Tứ thiếu cũng ngủ dậy rồi.
Lúc đi đến gần cửa khoang tàu, người nhân viên lập tức nhiệt tình tiến lên kéo cửa giúp cô —— cô và Tứ thiếu cô nam quả nữ đồng hành với nhau, tuy không ngồi cùng một khoang tàu, nhưng những nhân viên ở đây lại tự nhận định rằng quan hệ hai người không hề đơn giản, nên mỗi lần thấy cô, lại niềm nở một cách ám muội.
Nghe thấy tiếng động, Tứ thiếu nâng mắt lên nhìn, ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ phủ xuống sườn mặt anh, phác họa rõ nét từ lông mày đỉnh mũi đến bờ môi mỏng. Anh nhàn nhã tựa bên cửa sổ đọc sách, cổ áo không cài, cà-vạt cũng không thắt, cầm trong tay quyển “La dame aux Camélias” tiếng Pháp. [chú thích: Trà hoa nữ]
Huệ Thù bỗng thấy buồn cười, “Các đấng mày râu cũng thích giọng kể sầu triền miên như vậy sao?”
Hình như anh đã đọc đến mê mẩn, khuôn mặt hơi mơ màng, “Vì sao nàng ấy lại từ chối hắn?”
“Từ chối mới đúng, tôi cực kỳ ghét tên Armand đó, loại đàn ông như thế tôi cũng không muốn!” Huệ Thù nói một cách khinh thường.
Tứ thiếu nhíu mày đặt cuốn sách xuống, “Nàng ấy rất thông minh khôn khéo, nhưng lại quá cố chấp.”
Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Huệ Thù, cô nhớ trong sách miêu tả Margaret được trời phú cho nhan sắc tuyệt trần, dẫn tới sự truy đuổi tranh giành của giới quý tộc Paris, và trở thành một kỹ nữ nổi tiếng một thời. Vì trên trang phục của nàng không bao giờ thiếu một bó hoa sơn trà, nên cô gái hoa sơn trà đã trở thành biệt hiệu của nàng.
Mà vị phu nhân kia ngày xưa cũng nổi tiếng khuynh thành, trà hoa nữ này, trà hoa nữ kia… Anh, giống như lúc nào cũng nghĩ về người ấy, đã quá si mê, một trái tim thuần khiết như tuyết chưa từng quên đi người ấy dù đi đến bất cứ nơi nào.
Nhất thời cả hai người đều ngơ ngẩn đến quên cả lời nói.
Tứ thiếu không biết đang hoảng hốt về một điều nào đó, còn lòng Huệ Thù thì đầy hỗn loạn, suy nghĩ đến vị phu nhân kia, rồi lại nghĩ đến Bối Nhi cùng Mông tiên sinh, bỗng cảm thấy đây là thử thách lớn nhất của đời người, không ai có thể vượt qua được chữ tình. Hôm tiễn biệt ở bến tàu, trước khi đi Bối Nhi không hề rơi lệ, thế nhưng lại đi thật vội vàng, ngay cả hộp nữ trang thường ngày rất quan trọng cũng bỏ quên. Đến khi cô thu dọn mới phát hiện ra tấm ảnh cũ để sâu dưới đáy của hộp nữ trang —— thì ra đó là ảnh Mông tiên sinh anh tuấn cao lớn, và Bối Nhi thì ngả trên khuỷu tay hắn giống như một con mèo Ba Tư mắt xanh biếc.
Bây giờ nghĩ đến, dường như lại thấy Nhan Thế Tắc là một người đàn ông bình thường không có gì nổi bật, hoặc có lẽ là do năm tháng đã mài mòn đi con người hắn.
Hôm ấy Tứ thiếu nói, Tiểu Thất, sớm muộn gì rồi em cũng sẽ thấy hối hận.
Hối hận sao… Bỗng nhiên xe lửa xóc mạnh, sự cố bất ngờ khiến Huệ Thù đứng không vững, làm cả người ngã về phía cửa sổ.
Tứ Thiếu nhanh tay túm cô lại ôm vào lòng, nhưng chính bản thân anh cũng không chịu được một lực lớn này mà cùng Huệ Thù ngã xuống đệm. Từ xa xa truyền đến tiếng phanh ken két trên đường ray tàu hỏa, tiếp sau đó tàu hỏa dừng lại đột ngột, tiếng còi hơi cùng tiếng chuông gõ liên hồi vang lên ầm ĩ cả một vùng.
Đợi đến khi tàu hỏa đã phanh lại ổn định, Tứ thiếu mới ra hiệu cho Huệ Thù bình tĩnh lại, rồi vươn tay lấy khẩu súng lục màu đen sì của Đức từ dưới gối lên. Huệ Thù kinh ngạc đến ngây người, thấy anh nghiêng người tới gần cửa sổ quan sát động tĩnh, mày nhíu một lúc lâu, còn vẻ mặt thì căng thẳng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân cấp bách, chợt có tiếng đập cửa (cửa khoang tàu), tiếp sau đó là tiếng nhân viên trên tàu lớn tiếng trấn an hành khách, “Các vị không cần phải sợ hãi, phía trước có quản chế* đường sắt, nên tàu hỏa sẽ tạm thời dừng lại…”
Tứ thiếu giấu súng dưới áo, kéo cửa ra chặn một nhân viên đang vội vàng chạy qua, “Phía trước có chuyện gì?”
Nhân viên tàu cười khổ nói, “Có xe chuyên dụng đi qua, từ nhà ga đến dọc tuyến đường đều phải tuân thủ luật quản chế, đường đi Bắc Bình thường xảy ra chuyện này, ai cũng phải chịu thôi. Ngài hãy rộng lòng, chờ cho họ đi qua.”
(quản chế: hiểu nôm na là lệnh cưỡng chế phải tuân theo, ở đây, có xe chuyên dụng đi qua đường sắt nên tàu hỏa bắt buộc phải nhường đường.)
Người nhân viên thấy vị khách này có phong thái nổi bật, dáng vẻ phóng khoáng, thấy anh ta nghe xong vẫn không vui thì mới thấp giọng nói, “Cũng không biết là nhân vật nổi tiếng nào mà lại có quyền dùng xe chuyên dụng, thật là thần bí.” Nói xong đưa ánh mắt nhìn thoáng qua khoang tàu, người nhân viên bỗng cười mờ ám rồi lại vội vã chạy đi.
Huệ Thù phục hồi lại tinh thần, bỗng nhớ ra mình vẫn nằm trên giường Tứ thiếu, thì đỏ mặt vội vàng đứng lên.
Tứ thiếu cũng không bỏ súng ra, mà vẫn giấu sát trong người.
Anh chỉ là dân thường, nhưng lại mang súng bên người, khiến Huệ Thù nhìn mà thầm thấy kinh hãi.
Tứ thiếu cũng không giải thích, chỉ nói thản nhiên, “Gặp phải quản chế, đành chịu thôi, em về khoang mình nghỉ ngơi đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi em.”
Tự anh đưa cô trở về khoang, đi ra ngoài thì chìa tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, cách lớp quần áo mà vẫn cảm thấy ấm áp.
Huệ Thù tự dưng đỏ mặt.
Quay về khoang mình, lại ngồi vào bàn một lần nữa, cầm bút muốn viết nốt bức thư cho Bối Nhi, nhưng một chữ cũng không viết được.
Lệnh quản chế hết bốn tiếng mới xong.
Không biết là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mà chèn ép không chịu nhường nhịn như vậy, thế mới biết đặc quyền giữa các tầng lớp khác biệt ra sao.
Cuối cùng xe lửa cũng đến trạm, khi đoàn người rộn ràng nhốn nháo ra khỏi sân ga thì trời đã tối mịt. Mùa đông ở Bắc Bình rét mướt khô hanh, gió đêm hun hút thổi như dao cạo cắt qua mặt. Huệ Thù chưa bao giờ phải trải qua cảnh đói rét khổ cực như vậy, từ trong sân ga nhìn xung quanh nửa buổi mà không thấy xe đến đón người, nên không nhịn được mà than thở, “Thật đúng lúc nhỉ, ngay cả người đến đón cũng không có, quả đúng là chả ai biết.”
Có trách thì phải trách anh, lúc trước Bối Nhi có hỏi bên Bắc Bình bố trí ra sao, thì Tứ thiếu lại nói không muốn ai biết. Rõ ràng đã đến cửa nhà, vậy mà lại làm bộ cải trang vi hành, cô nói đùa rằng, không phải Tứ thiếu cũng muốn đi qua nhà mình ba lần mà không vào* chứ. Lúc ấy Bối Nhi còn trách cô nhiều chuyện, nhưng không phải bây giờ đang phải đứng đông cứng vì hứng gió rét hay sao.
(*Đây là huyền thoài về Đại Vũ, hay tên thật là Hạ Vũ, theo Sử Ký của Tư Mã Thiên, Hạ Vũ là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng về việc chống lũ. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ của mình đang sinh đẻ. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông nói từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đều từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được. Theo Wikipedia.)
Cô càu nhàu vậy, nhưng Tứ thiếu cũng không giải thích, chỉ cởi áo bành-tô khoác lên người cô.
Áo bành-tô vừa dài vừa ấm, gần như ôm trọn người cô.
Một chiếc xe không tiếng động lái đến gần, đi trong bóng đêm cũng không bật đèn, chỉ yên lặng đỗ bên cạnh.
Huệ Thù giật nảy mình, đã thấy cửa xe đẩy ra, và một cẳng chân mảnh khảnh dưới lớp áo sườn sám bước ra.
Một người con gái trong chiếc áo khoác da cừu, túi xách khoác trên cánh tay chầm chậm xuống xe, bước vài bước đến trước mặt Tứ thiếu, đứng thẳng người quan sát từ trên xuống dưới.
“Được lắm.” Cô ta hừ một tiếng, vung tay lên, làm bộ muốn đánh anh, “Đồ không có lương tâm, còn nhớ đường quay về cơ à!”
Tứ thiếu mỉm cười nắm lấy cổ tay cô ta, “Sao đi lấy chồng rồi mà vẫn hay nổi nóng vậy.”
“Có tốt tính cũng không thèm với anh.” Cô kia hất cằm lên, đèn sân ga soi xuống thấy đôi mắt phượng cùng gò má hồng phấn, trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu, cùng chất giọng miền Bắc trong vắt nghe rất êm tai.
Tứ thiếu lắc đầu cười, “Chả trách người ta nói Từ Bộ trưởng cái gì cũng tốt, chỉ cái là sợ vợ.”
(*Bộ trưởng: chức quan cao nhất trong chính phủ quân phiệt Bắc Dương, Trung Quốc)
“Xí!” Người đẹp nguýt anh, rồi đảo mắt nhìn Huệ Thù, cười nhạt nói, “Tiết tứ công tử cái gì cũng tốt, nhưng phải cái là quá háo sắc.”
Huệ Thù thẹn muốn chui xuống đất, há mồm muốn phản bác, lại nghe thấy Tứ thiếu thản nhiên cười nói, “Kỳ tiểu thư là thư ký của tôi.”
Rồi anh lại giới thiệu hai người với nhau, “Vị này chính là bà lớn của Từ Quý Lân Từ Bộ trưởng, Hồ Mộng Điệp.”
Huệ Thù đã hiểu rõ, nên gật đầu mỉm cười với cô.
Hồ Mộng Điệp cũng bắt tay cô, trong nụ cười ôn hòa đó có phần xa cách.
Tài xế sắp xếp xong hành lý, thì cúi thấp người nói, “Nhị phu nhân, có thể đi được rồi ạ?”
Hồ Mộng Điệp kéo áo Tứ thiếu, “Tấn Minh, anh ngồi phía sau cùng em, em có nhiều chuyện muốn nói, dọc đường về sẽ kể từ từ cho anh nghe.”
“Được thôi, nhưng cứ dàn xếp chỗ ở trước đã, Kỳ tiểu thư đang rất mệt rồi.” Tứ thiếu nghiêng đầu mỉm cười, “Rồi em với tôi ôn chuyện sau cũng không vội.”
“Vậy sao được, Quý Lâm đang ở Đức Phương Trai* chuẩn bị chút rượu nhạt rồi, anh ấy đã đợi anh cả tối đó.” Hồ Mộng Điệp vừa kéo anh ngồi vào xe, vừa sẵng giọng, “Em vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của anh, anh phải nếm thử mới được, xem mấy năm nay có thay đổi không.”
(Trai: nhà hàng ăn chay.)
“Đương nhiên không đổi rồi.” Tứ thiếu trầm giọng cười, “Tuy rằng thói đời thay đổi, nhưng lòng người chưa bao giờ đổi.”
“Tấn Minh…” Thanh âm của Hồ Mộng Điệp mềm dịu đi, khe khẽ thở dài, “Lần này thấy anh quay về, lòng em cuối cùng cũng được an ổn.”
“Mấy năm nay biết em và anh Quý Lâm đều tốt, anh cũng thấy được an ủi.” Tứ thiếu cười nhàn nhạt.
Huệ Thù ngồi phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện, thì lòng nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy ý nghĩa trong lời nói của hai người đều man mác buồn, nghe mà chua xót lòng người. Cô không muốn tình cảnh này tiếp tục, nên định chuyển hướng câu chuyện để hai người đó thoải mái hơn… Nhưng khổ nỗi không chen vào nổi, rầu rĩ đợi mãi, cuối cùng cũng bắt được một khoảng trống, “Từ phu nhân, thật xấu hổ, làm phiền ngài đợi lâu. Đêm nay không biết là có nhân vật quan trọng nào đến Bắc Bình, khiến xe lửa bị quản chế hết bốn tiếng, để đến giờ mới đến được.”
Tứ thiếu tiếp nhận câu chuyện của cô cười nói, “Dưới chân thiên tử, những người quan trọng qua lại nhiều vô kể, chuyện như vậy chỉ sợ ba năm ngày lại có một lần.”
Song Hồ Mộng Điệp không đáp, chỉ im lặng một lát rồi mới nhẹ giọng nói, “Tấn Minh, anh thật sự không biết là ai à?”
Huệ Thù ngẩn ra, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Tứ thiếu, nhịn không được mà quay đầu nhìn.
Xe đi tương đối nhanh, đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng lướt qua, để lại từng vùng bóng sáng trong xe, khiến khuôn mặt từng người cũng pha hai sắc sáng tối. Thần sắc Tứ thiếu nhìn không rõ ràng, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, “Hoắc Thống đốc?”
“Không, là Hoắc phu nhân.”
Không biết Tứ thiếu đã dùng biện pháp gì mà Nhan Thế Tắc thực sự không tìm đến Hoàng Cung Vân Đỉnh.
Chuyện Kỳ Thất tiểu thư bỏ trốn cũng không gây kinh đông quá lớn, hoặc có thể hai nhà Nhan Kỳ vì thể diện mà chỉ nói với bên ngoài là Thất tiểu thư có việc phải đi xa.
Huệ Thù nương náu tại chỗ của Bối phu nhân, ngay đường Mã Gia Luân phồn hoa gần tô giới, tầng dưới Tứ thiếu dùng để làm mậu dịch buôn bán. Trên con đường này tập trung rất nhiều ngân hàng cùng cửa hiệu, khi về đêm thì xa hoa rực rỡ vô cùng, và đây cũng chính là chốn mà ngày trước Nhan Thế Tắc hay đến. Mới đầu khi ở đây, Huệ Thù vô cùng lo sợ, e sợ sẽ bị người ta tìm thấy. Nhưng qua đến ba năm ngày mà không thấy ai tìm đến, cũng không có người quấy nhiễu, đâm ra cô lại thấy mất mát.
“Cậu nói có phải bọn họ vốn chẳng muốn tìm mình, ước mong sao mình biến mất, để khỏi phải tức mắt.” Huệ Thù chống tay lên má, lơ đãng nghịch cây bút. Bối Nhi lại phớt lờ, bận bịu thu xếp một số công việc phức tạp cho chuyến đi Bắc Bình này. Thấy cô không đáp, Huệ Thù càng chán nản hơn, lặng lẽ đi đến phía sau lưng cô, nhìn những bức điện hàm thư tín giấy tờ trên bàn.
“Tất cả đều là văn bản tiếng Đức?” Huệ Thù kề sát mặt nhìn, “Mình không thạo tiếng Đức lắm, thật rắc rối, Tứ thiếu sao lại làm ăn với người Đức vậy.” Nói rồi đưa tay cầm lên một bức thư, Bối Nhi giật lại, trên tay cô chỉ còn khoảng không.
“Đừng xem lung tung, cẩn thận lòng hiếu kỳ hại chết mèo đó.” Bối Nhi nhanh nhẹn xếp lại bức thư, rồi liếc nhìn Huệ Thù một cái, “Rảnh rỗi thì về thu xếp hành lý đi, ngày kia chúng ta lên đường rồi, sau này sẽ không có ai hầu hạ nên cậu phải tự chăm sóc bản thân.”
Nhưng Huệ Thù lại như cây kẹo mạch nha, cười tủm tỉm rồi dính lên người cô, cứ hỏi chuyện liên tục, có đuổi cũng không chịu đi. Cô rất thông mình, chỉ nửa ngày đã học xong các công việc của thư ký, thừa thời gian lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây, đối với chuyện gì cũng tỏ ra hiếu kỳ.
“Hai người có bí mật gì mà không nói với mình, không tin mình sao.” Huệ Thù ghé nửa người lên mép bàn, kéo dài giọng, rầu rĩ không vui, nhưng con ngươi lại xoay chuyển theo từng động tác của Bối Nhi. Bối Nhi kiểm kể sắp xếp kỹ càng từng văn kiện một, rồi xếp vào va-li, kể cả bút máy, giấy viết thư mà Tứ Thiếu quen dùng cũng cẩn thận để vào… Sau cùng mới xoay người sang hỏi Huệ Thù, “Còn quên thứ gì không nhỉ?”
Huệ Thù căn bản không để ý đến những thứ cô thu dọn, nên bị hỏi mà không trả lời được.
Bối Nhi nhổm người lấy con dấu trên bàn đằng sau Huệ Thù, rồi còn tiện tay gõ lên trán cô, “Có con dấu mà cũng không nhớ! Cậu chỉ được cái quên trước quên sau!”
Huệ Thù ôm cái trán oan ức kêu lên đau đớn.
“Làm thư ký là việc khó, phải nhớ lấy hai điều quan trọng, một là phải cẩn thận…” Bối Nhi còn chưa nói xong đã bị Huệ Thù ngắt lời, “Hai là phải cân nhắc trước khi nói, cái không nên hỏi thì đừng có hỏi, đúng chưa? Mình đã nhớ kỹ rồi.”
Song Bối Nhi lại nghiêm mặt nhìn cô, “Tiếu Thất, cậu phải nhớ thật kỹ mới được.”
Huệ Thù ừ một tiếng, hiểu rõ lời cô ấy nói nên cúi thấp đầu không dám nói nhiều nữa.
Một câu nói vô ý sáng nay, suýt chút nữa chạm phải đá ngầm, cho nên vẫn còn thấy chột dạ.
Cô quả thật rất tò mò —— Tứ thiếu vẫn còn trẻ, mặc dù xuất thân từ vọng tộc Bắc Bình, nhưng gia cảnh cũng sa sút rồi. Bây giờ ở trong thành phố này, anh không hiện sơn lộ thủy, mà chỉ giống như một doanh nhân bình thường. Thế mà tiền tài quyền thế trong tay anh lại lớn đến không tưởng, qua lại giao du với những người có lai lịch thế nào, Bối Nhi cũng không thể nắm rõ. Nhìn Hoàng Cung Vân Đỉnh phô trương như vậy, nhưng thực ra chỉ là một góc tài sản của anh.
Anh tới nơi đây cũng chỉ mới ba năm, vậy thì anh đã buôn bán cái gì mà có thể mang lại lợi ích kinh người như thế?
Huệ Thù xuất thân từ nhà giàu, thấy quen chuyện thăng quan tiến chức lên nhanh như diều gặp gió, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua đẳng cấp thần kỳ như vậy… Huống chi bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, một đêm có thể giàu phất lên hoặc cũng có thể phá sản trong giây lát, là chuyện bình thường. Huệ Thù cũng từng phỏng đoán ngầm rằng, bây giờ muốn kiếm tiền nhanh nhất chỉ có buôn thuốc phiện.
Nếu không phải vậy thì người làm ăn buôn bán bình thường sao có thể giàu đến mức ấy.
Thương nghiệp phân phối bánh xe, thương nghiệp cung cấp xăng dầu, thương nghiệp vận tải, đều là các nghiệp đoàn, trong đó những người giàu có quyền thế không ai không móc ngoặc với quân đội và chính phủ tại địa phương, đặc biệt là ở vùng Vân Nam và Tứ Xuyên. Tuy Chính phủ Bắc Bình có lệnh tiêu hủy thuốc phiện, nhưng thực ra là hình thức; chỉ có bên Chính phủ miền Nam mới ra mệnh lệnh rõ ràng là cấm thuốc phiện, và luôn luôn kiểm tra chặt chẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Nhìn dáng vẻ Tứ thiếu, thế nào cũng không giống kẻ có liên quan đến việc buôn bán thuốc phiện.
Bí ẩn sau lưng anh có quá nhiều, như Bối Nhi nói, “Biết sớm, cũng không có lợi cho cậu, sau này đến lúc sẽ cho cậu biết.”
Đang bị Huệ Thù bám lấy hỏi không dứt, thì người gác cổng đến thông báo với Bối phu nhân, là có khách tới thăm hỏi Bối phu nhân.
Bối Nhi chỉ nói chắc là hiệu may đưa tới áo khoác da cừu đặt riêng cho chuyến đi, bởi bên Bắc Bình bây giờ cũng bắt đầu vào đông, cần phải chuẩn bị áo khoác, nên bảo Huệ Thù xuống lầu xem.
Người gác cổng dẫn một người đàn ông áo mũ nghiêm chỉnh đi vào, một tay chống gậy ba-toong, trông thấy Huệ Thù thì bỏ mũ xuống, hạ thấp người chào.
Huệ Thù quan sát hắn từ trên xuống dưới, thấy làn da hắn màu đen, đường nét khuôn mặt khá rõ ràng, cử chỉ nho nhã lễ độ, giọng nói pha lẫn tiếng trung với tiếng nước ngoài nghe đến kỳ lạ.
Người này đi thẳng vào vấn đề là muốn gặp “Mông phu nhân”, khiến Huệ Thù giật nảy mình, lập tức nhớ tới người chồng trước của Bối Nhi ở Hương Cảng (Hồng Kông), chẳng lẽ là Mông tiên sinh kia sai người tới đây tìm.
“Ở đây không có ai là Mông phu nhân, ông tìm nhầm chỗ rồi.” Huệ Thù không hề nhân nhượng mà đứng chắn ở cửa.
Người nọ lại cúi người nói, “Tôi tới tìm vị phu nhân tên là Lily Bell, tôi là quản gia trước kia của phu nhân.”
“Á Phúc.”
Giọng Bối Nhi từ trên cầu thang phía sau truyền đến, không hiểu sao lại cất cao giọng, lộ ra vẻ giật mình, “Sao ông lại tìm đến đây?”
Người đàn ông gọi là Á Phúc ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì vẻ mặt khẽ biến, bỗng thốt lên, “Bà chủ!”
Lúc này Huệ Thù mới nhìn ra cánh cổng đang mở rộng phía sau hắn, ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ bên ngoài.
Cửa xe mở một nửa, Tứ thiếu ở bên trong quay đầu ra, thấy Huệ Thù thì hơi gật đầu, ra hiệu bảo cô đi đến.
Huệ Thù liếc Bối Nhi, rồi vội chạy tới cạnh xe, “Tứ thiếu, là anh dẫn người đó đến gặp Lily?”
Ánh mắt Tứ thiếu trở nên thâm sâu, không trả lời, mà chỉ ra hiệu bảo cô lên xe. Tài xế lái xe đi, không chờ Bối Nhi, mà để cô ấy một mình nói chuyện với người đó. Huệ Thù quay đầu chất vấn Tứ thiếu, “Đây là làm sao, nhà họ Mông còn tìm đến Bối Nhi làm cái gì, cậu ấy đã không còn liên quan đến họ Mông kia rồi!”
“Nhưng cô ấy vẫn là Mông phu nhân.” Tứ thiếu thản nhiên đáp, “Trên đơn ly hôn mà thiếu chữ ký của người chồng thì không có hiệu lực.”
Huệ Thù ngạc nhiên, “Hắn ta không ký? Hắn không đồng ý ly hôn sao?”
Tứ thiếu không đáp, mà chỉ im lặng, vài phút sau mới trầm giọng nỏi, “Á Phúc tìm Bối Nhi là để truyền đạt lại di chúc của Mông tiên sinh.”
Huệ Thù chấn động, không thể tin vào lỗ tai mình.
“Mông tiên sinh ra khơi bảy ngày trước, gặp bão tại Nam Dương, đến nay vẫn mất tích.” Giọng Tứ thiếu rất lãnh đạm, nhưng bàn tay lại phủ lên mu bàn tay của Huệ Thù, muốn truyền cho cô một chút trấn an. Lòng bàn tay anh rất ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh, “Để Bối Nhi yên tĩnh một lát, cô ấy không thích rơi lệ trước mặt người khác. Sau đó em hãy ở cùng cô ấy, còn tôi đi thu xếp, có lẽ sẽ kịp chuyến tàu đi Hương Cảng đêm nay.”
Huệ Thù nghe đến ngây người từ lúc nào.
Không phải Bối Nhi rất hận người đàn ông tráo trở đó sao, không phải đã rời khỏi hắn sao?
Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi ra sao, rồi bỗng bật thốt lên một câu chẳng liên quan, “Cậu ấy vẫn đi Bắc Bình chứ?”
Tứ thiếu nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt có sự thương xót khiến cô khó hiểu cùng với sự dịu dàng, “Thật là một cô ngốc.”
Phần 2
“Những ngày trên xe lửa thật vô vị, người cũng buồn bực đến sắp rỉ sét rồi. Nhưng cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát, chắc sẩm tối là đến Bắc Bình. Tứ thiếu nói buổi tối sẽ đến nhà hàng chay Đức Phương để ăn món Trân Châu Hoàn Tử (Cơm viên trân châu), đầu bếp ở đó từng làm cơm cho đức vua, nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ thích… Lily mình rất nhớ cậu, sau khi về nhà mọi việc có ổn không?” Huệ Thù dừng bút, thở dài.
Đầu ngón tay vốn đã lạnh nay lại càng không linh hoạt, tàu hỏa chỉ vừa xóc một cái, chữ viết đã méo xẹo theo, trông cực kỳ xấu.
Vốn quen với sự ấm áp của mùa đông ở phương Nam, đến khi tàu chuyển hướng Bắc, càng gần Bắc Bình thì càng cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt. Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, đất đai trải rộng mênh mông bát ngát, bên cạnh đường sắt là hàng cây Dương đứng thẳng tắp, chỉ phả hơi lên cửa kính cũng thành lớp sương mờ.
Huệ Thù hà hơi vào lòng bàn tay, nhìn xuống đồng hồ thấy chỉ qua trưa, chắc lúc này Tứ thiếu cũng ngủ dậy rồi.
Lúc đi đến gần cửa khoang tàu, người nhân viên lập tức nhiệt tình tiến lên kéo cửa giúp cô —— cô và Tứ thiếu cô nam quả nữ đồng hành với nhau, tuy không ngồi cùng một khoang tàu, nhưng những nhân viên ở đây lại tự nhận định rằng quan hệ hai người không hề đơn giản, nên mỗi lần thấy cô, lại niềm nở một cách ám muội.
Nghe thấy tiếng động, Tứ thiếu nâng mắt lên nhìn, ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ phủ xuống sườn mặt anh, phác họa rõ nét từ lông mày đỉnh mũi đến bờ môi mỏng. Anh nhàn nhã tựa bên cửa sổ đọc sách, cổ áo không cài, cà-vạt cũng không thắt, cầm trong tay quyển “La dame aux Camélias” tiếng Pháp. [chú thích: Trà hoa nữ]
Huệ Thù bỗng thấy buồn cười, “Các đấng mày râu cũng thích giọng kể sầu triền miên như vậy sao?”
Hình như anh đã đọc đến mê mẩn, khuôn mặt hơi mơ màng, “Vì sao nàng ấy lại từ chối hắn?”
“Từ chối mới đúng, tôi cực kỳ ghét tên Armand đó, loại đàn ông như thế tôi cũng không muốn!” Huệ Thù nói một cách khinh thường.
Tứ thiếu nhíu mày đặt cuốn sách xuống, “Nàng ấy rất thông minh khôn khéo, nhưng lại quá cố chấp.”
Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Huệ Thù, cô nhớ trong sách miêu tả Margaret được trời phú cho nhan sắc tuyệt trần, dẫn tới sự truy đuổi tranh giành của giới quý tộc Paris, và trở thành một kỹ nữ nổi tiếng một thời. Vì trên trang phục của nàng không bao giờ thiếu một bó hoa sơn trà, nên cô gái hoa sơn trà đã trở thành biệt hiệu của nàng.
Mà vị phu nhân kia ngày xưa cũng nổi tiếng khuynh thành, trà hoa nữ này, trà hoa nữ kia… Anh, giống như lúc nào cũng nghĩ về người ấy, đã quá si mê, một trái tim thuần khiết như tuyết chưa từng quên đi người ấy dù đi đến bất cứ nơi nào.
Nhất thời cả hai người đều ngơ ngẩn đến quên cả lời nói.
Tứ thiếu không biết đang hoảng hốt về một điều nào đó, còn lòng Huệ Thù thì đầy hỗn loạn, suy nghĩ đến vị phu nhân kia, rồi lại nghĩ đến Bối Nhi cùng Mông tiên sinh, bỗng cảm thấy đây là thử thách lớn nhất của đời người, không ai có thể vượt qua được chữ tình. Hôm tiễn biệt ở bến tàu, trước khi đi Bối Nhi không hề rơi lệ, thế nhưng lại đi thật vội vàng, ngay cả hộp nữ trang thường ngày rất quan trọng cũng bỏ quên. Đến khi cô thu dọn mới phát hiện ra tấm ảnh cũ để sâu dưới đáy của hộp nữ trang —— thì ra đó là ảnh Mông tiên sinh anh tuấn cao lớn, và Bối Nhi thì ngả trên khuỷu tay hắn giống như một con mèo Ba Tư mắt xanh biếc.
Bây giờ nghĩ đến, dường như lại thấy Nhan Thế Tắc là một người đàn ông bình thường không có gì nổi bật, hoặc có lẽ là do năm tháng đã mài mòn đi con người hắn.
Hôm ấy Tứ thiếu nói, Tiểu Thất, sớm muộn gì rồi em cũng sẽ thấy hối hận.
Hối hận sao… Bỗng nhiên xe lửa xóc mạnh, sự cố bất ngờ khiến Huệ Thù đứng không vững, làm cả người ngã về phía cửa sổ.
Tứ Thiếu nhanh tay túm cô lại ôm vào lòng, nhưng chính bản thân anh cũng không chịu được một lực lớn này mà cùng Huệ Thù ngã xuống đệm. Từ xa xa truyền đến tiếng phanh ken két trên đường ray tàu hỏa, tiếp sau đó tàu hỏa dừng lại đột ngột, tiếng còi hơi cùng tiếng chuông gõ liên hồi vang lên ầm ĩ cả một vùng.
Đợi đến khi tàu hỏa đã phanh lại ổn định, Tứ thiếu mới ra hiệu cho Huệ Thù bình tĩnh lại, rồi vươn tay lấy khẩu súng lục màu đen sì của Đức từ dưới gối lên. Huệ Thù kinh ngạc đến ngây người, thấy anh nghiêng người tới gần cửa sổ quan sát động tĩnh, mày nhíu một lúc lâu, còn vẻ mặt thì căng thẳng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân cấp bách, chợt có tiếng đập cửa (cửa khoang tàu), tiếp sau đó là tiếng nhân viên trên tàu lớn tiếng trấn an hành khách, “Các vị không cần phải sợ hãi, phía trước có quản chế* đường sắt, nên tàu hỏa sẽ tạm thời dừng lại…”
Tứ thiếu giấu súng dưới áo, kéo cửa ra chặn một nhân viên đang vội vàng chạy qua, “Phía trước có chuyện gì?”
Nhân viên tàu cười khổ nói, “Có xe chuyên dụng đi qua, từ nhà ga đến dọc tuyến đường đều phải tuân thủ luật quản chế, đường đi Bắc Bình thường xảy ra chuyện này, ai cũng phải chịu thôi. Ngài hãy rộng lòng, chờ cho họ đi qua.”
(quản chế: hiểu nôm na là lệnh cưỡng chế phải tuân theo, ở đây, có xe chuyên dụng đi qua đường sắt nên tàu hỏa bắt buộc phải nhường đường.)
Người nhân viên thấy vị khách này có phong thái nổi bật, dáng vẻ phóng khoáng, thấy anh ta nghe xong vẫn không vui thì mới thấp giọng nói, “Cũng không biết là nhân vật nổi tiếng nào mà lại có quyền dùng xe chuyên dụng, thật là thần bí.” Nói xong đưa ánh mắt nhìn thoáng qua khoang tàu, người nhân viên bỗng cười mờ ám rồi lại vội vã chạy đi.
Huệ Thù phục hồi lại tinh thần, bỗng nhớ ra mình vẫn nằm trên giường Tứ thiếu, thì đỏ mặt vội vàng đứng lên.
Tứ thiếu cũng không bỏ súng ra, mà vẫn giấu sát trong người.
Anh chỉ là dân thường, nhưng lại mang súng bên người, khiến Huệ Thù nhìn mà thầm thấy kinh hãi.
Tứ thiếu cũng không giải thích, chỉ nói thản nhiên, “Gặp phải quản chế, đành chịu thôi, em về khoang mình nghỉ ngơi đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi em.”
Tự anh đưa cô trở về khoang, đi ra ngoài thì chìa tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, cách lớp quần áo mà vẫn cảm thấy ấm áp.
Huệ Thù tự dưng đỏ mặt.
Quay về khoang mình, lại ngồi vào bàn một lần nữa, cầm bút muốn viết nốt bức thư cho Bối Nhi, nhưng một chữ cũng không viết được.
Lệnh quản chế hết bốn tiếng mới xong.
Không biết là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mà chèn ép không chịu nhường nhịn như vậy, thế mới biết đặc quyền giữa các tầng lớp khác biệt ra sao.
Cuối cùng xe lửa cũng đến trạm, khi đoàn người rộn ràng nhốn nháo ra khỏi sân ga thì trời đã tối mịt. Mùa đông ở Bắc Bình rét mướt khô hanh, gió đêm hun hút thổi như dao cạo cắt qua mặt. Huệ Thù chưa bao giờ phải trải qua cảnh đói rét khổ cực như vậy, từ trong sân ga nhìn xung quanh nửa buổi mà không thấy xe đến đón người, nên không nhịn được mà than thở, “Thật đúng lúc nhỉ, ngay cả người đến đón cũng không có, quả đúng là chả ai biết.”
Có trách thì phải trách anh, lúc trước Bối Nhi có hỏi bên Bắc Bình bố trí ra sao, thì Tứ thiếu lại nói không muốn ai biết. Rõ ràng đã đến cửa nhà, vậy mà lại làm bộ cải trang vi hành, cô nói đùa rằng, không phải Tứ thiếu cũng muốn đi qua nhà mình ba lần mà không vào* chứ. Lúc ấy Bối Nhi còn trách cô nhiều chuyện, nhưng không phải bây giờ đang phải đứng đông cứng vì hứng gió rét hay sao.
(*Đây là huyền thoài về Đại Vũ, hay tên thật là Hạ Vũ, theo Sử Ký của Tư Mã Thiên, Hạ Vũ là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng về việc chống lũ. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ của mình đang sinh đẻ. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông nói từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đều từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được. Theo Wikipedia.)
Cô càu nhàu vậy, nhưng Tứ thiếu cũng không giải thích, chỉ cởi áo bành-tô khoác lên người cô.
Áo bành-tô vừa dài vừa ấm, gần như ôm trọn người cô.
Một chiếc xe không tiếng động lái đến gần, đi trong bóng đêm cũng không bật đèn, chỉ yên lặng đỗ bên cạnh.
Huệ Thù giật nảy mình, đã thấy cửa xe đẩy ra, và một cẳng chân mảnh khảnh dưới lớp áo sườn sám bước ra.
Một người con gái trong chiếc áo khoác da cừu, túi xách khoác trên cánh tay chầm chậm xuống xe, bước vài bước đến trước mặt Tứ thiếu, đứng thẳng người quan sát từ trên xuống dưới.
“Được lắm.” Cô ta hừ một tiếng, vung tay lên, làm bộ muốn đánh anh, “Đồ không có lương tâm, còn nhớ đường quay về cơ à!”
Tứ thiếu mỉm cười nắm lấy cổ tay cô ta, “Sao đi lấy chồng rồi mà vẫn hay nổi nóng vậy.”
“Có tốt tính cũng không thèm với anh.” Cô kia hất cằm lên, đèn sân ga soi xuống thấy đôi mắt phượng cùng gò má hồng phấn, trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu, cùng chất giọng miền Bắc trong vắt nghe rất êm tai.
Tứ thiếu lắc đầu cười, “Chả trách người ta nói Từ Bộ trưởng cái gì cũng tốt, chỉ cái là sợ vợ.”
(*Bộ trưởng: chức quan cao nhất trong chính phủ quân phiệt Bắc Dương, Trung Quốc)
“Xí!” Người đẹp nguýt anh, rồi đảo mắt nhìn Huệ Thù, cười nhạt nói, “Tiết tứ công tử cái gì cũng tốt, nhưng phải cái là quá háo sắc.”
Huệ Thù thẹn muốn chui xuống đất, há mồm muốn phản bác, lại nghe thấy Tứ thiếu thản nhiên cười nói, “Kỳ tiểu thư là thư ký của tôi.”
Rồi anh lại giới thiệu hai người với nhau, “Vị này chính là bà lớn của Từ Quý Lân Từ Bộ trưởng, Hồ Mộng Điệp.”
Huệ Thù đã hiểu rõ, nên gật đầu mỉm cười với cô.
Hồ Mộng Điệp cũng bắt tay cô, trong nụ cười ôn hòa đó có phần xa cách.
Tài xế sắp xếp xong hành lý, thì cúi thấp người nói, “Nhị phu nhân, có thể đi được rồi ạ?”
Hồ Mộng Điệp kéo áo Tứ thiếu, “Tấn Minh, anh ngồi phía sau cùng em, em có nhiều chuyện muốn nói, dọc đường về sẽ kể từ từ cho anh nghe.”
“Được thôi, nhưng cứ dàn xếp chỗ ở trước đã, Kỳ tiểu thư đang rất mệt rồi.” Tứ thiếu nghiêng đầu mỉm cười, “Rồi em với tôi ôn chuyện sau cũng không vội.”
“Vậy sao được, Quý Lâm đang ở Đức Phương Trai* chuẩn bị chút rượu nhạt rồi, anh ấy đã đợi anh cả tối đó.” Hồ Mộng Điệp vừa kéo anh ngồi vào xe, vừa sẵng giọng, “Em vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của anh, anh phải nếm thử mới được, xem mấy năm nay có thay đổi không.”
(Trai: nhà hàng ăn chay.)
“Đương nhiên không đổi rồi.” Tứ thiếu trầm giọng cười, “Tuy rằng thói đời thay đổi, nhưng lòng người chưa bao giờ đổi.”
“Tấn Minh…” Thanh âm của Hồ Mộng Điệp mềm dịu đi, khe khẽ thở dài, “Lần này thấy anh quay về, lòng em cuối cùng cũng được an ổn.”
“Mấy năm nay biết em và anh Quý Lâm đều tốt, anh cũng thấy được an ủi.” Tứ thiếu cười nhàn nhạt.
Huệ Thù ngồi phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện, thì lòng nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy ý nghĩa trong lời nói của hai người đều man mác buồn, nghe mà chua xót lòng người. Cô không muốn tình cảnh này tiếp tục, nên định chuyển hướng câu chuyện để hai người đó thoải mái hơn… Nhưng khổ nỗi không chen vào nổi, rầu rĩ đợi mãi, cuối cùng cũng bắt được một khoảng trống, “Từ phu nhân, thật xấu hổ, làm phiền ngài đợi lâu. Đêm nay không biết là có nhân vật quan trọng nào đến Bắc Bình, khiến xe lửa bị quản chế hết bốn tiếng, để đến giờ mới đến được.”
Tứ thiếu tiếp nhận câu chuyện của cô cười nói, “Dưới chân thiên tử, những người quan trọng qua lại nhiều vô kể, chuyện như vậy chỉ sợ ba năm ngày lại có một lần.”
Song Hồ Mộng Điệp không đáp, chỉ im lặng một lát rồi mới nhẹ giọng nói, “Tấn Minh, anh thật sự không biết là ai à?”
Huệ Thù ngẩn ra, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Tứ thiếu, nhịn không được mà quay đầu nhìn.
Xe đi tương đối nhanh, đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng lướt qua, để lại từng vùng bóng sáng trong xe, khiến khuôn mặt từng người cũng pha hai sắc sáng tối. Thần sắc Tứ thiếu nhìn không rõ ràng, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, “Hoắc Thống đốc?”
“Không, là Hoắc phu nhân.”
/52
|