Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 54: Mầm đậu

/134


Editor: Aubrey.

Dùng xong điểm tâm, Nguyên An Bình liền đi đến nhà bếp, thấy Hoắc Tiểu Hàn đều đã rửa bát xong, hắn liền nói: "Tiểu Hàn! Đến nhà ta đi, ta cho ngươi xem một thứ."

Hoắc Tiểu Hàn nắm chặt bát không dám nhìn đến hắn: "Ta... Cái kia, ta còn có việc bận phải làm, không thể đi."

Từ cái đêm hắn bắt buộc y nhận lấy miếng ngọc bội kia, Nguyên An Bình liền phát hiện, có lẽ bởi vì mối quan hệ của cả hai có sự chuyển biến, nên mỗi lần hắn xuất hiện, y không còn thật sự thoải mái khi đối mặt với hắn nữa. Nguyên An Bình cũng không có ý định an ủi hay làm gì đó giúp y hiểu ra, chuyện như vậy nên từ từ tập làm quen mới tốt.

"Cho dù là chuyện gì thì cũng không cần vội như vậy. Vật kia ta đã nghiên cứu nhiều ngày rồi, hiện tại cuối cùng cũng đã thành công, ta dẫn ngươi đi nhìn một cái." Nói xong liền bắt đầu kéo người đi.

Hoắc Tiểu Hàn hoảng hốt, bị kéo ra ngoài như thế này mà bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt: "An Bình ca! Ngươi đừng kéo, để ta tự mình đi."

Nguyên An Bình cười đắc ý: "Bây giờ mới chịu đi?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút bất đắc dĩ: "Ta đi là được rồi, ngươi mau buông tay đi."

Nguyên An Bình thấy y xấu hổ đến như vậy, liền không tiếp tục đem người trêu chọc nữa, thành thật buông tay.

Trọng Tôn Thụy vốn đang dạo chơi ở bên ngoài, lúc trở về lấy đồ thì phát hiện hai người bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài, liền thuận miệng hỏi: "An Bình ca ca! Các ngươi đi đâu vậy?"

"Ta mang Tiểu Hàn ca ca của ngươi đến xem một thứ."

Trọng Tôn Thụy có chút ngạc nhiên hỏi: "Thứ gì vậy a?"

Nguyên An Bình cố ý thừa nước đục thả câu: "Có muốn cùng đi xem hay không?"

Nhìn bộ dạng của Nguyên An Bình càng khiến cho Trọng Tôn Thụy cảm thấy hứng thú hơn: "Hảo a! Ta cũng đi."

Có Trọng Tôn Thụy đi cùng Hoắc Tiểu Hàn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ mà mặc dù như vậy, y cũng chỉ có thể đi theo sau hai người bọn họ. Chuyện phát sinh vào đêm sinh thần của y đã trôi qua hơn một ngày, nhưng y vẫn còn cảm thấy có chút không quá chân thực, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Y không tìm được người nào để nói ra chuyện này, nên chỉ có thể tiếp tục kiềm nén. Y hiện tại, có chút không biết nên đối mặt với Nguyên An Bình như thế nào.

Nhìn Nguyên An Bình đang đi ở phía trước, Hoắc Tiểu Hàn không hiểu tại sao bản thân lại đồng ý tiếp nhận ngọc bội của đối phương. Y không ngừng hồi tưởng những lời nói đêm đó của đối phương, bởi vì hắn cho rằng y nấu cơm ngon, lại còn biết làm quần áo, cho nên... Mới đưa ngọc bội cho y.

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Nguyên An Bình tìm đối tượng thành thân quá tuỳ ý, thế nhưng... Tại sao đêm đó hắn lại nghiêm túc như vậy? Thật đau đầu!

Nguyên An Bình mở đại môn ra, liền được ba con chó nhỏ nhiệt tình nghênh đón bọn họ.

"An Bình ca ca! Ngươi mau cho chúng ta xem là thứ gì đi."

"Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ được thấy."

Hoắc Tiểu Hàn cũng có chút ngạc nhiên, liền cùng Nguyên An Bình đi đến gian phòng học lúc trước.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy bên trong có bảy cái vại.

"An Bình ca ca! Nhà ngươi nhiều lương thực như vậy a." Người trong thôn đều dùng vại để đựng lương thực bên trong.

"Trong này không phải là lương thực, mà là thức ăn."

"Thức ăn?" Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy kỳ quái, có thức ăn nào có thể tự sinh trưởng trong vại sao?

Nguyên An Bình mở một cái nắp vại ra: "Các ngươi nhìn xem, đây là mầm đậu."

Hai người đến gần quan sát, liền nhìn thấy một vại tràn đầy mầm đậu, từng cây từng cây đều mọc thẳng lên trên, sinh trưởng cực kỳ tốt.

"Cái này là thức ăn? Có thể ăn sao?" Trọng Tôn Thụy chưa từng nghe nói qua thứ này.

Ngữ khí của Nguyên An Bình rất khẳng định: "Có thể ăn, trưa nay chúng ta sẽ xào một ít nếm thử."

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy Nguyên An Bình đã nói như vậy rồi, vậy là nhất định có thể ăn. Còn chuyện vì sao Nguyên An Bình làm ra được loại đồ ăn này, cũng không phải lần đầu y được nhìn thấy. Y cầm ra một mầm đậu, xem dáng dấp của nó: "Đây là đậu tương?"

"Đúng vậy. Ta còn có vại trồng giá đỗ." Bởi vì thức ăn mùa đông quá đơn điệu, nơi này cũng không có cách nào dựng lên một cái lều lớn đủ ấm, nếu muốn ăn rau dưa vào lúc này cũng không có cơ hội. Sau đó, hắn nghĩ tới mầm đậu, cho rằng mặc dù đang là mùa đông nhưng cũng có thể trồng ra mầm đậu. Bất quá, đối với việc trồng mầm đậu, hắn cũng chỉ biết được vài bước đại khái, chưa từng động thủ trồng qua lần nào. Cũng may, nhờ có một lần dùng nước ấm tưới cây rồi khiến cho mầm đậu bị nóng chết, lần này cuối cùng hắn cũng đã thành công.

Nguyên An Bình nhìn những mầm đậu sinh trưởng rất tốt: "Tiểu Thụy! Ngươi đi tìm một cái rổ đến đây."

Hoắc Tiểu Hàn cũng nhìn những mầm đậu bên trong vại: "Mầm đậu này nên làm như thế nào?"

"Cũng giống như khi ngươi xào rau thôi, làm mặn một chút là được."

Khi nhắc đến chuyện ăn uống, tâm trạng của Hoắc Tiểu Hàn cũng thả lỏng hơn rất nhiều: "Vậy trưa nay chúng ta ăn cái gì?"

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Xào mầm đậu chung với miến đi, nhớ cho thêm một ít thịt băm, còn giá đỗ thì đem xào chung với dấm chua."

"Hảo! Bánh màn thầu thì ăn rồi, lát nữa ta sẽ đi nhào bột, buổi trưa làm bánh nướng."

Nguyên An Bình cười nói: "Tại sao khi nhắc tới ăn thì ngươi lại nói chuyện bình thường như vậy?"

"Ta..." Hoắc Tiểu Hàn không dám nhìn đến hắn.

Nguyên An Bình đang muốn nói gì đó, thì Trọng Tôn Thụy đã cầm rổ đến: "An Bình ca ca! Cái rổ này được không?"

"Được rồi." Nguyên An Bình cầm rổ, đem một ít giá đỗ và đậu tương bỏ vào trong, sau đó lại nhìn vào trong rổ ước lượng: "Nhiêu đây đủ cho chúng ta ăn trưa rồi."

Thời điểm tới bữa trưa, Trọng Tôn Liên Giác nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: "Đây là?"

"Gia gia! Đây là thức ăn do An Bình ca ca trồng, còn được trồng bên trong một cái vại a." Bé chỉ vào từng đĩa đồ ăn: "Cái này là đậu tương, còn đây là giá đỗ."

Trọng Tôn Liên Giác rất ngạc nhiên: "Chuyện này... Ta chưa từng nghe qua bao giờ."

"Nghe hay chưa nghe thì có vấn đề gì đâu, ngài nếm thử xem." Nói xong, Nguyên An Bình liền gắp cho ông một đũa.

Trọng Tôn Liên Giác thưởng thức một chút, rồi gật đầu: "Mùi vị không tồi."

"Không tồi đi?" Nguyên An Bình trưng ra biểu tình rất chắc chắn.

Trọng Tôn Liên Giác gật đầu: "Mấy ngày đông toàn ăn bắp cải và củ cải, thỉnh thoảng đổi thức ăn một chút, cảm giác cũng rất mới mẻ. Mầm đậu này, thật sự rất mới mẻ."

Nguyên An Bình nghe ông nói như vậy, liền nhịn không được hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy đem chúng đi bán thì thế nào?"

"Bán? Ngươi dự định đem chúng đi bán?" Trong giọng điệu của Trọng Tôn Liên Giác tràn ngập vẻ không tán thành.

Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: "Không phải! Ta muốn để cho đại bá của ta đảm nhận chuyện làm ăn này, để cho bọn họ kiếm một ít tiền trợ cấp cho gia đình cũng rất tốt."

Sau khi nghĩ ra chủ ý về mầm đậu, Nguyên An Bình cũng đã tính toán sẵn hết rồi, hắn chắc chắn là không thể đảm nhận được mối làm ăn này. Trồng mầm đậu là một việc rất tốn sức, không nói đến chuyện mỗi ngày đều phải tưới nước, sau khi mầm đậu trưởng thành còn phải hái từng cây, hắn lười làm.

Vừa hay, để cho cả nhà đại bá đảm nhận, nhà bọn họ có nhiều người có sức lực, khẳng định sẽ rất vui vẻ đảm nhận chuyện kiếm tiền này.

Nghe hắn nói xong, Trọng Tôn Liên Giác liền không quá để ý nữa: "Chỉ cần ngươi không làm là tốt rồi, ngươi dù sao cũng là thư sinh, nếu như có hành động buôn bán thứ gì đó, sau này đi thi khoa cử cũng đừng mong sẽ có ngày nổi danh."

Hắn gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Hoắc Tiểu Hàn, đáp: "Chuyện này thì ta đã biết rồi." Huống hồ, hắn cũng lười đảm nhận.

Sau giờ cơm trưa, mọi người đều rất hài lòng với mầm đậu này. Chờ đến khi tan học, Nguyên An Bình liền nhấc theo mầm đầu cùng với Nguyên Đại Hà đi đến nhà đại bá.


/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status