Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 36: Lòng cố nhân • Tựa như từng biết

/52


“Cần gì phải tàn nhẫn như thế.” Bối Nhi thở dài rồi đặt một chén trà nóng trước mặt Huệ Thù, “Lúc này cậu làm ầm ĩ quá mức rồi.” Huệ Thù nghe vậy thì ngẩng đầu lên, mí mắt vẫn còn sưng đỏ vì khóc, đôi đồng tử đen láy ướt át trong veo soi rõ người đối diện. Cô vốn đang cúi đầu miệt mài ăn bữa sáng, nghe vậy thì bỏ cái dĩa xuống, nhướn mày nói, “Chẳng lẽ mình cứ phải mê muội mà gả qua đó sao, làm một thiếu phu nhân ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc?”

Bối Nhi còn chưa kịp trả lời, cô đã vội tiếp lời, thanh âm rơi xuống như châu ngọc, “Mình nói muốn lùi lại ngày kết hôn, thì ông cụ lại nghĩ mình không nỡ rời khỏi nhà; gọi Thế Tắc đến tác động mình, anh ta sang lại bắt đầu lải nhải… Trước đây anh ta không như vậy, không hiểu vì sao anh ta ngày càng giống một tên công tử lụa là ăn chơi! Mình không thể tự thôi miên chính mình để sống cùng một người đàn ông như vậy đến suốt đời, anh ta đã không còn là Nhan Thế Tắc ngày xưa nữa rồi, mình không thể tự lừa gạt bản thân, mình không thích anh ta như vậy, đã không còn thích từ lâu… Sau này anh ta muốn oán giận thì cứ oán giận đi, anh ta đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa!”

Rõ ràng cô rất buồn nhưng trên mặt lại kéo căng ra làm như không quan tâm đến ai nữa, lại không biết rằng vành mắt ửng hồng kia đã bán đứng cô, tỏ rõ cõi lòng uất ức của cô. Bối Nhi dò xét nhìn cô, không khỏi lắc đầu cười, “Cái kiểu này thật trái ngược với Kỳ Huệ Thù chân chính, thật không ngờ ngày trước cậu làm Thất tiểu thư giỏi như vậy.”

Sắc mặt Huệ Thù rất kém, cầm cái thìa bạc cứ chốc chốc lại khuấy vào cốc hồng trà, “Cậu nghĩ mình thích làm như vậy sao.”

Bối Nhi bình tĩnh nhìn cô, trước mắt như tái hiện lại buổi gặp gỡ đầu tiên… Khi đó ở vườn trường miền Nam nước Mỹ xa xôi, để có một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa các đồng bào Châu Á thật không dễ dàng gì, vì thế nên hai thiếu nữ có tuổi tác gần bằng nhau bỗng nhiên trở thành bạn tri kỷ.

Huệ Thù mới tới nước ngoài nên vẫn còn ngượng ngùng, giơ tay nhấc chân đều thận trọng như khuê nữ phương Đông. Còn Lily Bell lại là người mang dòng máu Châu Á, trời sinh đã nổi bật trong đám người, cô thừa hưởng nét quyến rũ từ người mẹ Trung Quốc nên luôn là tâm điểm hấp dẫn các ánh mắt. Huệ Thù bị cô bắt học khiêu vũ, cưỡi ngựa, lúc đầu thì ra sức chống cự, sau này dần dần như chim non thoát khỏi lồng, tìm ra bầu trời tự do.

Khi đó, bọn họ vô tư vô lự, thật sự rất vui vẻ.

Nhưng con diều có bay xa đến mấy, thì vẫn luôn có một sợi dây buộc sau lưng, đến khi đầu sợi dây đó thu lại thì sự tự do cũng kết thúc.

Sau khi Bối Nhi tốt nghiệp thì trở lại Hương Cảng (Hông Kông), cha cô là cố vấn quân sự tại cảng nhưng lại nghiện đánh bạc, bởi vậy đã đem cô gả cho phú thương Trung Quốc sinh sống tại đất này, để làm một cuộc mua bán thuận lợi đổi sắc lấy tiền. Còn Huệ Thù khi trở về nước lại tiếp tục cuộc sống trầm lặng của một danh môn khuê tú, đi du học chẳng qua chỉ để đắp thêm một tầng kim phấn lên bộ áo cưới của cô, và cũng để cho nền gia phong tiến bộ của nhà họ Kỳ được tăng thêm một câu chuyện giai thoại nữa.

“Lily, cậu biết đó, mình không cam tâm.” Huệ Thù cúi đầu, giọng nói có phần nghẹn ngào.

“Nhưng cậu cũng rất chú trọng đến thể diện, nếu không đã không để lại chiếc mặt nạ kia.” Bối Nhi rút một điếu thuốc, trong ánh mắt để lộ ra sự miên man xinh đẹp không phù hợp với tuổi cô, “Cậu hy vọng sẽ kích động được anh ta, nhưng đáng tiếc là mất nhiều tâm tư vậy mà chưa chắc anh ta đã hiểu.”

Tay Huệ Thù đang nâng chén trà lên bỗng khựng lại, nhưng sau đó lại chậm rãi uống như chưa từng nghe thấy câu đó.

Một làn khói mỏng manh phun ra từ đôi môi đỏ mọng của Bối Nhi, phủ mờ đôi mắt xanh biếc của cô.

“Không cần anh ta hiểu.” Huệ Thù cầm khăn ăn che lên nửa khuôn mặt, mặt mày chẳng biểu cảm gì nhưng giọng nói lại rầu rĩ, “Mình chẳng có lòng tốt gì hết, chỉ nghĩ muốn chọc anh ta tức chết thì thôi.” Bối Nhi cười rộ lên, “Mồm miệng rõ cứng rắn, để lát nữa gặp Tứ thiếu, xem cậu nói thế nào.”

“Cậu vẫn còn cười được à.” Huệ Thù lườm cô một cái, rồi lại gục trán xuống khửu tay, “Người ta đang buồn muốn chết.”

“Giờ mới biết buồn, sao đêm hôm khuya khoắt người ướt như chuột lột chạy vào nhà người ta, lại chẳng thấy cậu buồn ở đâu.” Bối Nhi cũng lườm lại, cười đến mức làm Huệ Thù thẹn quá hóa giận, tiện tay cầm đóa cẩm chướng vàng trang trí trên bàn ăn ném sang, “Lily, cậu có còn lương tâm không hả!”

Bối Nhi cười tránh được, nhưng lại nghe thấy Huệ Thù “A” lên một tiếng, hai má bỗng đỏ ửng, mở to mắt nhìn phía sau lưng cô ——

Tứ thiếu mặc áo ngủ màu đen như còn đang mơ ngủ đứng cạnh cửa, đai lưng bên hông thắt hờ, khiến cổ áo mở rộng hơn nửa, bị đóa cẩm chướng vàng vô tư bay vào trong ngực.

Hiển nhiên là mới ngủ dậy, nên khuôn mặt Tứ Thiếu lộ ra vẻ biếng nhác cất giấu đi sự thông minh thường ngày, đôi mắt dài đẹp đẽ nheo lại, nhìn về phía hai cô gái, “Các cô dậy sớm thật.”

Huệ Thù há mồm chẳng biết đáp lại ra sao, tầm nhìn không dám chạm đến con mắt của Tứ thiếu, nhưng lại chẳng có dũng khí để nhìn xuống… Cổ áo ngủ hơi trễ để lộ ra cơ bắp căng chắc, cộng thêm màu đen của tơ lụa lại càng tôn nhau lên, trông bắt mắt vô cùng.

Tứ thiếu lại làm như không thấy vẻ quẫn bách của hai cô thục nữ, cũng không có ý tránh đi, mà còn rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Huệ Thù không dám ngẩng đầu lên, chỉ đưa ánh mắt ra hiệu cho Bối Nhi, rồi lại cúi mặt xuống thấp nhất có thể, đến cả bả vai cũng co rụt lại hết mức.

Giọng Tứ thiếu lười biếng hỏi, “Tiểu Thất đói lắm à?”

Huệ Thù sửng sốt giương mắt nhìn, lại thấy Tứ thiếu cầm khay bánh mì đặt lên trước mặt cô.

“Cả cái mặt sắp dính xuống đĩa, đói đến thế sao?” Lời nói của anh dịu dàng mà dí dỏm.

Bối Nhi lại cười ra tiếng.

Huệ Thù buồn bực quẫn bách không thôi, chỉ muốn dùng ánh mắt mà đóng Bối Nhi lên góc tường.

Dưới sự uy hiếp không tiếng động, Bối Nhi cố nhịn cười, rồi đem chuyện “Kỳ Thất tiểu thư đêm hôm mưa gió đào hôn” hôm qua kể lại một lần nữa, nhưng chỉ chọn những chi tiết quan trọng, đánh vào lòng thương hương tiếc ngọc của Tứ thiếu, đặc biệt phóng đại gấp nhiều lần tâm trạng xót xa thê lương của Tiểu Thất. Huệ Thù ngồi nghe bên cạnh cũng thấy lòng chua xót, vành mắt hồng hồng, suýt thì rớt nước mắt.

Nhưng Tứ thiếu lại chỉ ngồi thong thả uống trà, im lặng mà nghe.

Cuối cùng Bối Nhi cũng kể xong, liếc mắt dò xét xem anh có nghe vào hay không.

Đoạn Huệ Thù để lại chiếc mặt nạ cho Nhan Thế Tắc, tự ý làm lộ bí mật là khiến cô lo lắng nhất, nhưng lại không dám giấu diếm. Nếu chỉ hờn giận trốn đi thì là chuyện nhỏ, nhưng tính tình Huệ Thù lại quá ương ngạnh, không chịu cho mình đường lui. Đợi đến khi Nhan Thế Tắc thấy chiếc mặt nạ kia, chắc chắn sẽ nghĩ cô ấy cùng Tứ thiếu không minh bạch, lúc đấy có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Càng quen lâu thì càng hiểu rõ, trông Tứ thiếu tưởng như dịu dàng nhưng thực ra phía dưới lại khó lường, ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm. Nếu Tiểu Thất không biết nặng nhẹ, khéo lại rước lấy tức giận của anh… Lòng Bối Nhi thấp thỏm không yên, lập tức vòng vo ẩn ý, “Lần này Tiểu Thất quá liều lĩnh, những cũng tại em, đáng ra đêm đó không nên trêu đùa, nếu không mời Nhan thiếu đến thì đã không xảy ra chuyện này. Em chỉ định đùa Tiểu Thất, không ngờ… “

“Nếu đó không phải là cuộc hôn nhân tốt thì hủy bỏ đi cho xong.” Tứ thiếu đặt cốc xuống, mỉm cười với Huệ Thù.

Lúc này Huệ Thù mới rơi nước mắt, “Tứ thiếu… Thực ra tôi…”

“Em ăn đi, rồi lát nữa qua thư phòng.” Anh nói rồi đứng dậy, không quay đầu đi ra khỏi phòng ăn.

Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, Bối Nhi dường như khó tin vì Tứ thiếu lại dễ dàng tha thứ chuyện lỗ mãng của Tiểu Thất, trước đó còn nghĩ ra bao nhiêu mánh khóe, nói cứng nói mềm để thuyết phục anh. Ngờ đâu anh lại tán thành chuyện đào hôn này.

Thành phố rộng lớn như vậy nhưng nếu hai nhà Nhan Kỳ muốn tìm một cô gái nhỏ, thì dễ như trở bàn tay.

Bây giờ người có thể thu dọn được cục diện hỗn loạn này, cũng chỉ có Tứ thiếu.

Huệ Thù đứng trước cửa thư phòng đang khép hờ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói dịu dàng, “Vào đi.”

Cô vừa đẩy cửa vào thì lập tức bị một luồng sáng màu vàng hất vào mặt, ánh dương xiên qua từng bóng cây ngô đồng, rơi ngay xuống song cửa sổ, in bóng người cao lớn xuống mặt đất.

Tứ thiếu đứng trước cửa sổ bỗng xoay người lại, nếp áo sơ mi phẳng phiu trắng như tuyết, cổ áo dựng thẳng thắt cà-vạt kiểu Half Windsor Knot, sườn mặt ngược sáng mang theo nét cười mờ nhạt.

Huệ Thù ngẩn ngơ nhìn anh, tạm thời quên mất phải nói cái gì.

Tứ thiếu bảo cô ngồi, thì cô lập tức ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, yên lặng nhìn anh rót trà; rồi lại nhìn ngón tay thon dài của anh xoay chiếc cốc sứ mạ vàng, rót một dòng nước xuống làm thổi lên hơi trà đậm đặc. Lòng Huệ Thù dần bình tĩnh lại, chưa bao giờ cảm thấy bình thản mà mơ màng như bây giờ.

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi ư, thật sự không muốn người đó?” Thanh âm của anh lộ ra sự trầm lắng mà xưa nay hiếm thấy… Mà cái hiếm thấy này khiến Huệ Thù có một cảm giác khó nói, chỉ cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó giúp đè ép xuống mọi suy nghĩ rối loạn trong lòng cô.

Cô còn chú ý tới, anh nói là “không muốn”, cách dùng từ kỳ lạ đến chừng nào.

“Nghĩ kỹ rồi.” Huệ Thù nâng mắt lên, trong đôi mắt trong sáng đó có lẫn chút phiền muộn, “Hắn không phải là người mà tôi muốn.”

Thật kỳ lạ là, trong mắt Tứ thiếu lại cũng gợn một chút thương cảm.

Huệ Thù kinh ngạc nhìn anh, lại nghe anh hỏi tiếp, “Nhưng em vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó hắn có thể trở thành kiểu người mà em muốn, phải không?”

Cô im lặng, Tứ thiếu hơi nghiêng người, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thất, có phải không?”

Thương cảm trong ánh mắt anh, dường như lại biến thành một tia mong đợi mỏng manh.

Huệ Thù không thể trả lời, đúng như vậy sao, cô vẫn luôn hy vọng ở Thế Tắc sao?

Nếu không cần gì phải để lại chiếc mặt nạ kia để làm đau lòng hắn, để chọc tỉnh hắn.

Thế nhưng đã không còn đường lui nữa, nào còn chỗ để quay đầu. Hắn có trở thành người như cô mong đợi hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa.

Cứ ngỡ nó mỏng manh, nhưng hóa ra lại sâu nặng như thế, giờ phút này mới thấy buồn đến vô cùng, không hiểu sao ngực cũng thấy đau nhức.

Thế Tắc, anh không đủ tốt, nhưng lại đối xử với cô quá tốt, thật sự rất tốt.

Chóp mũi Huệ Thù chua xót, chậm rãi nói, “Có lẽ, tôi muốn làm một người khác, không phải là Thất tiểu thư, cũng không phải là Thiếu phu nhân.”

Khi lời này bật ra, cô không ngờ chính mình lại có thể tỉnh táo và thẳng thắn như vậy.

Tứ thiếu không lên tiếng.

Huệ Thù cắn môi trầm mặc.

Cô hy vọng anh sẽ nói một điều gì đó, cho dù là một tiếng cũng tốt, còn dễ chịu hơn là im lặng như thế này.

Nhưng anh không có chút phản ứng nào, vừa nãy còn tươi cười, giờ đây vẻ mặt lại hơi hoảng hốt.

Huệ Thù sợ hãi, không biết mình đã nói sai cái gì.

“Em đã có dự định cho tương lai chưa?” Cuối cùng Tứ thiếu cũng mở miệng. thanh âm dịu dàng.

Huệ Thù an lòng hơn chút, cố lấy dũng khí đáp, “Tôi muốn được như Bối Nhi, làm một người phụ nữ độc lập.”

Cô buông mắt xuống không dám nhìn vẻ mặt của anh, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi, theo những gì cô nghe ngóng được về Tứ thiếu thì anh tuyệt đối sẽ không từ chối một người con gái đang cần sự giúp đỡ. Quả nhiên Tứ thiếu cười rộ lên, “Bối Nhi chắc chắn đã lén lút nói cho em biết là tôi đang cần thuê một thư ký.”

Huệ Thù đỏ mặt dứt khoát thừa nhận, “Tôi có năng lực rất khá, tiếng Anh cũng tốt, biết một chút tiếng Đức, sẽ không có ai thích hợp làm thư ký cho anh hơn tôi.” Cô khẽ ngẩng mặt lên, dưới cái trán thanh xuân sáng mượt là đôi mắt lóng lánh, bộc lộ sự tự tin của phụ nữ thời đại mới.

Vẻ mặt này, làm anh thất thần trong chớp mắt.

Người kia, cũng từng có vẻ mặt như vậy, và ánh mắt đó cũng sáng trong thông minh vô cùng.

Tứ thiếu không nói câu nào, nhìn khác hẳn với vẻ lỗi lạc thường thấy, anh như vậy, khiến cô cảm thấy thật bỡ ngỡ.

Cô vội vàng mở miệng, “Tôi sẽ không gây phiền phức cho anh, Lily làm được thì tôi cũng làm được!”

Tứ thiếu thở dài, “Em không giống Bối Nhi.”

“Vì sao?” Huệ Thù mở to hai mắt, lập tức hỏi lại.

Tứ thiếu mỉm cười, “Em cần phải biết, cô ấy không phải là phụ nữ của tôi.”

Huệ Thù gật đầu, trong lòng buồn bã nhớ tới hoạn nạn của Bối Nhi, nhất thời không biết nói sao.

Bối Nhi lấy một doanh nhân giàu có họ Mông, lớn hơn cô ấy mười tuổi, nghe nói cũng là một người đàn ông xuất sắc. Đoạn nhân duyên này tuy là một cuộc giao dịch tiền tài quyền thế, nhưng cũng không hẳn là xui xẻo. Khi mới kết hôn, Lily thường viết thư đến, trong câu chữ đều tràn đầy hạnh phúc sung sướng của một cô vợ nhỏ.

Vậy mà chẳng ngờ quãng thời gian hạnh phúc đó duy trì không đến một năm thì chấm dứt, Mông tiên sinh bắt đầu ra ngoài tìm người mới.

Cá tính Bối Nhi rất quyết liệt, đòn phản kích của cô làm người ta phải kinh thế hãi tục —— Mông tiên sinh vui vẻ với người mới, thì cô cũng kiếm lấy một tình nhân; hắn ta trắng đêm không về, cô cũng mở tiệc vui vẻ thâu đêm; hắn kim ốc tàng tiêu, cô cũng hào phóng ném tiền đánh bạc. Mặc dù Mông gia không phải là gia đình kiểu cũ, nhưng cũng không thể chấp nhận được con dâu như vậy. Mông lão phu nhân xém chút nữa bị cô làm cho tức chết, ép Mông tiên sinh phải ly hôn cô. Bối Nhi cầm bọc tiền hậu hĩnh không quay đầu mà ra đi, rồi sau đó lăn lộn khắp Nam Dương*, lao vào các cuộc vui chơi đánh bài bạt mạng…

(*Nam Dương: tên gọi chung cho các vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc.)

“Nếu không gặp anh, thì không biết giờ này cô ấy đang phiêu bạt ở chốn nào.” Huệ Thù cúi đầu, đầu ngón tay miết lên cúc áo, “Bây giờ sống như vậy rất tốt, tuy cô ấy làm việc cho anh, nhưng không phụ thuộc vào anh, so với ý chí độc lập của bản thân cô ấy, thì đúng là tôi không bằng.”

“Em nói rất đúng, hầu như đều đúng.” Tứ thiếu nhìn thẳng vào mắt cô, “Thế nhưng em đã quên mất một chuyện, Lily là Bối phu nhân đã ly hôn, bây giờ cô ấy có thể đi bên cạnh tôi mà không cần phải cố kỵ về danh tiếng và danh phận, nhưng em lại khác cô ấy.”

Huệ Thù im lặng nhìn lại anh.

“Nếu em muốn giống cô ấy, thì sẽ bị người đời xem thành phụ nữ của tôi.” Khuôn mặt Tứ thiếu tựa như cười mà như không, mang theo thần sắc giễu cợt nói, “Làm phụ nữ của Tiết Tấn Minh tôi, chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.”

Huệ Thù hơi chấn động, ngỡ ngàng mà suy nghĩ, đây xem như là từ chối cô sao.

Vẻ mặt Tứ thiếu mang vài phần nghiêm túc, “Huệ Thù, chỉ một ý nghĩ sai lầm cũng có thể làm thay đổi cả đời em, phải chịu một vết nhơ như vậy, sau này ai còn muốn làm chồng em.”

Sự thương tiếc trong mắt anh làm lòng cô càng thêm tủi thân, không suy nghĩ mà bật thốt lên, “Làm phụ nữ của anh thì có sao!”

Lời còn chưa dứt đã thấy hối hận, Huệ Thù hận không thể tự cắt đầu lưỡi mình.

Anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt dần nguội lạnh như chén hồng trà trên bàn, một chút nóng ấm cuối cùng cũng tỏa đi hết, “Em nghĩ là không sao ư?”

Huệ Thù cứng người trong chốc lát, rồi nghiêng mặt đi, không dám nhìn anh, “Tôi không có ý đấy, xin lỗi…”

Cô tuyệt đối không muốn anh bị coi là kẻ bỉ ổi, cũng biết rõ lòng anh có một cấm địa không thể xâm phạm vào. Cô thật giận chính mình, bị tủi thân nên mới tức giận mà nói… Nhưng không ngờ lại xúc phạm anh.

Cô từng tận mắt thấy anh lấy viên ruby huyết câu kia để vào cùng với hộp hoa tai ghép thành một đôi trọn vẹn.

Nét mặt mừng rỡ mà bi thương lúc đó của anh khiến cô khó mà quên được.

Tình cảm phải sâu nặng đến thế nào, mới có thể khiến một người cuồng si đến mức này.

Lúc Thế Tắc đưa viên đá quý cho cô xem, Huệ Thù chỉ liếc mắt đã giật mình, lúc đó cảm thấy thế sự thật khéo léo, và trần gian này thật nhỏ bé, trăm triệu lần không thể ngờ được một nửa còn lại của viên ruby mà anh tìm kiếm lại ở đây. Thế Tắc nói, đó là của một người Bát Kỳ nghèo túng mang đến cầm đồ, sau đó được hắn mua lại từ cửa hiệu cầm đồ. Đồ cực phẩm như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng Huệ Thù đã từng thấy.

Có một viên ruby huyết câu khác giống gần như đúc với nó, cô đã từng thấy viên ruby đó trong tay Tứ Thiếu, nó có hình giọt lệ hình như là để làm mặt dây chuyền. Nhìn độ tinh khiết hiếm có như vậy, tuyệt đối không thể nhìn lầm. Đó rõ ràng là báu bật của hoàng thất tuồn từ trong cung đình ra, vốn chúng là một viên lớn, về sau lại bị cắt làm hai, mỗi miếng thất lạc một nơi. Trước đây Tứ thiếu mua nửa miếng, mời thợ thủ công nổi tiếng làm thành mặt dây chuyền, làm quà tặng giai nhân.

Ba năm trước, cô vẫn đang ở nước Mỹ, nên chỉ được nghe qua từ những lời đồn không chính xác về vụ án phong lưu kia … Hoắc Thẩm Niệm Khanh, giờ đây đã trở thành cái tên vinh quang lừng lẫy, nhưng lại hiếm người nhắc đến ba chữ “Tiết Tấn Minh”.

Qua lời đồn của người ngoài, câu chuyện bị đánh bóng lên một cách khác thường, mang màu sắc kỳ quái.

Nhưng chính đương sự lại chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Tôi đã quên rằng nửa viên đá là điềm xấu.”

Đúng vậy, tình yêu sao có thể chia làm hai.

(Giải thích chút nếu ai không hiểu: Câu nói của Tứ thiếu có nghĩa là, trước đây anh mua viên đá ruby tặng Niệm Khanh, vì nó chỉ là một nửa của một viên hoàn chỉnh nên đã mang lại điềm xấu cho anh, không có tình yêu của Niệm Khanh cũng như thân bại danh liệt.)

Đá quý là tạo vật của trời đất, mỗi một loại lại có một ý nghĩa tâm linh khác nhau. Ruby tượng trưng cho tình yêu, ngụ ý là tình yêu nồng cháy. Năm ấy anh mang tặng nửa miếng ruby kia, mà không biết rằng đó là một nửa thất lạc không trọn vẹn khác.

Đoạn chuyện cũ đó, trong mắt người ngoài đúng là một truyền kỳ anh hùng mỹ nhân, nhưng đồng thời cũng là trò cười về sự thất bại của người kia.

Anh không tránh né, cũng không phủ nhận rằng mình có tình với vị phu nhân kia.

Anh không tiếc dùng một số tiền lớn để tìm viên đá quý huyết câu còn lại; anh đồng ý cho cô và Bối Nhi được nhìn thấy chiếc dây chuyền mà anh cất giấu kỹ lưỡng; anh thiết kế mặt nạ theo kiểu Tây, chỉ vì vị phu nhân kia cũng từng đeo chiếc mặt nạ như vậy; anh thích hoa Bạch Trà, vì ngươi đẹp đó từng cài nó lên tóc mai, và cũng vì ý nghĩa của loài hoa đó mang lại sự sầu thương…

Nhưng, anh lại không nhắc đến cái tên ấy.

Bởi cái tên Hoắc Thẩm Niệm Khanh, là cái tên khó bật ra khỏi miệng anh.

Đồng hồ treo tường lách tách từng tiếng, kim chỉ từ chín giờ đến mười một giờ.

Bối Nhi chờ đến sốt ruột, len lén nhìn năm sáu lần về phía cánh cửa vẫn đang khép hờ, bên trong thư phòng của Tứ thiếu thỉnh thoảng lại có tiếng nói khe khẽ của Huệ Thù, nhưng nghe không rõ. Ngay lúc cô đang thấp thỏm không yên thì Huệ Thù đẩy cửa ra, lặng lẽ đi xuống cầu thang.

Lòng Bối Nhi thấy không ổn, nên đến trước mặt hỏi, “Thế nào thế nào, Tứ thiếu có đồng ý không, nói chuyện có thuận lợi không, hay lại ăn nói linh tinh làm anh ấy tức giận vậy…”

Huệ Thù ngắt lời cô, nói thản nhiên, “Đồng ý rồi.”

“Ồ, nhưng sao cái mặt cậu vẫn buồn rầu như vậy!” Bối Nhi Nghe vậy nhảy nhót lên, “Tốt quá, mình chỉ sợ Tứ thiếu thấy chết mà không cứu thôi, vậy là tốt quá rồi, sau này có cậu làm thư ký cho Tứ thiếu, chúng ta sẽ được ở cạnh nhau!”

Thế nhưng Huệ Thù không nói lời nào, trên mặt cũng không hề vui vẻ, mà trông lại buồn rầu đến thất hồn lạc phách.

Bối Nhi nhíu mày, “Sao vậy, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Huệ Thù miễn cưỡng mỉm cười, “Tứ thiếu nói, qua mấy ngày nữa hai người đi Bắc Bình thì sẽ đưa mình theo cùng. Sau chuyến đi này, nếu không hối hận thì sẽ tuyển mình làm thư ký; nếu mình hối hận, thì bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà.”

Cô nói xong thì cúi đầu vuốt lên thành lan can bằng gỗ lim, im lặng một lúc lại nói, “Lily, mình không biết…”

Bối Nhi không lên tiếng, chỉ nhìn cô.

“Mình không biết có làm đúng hay không.” Huệ Thù hơi mê man, “Mình rất kính trọng anh ấy, chứ không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác, mà cũng không dám có… Về sau đi trên con đường này, người ngoài có nói gì mình cũng chẳng để ý, nhưng còn Tứ thiếu, anh ấy sẽ đối xử với mình ra sao, và mình nên đối xử với anh ấy như thế nào.”

Cuối hành lang là song cửa sổ mở rộng, một làn gió bỗng lùa vào, mang theo mùi hương sực nức của hoa Bạch Trà trong vườn, phảng phất như đang nhắc nhở cô.

“Lily, cậu không thấy buồn sao?” Huệ Thù thở dài rồi ngồi xuống bậc thang cuối cùng, ngơ ngác nhìn về phía vườn hoa Bạch Trà khuất sau song cửa sổ, “Hay là mình quá yếu đuối, suy nghĩ quá nhiều?”

“Mình không buồn.” Bối Nhi nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, “Tiểu Thất, chúng ta khác nhau.”

“Cậu cũng nói như vậy ư.” Huệ Thù cười khổ.

Đôi mắt xanh biếc của Bối Nhi nheo lại, trông cực kỳ giống mèo, “Thật đó, Tiểu Thất, cậu vẫn chưa yêu ai thực sự.”

Huệ Thù nhướn đôi mày cong cong nhìn về phía Bối Nhi, trong mắt mang theo điều khó hiểu.

“Với mình mà nói, anh ấy là người bạn tốt nhất, là người cùng chung con thuyền, và cũng là ân nhân.” Bối Nhi cười nhàn nhạt, “Đó là lý do vì sao mình không buồn, và mình cũng không hề sợ rằng mình yêu anh ấy, nhưng lại không chiếm được anh ấy —— Đấy là nỗi khổ của cậu phải không?”

Huệ Thù nhảy dựng lên, “Không đâu, mình chưa từng nghĩ như thế.”

“Cậu thực sự không thích anh ấy, dù chỉ là một chút?” Đôi mắt xanh của Bối Nhi lóe sáng, “Không thích hơn họ Nhan kia?”

Mặt Huệ Thù đang đỏ bỗng trắng bệch, không hề lên tiếng.

“Thôi cũng không sao.” Bối Nhi mỉm cười, đáy mắt mang sự hiểu biết của người từng trải, cô kéo Huệ Thù dậy, dắt tay cô ấy đi vào phòng khách, “Cậu vẫn còn nhiều thời gian để quyết định, để đến khi chúng ta trở về từ Bắc Bình cũng không muộn.”


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status