Diệp Thạch đảo mắt nói: “Mộ Thần ở lại đây thử mở khóa, còn ta đi nhìn xem có phải thật sự ra không được hay không.”
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Cũng được, ngươi cẩn thận một chút.”
Diệp Thạch vừa đi, Bạch Thần Tinh tự nhiên đi theo.
Mộ Thần nghiên cứu cái khóa thứ hai một hồi, một lần nữa thuận lợi mở ra đại môn.
Cửa vừa mở ra, một đống cơ quan thú lần thứ hai xuất hiện, lần này cơ quan thú xuất hiện đại bộ phận như trước là cấp bậc võ tông, nhưng lại có mấy con cơ quan thú cấp bậc võ tôn xen lẫn trong đó.
Lăng Xuyên giúp đỡ kiềm chế mấy con cơ quan thú lợi hại, Mộ Thần dùng linh hồn lực, như sấm rền gió cuốn mà lau đi tất cả linh hồn ấn ký trên cơ quan thú.
Mộ Thần cùng Lăng Xuyên chân trước giải quyết xong cơ quan thú, chân sau Bạch Thần Tinh liền cùng Diệp Thạch trở về.
“Đại môn đã khóa, ra không được.” Diệp Thạch nói.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh có hơi ngưng trọng: “Ta vừa rồi kiểm tra thử, chất liệu gỗ của đại môn kia rất đặc biệt, có thể hấp thu nguyên lực, cho dù ta dùng toàn lực đánh vào nó thì cũng không hề có tác dụng. Ta nghĩ, chúng ta chỉ có một đường đi tiếp, đi đến cuối rồi mới có khả năng tìm được đường ra khác.”
Lăng Xuyên có chút ngoài ý muốn híp mắt, con đường này đúng là có tiến mà không có lui.
Trái lại sắc mặt Mộ Thần lại khá thản nhiên: “Vậy cứ đi thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Khúc Khôn an ủi Diệp Thạch: “Diên Tinh, ngươi không cần sợ hãi, sự tình sẽ không có không xong như vậy đâu.”
“Tại sao phải sợ, Mộ Thần ở chỗ này cơ mà, Mộ Thần sẽ giải quyết hết!” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.
Khúc Khôn: “…”
“Có Mộ Thần, chúng ta sẽ không có việc gì. Nhưng mà cũng không biết người Đan Cốc, Đan Đỉnh Các sẽ như thế nào? Hai bên đó tựa hồ có một ít tên giá áo túi cơm, ta thấy tình cảnh có vẻ khá kham ưu.”
“Bên Đan cũng không tốt, có vài người nơi đó cho ta cảm giác âm trầm vô cùng, không thể không đề phòng.” Diệp Thạch nói.
Lăng Xuyên nhíu mày, trừ nhóm bọn hắn ra, ba cổ thế lực còn lại đều đã đi qua tấm bia đá.
Người Đan Cốc rời đi sớm nhất, Đan Khí Các tiếp theo, người Đan Tháp là phân ra hai nhóm, trong hai nhóm có hai người linh hồn lực quá mức hùng hậu, Lăng Xuyên cảm thấy, trong Đan Tháp có khả năng có luyện dược sư cửu cấp.
Trong nhóm Đan Tháp có người lĩnh ngộ tới tấm bia đá thứ mười hai xong mới đi. Tháp chủ Đan Tháp đều là tộc nhân Mệnh Tộc, tạo nghệ của Mệnh Tộc trên đan thuật có thể thấy một chút.
Mộ Thần là lần đầu tiên tiếp xúc hồn kỹ, khó tránh khi lĩnh ngộ sẽ hơi cố hết sức.
Nhưng Mệnh Tộc là tộc được truyền xuống từ thượng cổ, nói không chừng đã sớm có nghiên cứu về hồn kỹ.
Mặc dù thiên phú Mộ Thần không gì sánh kịp, nhưng chung quy tuổi vẫn còn quá nhỏ, cũng có ít thứ chưa hiểu biết, căn bản không có cách nào so sánh cùng lão quái vật Mệnh Tộc.
Đại môn thứ hai mở ra, Mộ Thần ở bên trong tìm được một ít sách về đan dược thất cấp, bát cấp.
“Hình như bình đan dược này chưa hư.” Diệp Thạch kiểm tra thử đan dược rồi nói với Mộ Thần.
“Ta nhìn xem.” Lăng Xuyên lấy bình đan nhìn nhìn, nói: “Đây là Bách Thú Đan bát cấp, được luyện chế từ máu huyết của bách thú.”
Diệp Thạch hỏi Lăng Xuyên: “Có ích lợi gì không ạ?”
“Đối với võ tôn có lợi ích không nhỏ.” Lăng Xuyên nói.
“Không tồi nha! Cho Mộ Thần ăn.” Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi liền nói.
Lăng Xuyên: “…”
Mộ Thần từng dùng Tôn Ý Đan, thực lực đã đến võ tôn nhị tinh đỉnh phong, nếu ăn vào Bách Thú Đan thì hẳn là có thể tới cấp bậc võ tôn tam tinh.
“Đi tiếp thôi.” Lăng Xuyên nói.
Mọi người rất nhanh đến trước đại môn thứ ba.
Mộ Thần dò xét thử khóa, “Cái khóa này có chút phức tạp, có khả năng phải dùng đến nội dung tấm bia đá thứ mười, ta cần một chút thời gian để nghiên cứu.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Nếu vậy, ngươi tiến vào Linh Tháp đi.”
Mộ Thần gật đầu: “Được.”
Mộ Thần mang năm người tiến vào Linh Tháp, Bạch Thừa Phong bị Mộ Thần lưu ở ngoài nhìn đại môn.
Mộ Thần ăn đan dược vào, sau đấy liền đi vào chỗ có tấm bia đá trong Linh Tháp, một bên luyện hóa đan dược, một bên nghiên cứu bia đá.
Khúc Khôn nhìn bóng dáng Mộ Thần, nỗi lòng có chút phức tạp, “Thực lực Mộ Thần tiến bộ đích thật rất nhanh.” Khúc Khôn có chút cảm khái nói.
Diệp Thạch gật đầu, nói với vẻ đương nhiên, “Đúng vậy, Mộ Thần rất lợi hại.”
Khúc Khôn ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Năm đó vào lần đầu tiên gặp mặt, Mộ Thần mới chỉ là một võ vương mà thôi, mà hắn lại là một võ hoàng.
Hiện giờ, hắn thành cao thủ võ tông mà ở nước ngoài được người người kính ngưỡng, Mộ Thần lại đã vượt xa hắn cả chín con phố, trở thành võ tôn.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây a!
Khúc Khôn liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái. Tu vi Diệp Thạch đã tới gần võ tông cửu tinh đỉnh phong, nếu không phải do mang thai chậm trễ tiến độ Diệp Thạch tăng tu vi, thì tốc độ tu luyện của Diệp Thạch sẽ càng nhanh. Tính qua tính lại, chỉ có hắn là yếu nhất, rõ ràng mới chỉ qua vài năm, hắn liền trở thành một thứ cản trở.
Lăng Xuyên nhìn Khúc Khôn, lấy lòng cười: “Ngươi muốn nhanh chóng tăng thực lực hả? Ta có biện pháp nha!”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, có chút đề phòng: “Biện pháp gì?”
“Chúng ta song tu! Ngươi tới thải bổ ta được không?” Lăng Xuyên tươi cười sáng lạn.
Khúc Khôn đen mặt, tức giận mắng: “Ngươi đi nằm mơ đi ha, đúng là mõm chó không mọc ra được ngà voi.”
Diệp Thạch: “…”
Lăng Xuyên vô cùng ủy khuất nhìn Khúc Khôn: “A Khôn, ngươi có thể hiểu lầm mắng ta, nhưng mà đây là ngươi đến thải bổ ta, không phải là ta thải bổ ngươi. Ngươi có biết, song tu đối với một bên bị thải bổ là có hại, nhưng không sao, vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện! Ngươi cứ việc đến thải bổ ta đi, ta không để ý!”
Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Hỗn đản, câm miệng!”
Không cần Lăng Xuyên giải thích thì hắn cũng biết, Lăng Xuyên nói chính là Lăng Xuyên muốn làm hắn, không phải là hắn làm Lăng Xuyên. Nói cái gì mà bên bị thải bổ sẽ bị tổn hại, hừ, Lăng Xuyên da dày thịt béo, lại là võ thánh, coi như hắn thải bổ Lăng Xuyên, đối với Lăng Xuyên mà nói thì sẽ có bao nhiêu tổn hại? Tên này lại nói như sẽ chịu biết bao tổn hại vậy. Vô sỉ, thấp hèn, không biết xấu hổ!
Diệp Thạch nói với Khúc Khôn: “Ông ngoại, có tiện nghi mà không chiếm rất uổng nha! Hơn nữa Lăng ông ngoại còn là cam tâm tình nguyện.”
Khúc Khôn hít một hơi, thiếu chút nữa bị sặc chết. Chiếm tiện nghi thì cũng phải nhìn xem là cái tiện nghi gì, thứ tiện nghi này dễ chiếm như vậy sao?
“Câm miệng!” Khúc Khôn tức giận trừng Diệp Thạch.
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh âm thầm suy nghĩ nhìn Lăng Xuyên, đồn đãi người Lăng gia đều là mình đồng da sắt, quả nhiên không sai chút nào.
Diệp Thạch có chút ủy khuất nhìn Khúc Khôn, nhỏ giọng nói: “Các ngài cũng đã có mẫu phụ rồi cơ mà.”
Khúc Khôn: “…” Làm sao Tâm Dương lại sinh ra đứa nhỏ lanh miệng như Diệp Thạch này vậy.
Lăng Xuyên tán thưởng liếc mắt nhìn Diệp Thạch, cười cười nói với Khúc Khôn: “Đúng vậy A Khôn, Diên Tinh nói đúng, ta và ngươi đều đã có Tâm Dương, còn có cả tôn tử luôn rồi, hiện tại ngươi muốn phân rõ giới hạn với ta cũng đã quá muộn rồi.”
Khúc Khôn: “…”
Khúc Khôn đá một cước về phía Lăng Xuyên, Lăng Xuyên không né không tránh, tùy ý Khúc Khôn quyền đấm cước đá.
Bạch Thần Tinh có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói!
Diệp Thạch thấy Lăng Xuyên bị đánh mà không chớp mắt lấy một lần, còn Khúc Khôn thì càng đánh càng ngoan.
“Lăng ông ngoại thật đáng thương.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói.
Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường, nghĩ, Diên Tinh đúng là không biết nhân tâm hiểm ác, Lăng Xuyên là võ thánh, Khúc Khôn là võ tông, mà thể chất của Lăng Xuyên lại cứng rắn biết bao nhiêu, Khúc Khôn đánh như vậy, thứ chân chính đau thật ra chính là tay và chân của Khúc Khôn!
Khúc Khôn một cước đá qua nơi nửa người dưới của Lăng Xuyên, Lăng Xuyên nắm lại mắt cá chân của Khúc Khôn, nói: “Nơi này không thể đá.”
Khúc Khôn muốn thu hồi chân, Lăng Xuyên lại lôi kéo mắt cá chân của Khúc Khôn, Khúc Khôn liền bị Lăng Xuyên ôm vào trong ngực.
“Buông ra!” Khúc Khôn tức giận quát.
“Đừng náo loạn.” Lăng Xuyên sáng lạn cười cười, ôm Khúc Khôn vào một tu luyện thất, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa thật lớn này khiến Diệp Thạch ngẩn ra.
Diệp Thạch có chút trì độn nói: “Lăng ông ngoại, mang Khúc ông ngoại đi rồi.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Thạch nhìn qua Bạch Thần Tinh: “Hình như Khúc ông ngoại không cam tâm tình nguyện lắm, mình có cần ra tay ngăn cản hay không ạ?!”
Bạch Thần Tinh: “…” Hai người đều là nhạc phụ của hắn! Hắn ngăn cản như thế nào được!
Với lại, quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị thiên lôi đánh nha.
Nhìn thái độ của Lăng Xuyên, ngay cả Khúc Khôn không thích hắn, nhưng nếu có một pho tượng đại thần như vậy, người khác sẽ không dám ra tay với Khúc Khôn, cho nên, đời này Khúc Khôn không thoát khỏi Lăng Xuyên.
“Chuyện của trưởng bối, trưởng bối sẽ tự mình giải quyết.” Bạch Thần Tinh nói.
……
Khúc Khôn trừng lớn mắt nhìn Lăng Xuyên, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt lại nhịn không được lộ ra vài phần khủng hoảng, “Ngươi muốn làm gì? Cút ngay!”
Lăng Xuyên cười, sau đó niệm một đoạn pháp quyết với Khúc Khôn.
“Ngươi niệm chú nguyền rủa ta á hả? Câm miệng, câm miệng!” Khúc Khôn tức giận mà nói.
“Ta sao có thể nguyền rủa ngươi? Đây là pháp quyết thải bổ nha.” Lăng Xuyên vô tội nói.
Khúc Khôn phẫn nộ cắn môi, trên mặt lại nhiều hơn mấy phần khủng hoảng, “Ta không cần thải bổ ngươi! Ngươi nhanh đi ra đi!”
Lăng Xuyên nở nụ cười xin lỗi với Khúc Khôn, nói: “Năm đó là do ta trúng độc, không có kinh nghiệm, lần này sẽ không… ”
Khúc Khôn lui ra phía sau hai bước, tràn đầy đề phòng nói: “Chuyện năm đó đã sớm qua, ngươi không cần xằng bậy… ”
“Lần này ta sẽ không xằng bậy, lần này chúng ta cứ từ từ.” Lăng Xuyên cúi thân xuống, tay chặn bả vai Khúc Khôn, hung hăng hôn lên môi Khúc Khôn.
Khúc Khôn động động chân, nhưng làm thế nào cũng đá không được Lăng Xuyên.
Bạch Thần Tinh cùng Diệp Thạch đứng ở bên ngoài cánh cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Qua hồi lâu, Diệp Thạch dán lên trên cửa nghe động tĩnh của Lăng Xuyên và Khúc Khôn ở bên trong. Bạch Thần Tinh nhìn bộ dáng lén lút của Diệp Thạch, ở trong lòng liếc mắt xem thường, hỏi: “Nghe được không?”
Diệp Thạch cắn cắn môi, có chút buồn bực nói: “Cách âm quá tốt, nghe không rõ.”
Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường: “Nhanh đi tu luyện đi.” Nghe góc tường của trưởng bối? Diên Tinh đây là học theo ai vậy.
“Hình như Khúc ông ngoại đang khóc.” Diệp Thạch nói.
Bạch Thần Tinh: “…” Thiệt tình, Lăng Xuyên lại xằng bậy.
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Cũng được, ngươi cẩn thận một chút.”
Diệp Thạch vừa đi, Bạch Thần Tinh tự nhiên đi theo.
Mộ Thần nghiên cứu cái khóa thứ hai một hồi, một lần nữa thuận lợi mở ra đại môn.
Cửa vừa mở ra, một đống cơ quan thú lần thứ hai xuất hiện, lần này cơ quan thú xuất hiện đại bộ phận như trước là cấp bậc võ tông, nhưng lại có mấy con cơ quan thú cấp bậc võ tôn xen lẫn trong đó.
Lăng Xuyên giúp đỡ kiềm chế mấy con cơ quan thú lợi hại, Mộ Thần dùng linh hồn lực, như sấm rền gió cuốn mà lau đi tất cả linh hồn ấn ký trên cơ quan thú.
Mộ Thần cùng Lăng Xuyên chân trước giải quyết xong cơ quan thú, chân sau Bạch Thần Tinh liền cùng Diệp Thạch trở về.
“Đại môn đã khóa, ra không được.” Diệp Thạch nói.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh có hơi ngưng trọng: “Ta vừa rồi kiểm tra thử, chất liệu gỗ của đại môn kia rất đặc biệt, có thể hấp thu nguyên lực, cho dù ta dùng toàn lực đánh vào nó thì cũng không hề có tác dụng. Ta nghĩ, chúng ta chỉ có một đường đi tiếp, đi đến cuối rồi mới có khả năng tìm được đường ra khác.”
Lăng Xuyên có chút ngoài ý muốn híp mắt, con đường này đúng là có tiến mà không có lui.
Trái lại sắc mặt Mộ Thần lại khá thản nhiên: “Vậy cứ đi thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Khúc Khôn an ủi Diệp Thạch: “Diên Tinh, ngươi không cần sợ hãi, sự tình sẽ không có không xong như vậy đâu.”
“Tại sao phải sợ, Mộ Thần ở chỗ này cơ mà, Mộ Thần sẽ giải quyết hết!” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.
Khúc Khôn: “…”
“Có Mộ Thần, chúng ta sẽ không có việc gì. Nhưng mà cũng không biết người Đan Cốc, Đan Đỉnh Các sẽ như thế nào? Hai bên đó tựa hồ có một ít tên giá áo túi cơm, ta thấy tình cảnh có vẻ khá kham ưu.”
“Bên Đan cũng không tốt, có vài người nơi đó cho ta cảm giác âm trầm vô cùng, không thể không đề phòng.” Diệp Thạch nói.
Lăng Xuyên nhíu mày, trừ nhóm bọn hắn ra, ba cổ thế lực còn lại đều đã đi qua tấm bia đá.
Người Đan Cốc rời đi sớm nhất, Đan Khí Các tiếp theo, người Đan Tháp là phân ra hai nhóm, trong hai nhóm có hai người linh hồn lực quá mức hùng hậu, Lăng Xuyên cảm thấy, trong Đan Tháp có khả năng có luyện dược sư cửu cấp.
Trong nhóm Đan Tháp có người lĩnh ngộ tới tấm bia đá thứ mười hai xong mới đi. Tháp chủ Đan Tháp đều là tộc nhân Mệnh Tộc, tạo nghệ của Mệnh Tộc trên đan thuật có thể thấy một chút.
Mộ Thần là lần đầu tiên tiếp xúc hồn kỹ, khó tránh khi lĩnh ngộ sẽ hơi cố hết sức.
Nhưng Mệnh Tộc là tộc được truyền xuống từ thượng cổ, nói không chừng đã sớm có nghiên cứu về hồn kỹ.
Mặc dù thiên phú Mộ Thần không gì sánh kịp, nhưng chung quy tuổi vẫn còn quá nhỏ, cũng có ít thứ chưa hiểu biết, căn bản không có cách nào so sánh cùng lão quái vật Mệnh Tộc.
Đại môn thứ hai mở ra, Mộ Thần ở bên trong tìm được một ít sách về đan dược thất cấp, bát cấp.
“Hình như bình đan dược này chưa hư.” Diệp Thạch kiểm tra thử đan dược rồi nói với Mộ Thần.
“Ta nhìn xem.” Lăng Xuyên lấy bình đan nhìn nhìn, nói: “Đây là Bách Thú Đan bát cấp, được luyện chế từ máu huyết của bách thú.”
Diệp Thạch hỏi Lăng Xuyên: “Có ích lợi gì không ạ?”
“Đối với võ tôn có lợi ích không nhỏ.” Lăng Xuyên nói.
“Không tồi nha! Cho Mộ Thần ăn.” Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi liền nói.
Lăng Xuyên: “…”
Mộ Thần từng dùng Tôn Ý Đan, thực lực đã đến võ tôn nhị tinh đỉnh phong, nếu ăn vào Bách Thú Đan thì hẳn là có thể tới cấp bậc võ tôn tam tinh.
“Đi tiếp thôi.” Lăng Xuyên nói.
Mọi người rất nhanh đến trước đại môn thứ ba.
Mộ Thần dò xét thử khóa, “Cái khóa này có chút phức tạp, có khả năng phải dùng đến nội dung tấm bia đá thứ mười, ta cần một chút thời gian để nghiên cứu.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Nếu vậy, ngươi tiến vào Linh Tháp đi.”
Mộ Thần gật đầu: “Được.”
Mộ Thần mang năm người tiến vào Linh Tháp, Bạch Thừa Phong bị Mộ Thần lưu ở ngoài nhìn đại môn.
Mộ Thần ăn đan dược vào, sau đấy liền đi vào chỗ có tấm bia đá trong Linh Tháp, một bên luyện hóa đan dược, một bên nghiên cứu bia đá.
Khúc Khôn nhìn bóng dáng Mộ Thần, nỗi lòng có chút phức tạp, “Thực lực Mộ Thần tiến bộ đích thật rất nhanh.” Khúc Khôn có chút cảm khái nói.
Diệp Thạch gật đầu, nói với vẻ đương nhiên, “Đúng vậy, Mộ Thần rất lợi hại.”
Khúc Khôn ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Năm đó vào lần đầu tiên gặp mặt, Mộ Thần mới chỉ là một võ vương mà thôi, mà hắn lại là một võ hoàng.
Hiện giờ, hắn thành cao thủ võ tông mà ở nước ngoài được người người kính ngưỡng, Mộ Thần lại đã vượt xa hắn cả chín con phố, trở thành võ tôn.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây a!
Khúc Khôn liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái. Tu vi Diệp Thạch đã tới gần võ tông cửu tinh đỉnh phong, nếu không phải do mang thai chậm trễ tiến độ Diệp Thạch tăng tu vi, thì tốc độ tu luyện của Diệp Thạch sẽ càng nhanh. Tính qua tính lại, chỉ có hắn là yếu nhất, rõ ràng mới chỉ qua vài năm, hắn liền trở thành một thứ cản trở.
Lăng Xuyên nhìn Khúc Khôn, lấy lòng cười: “Ngươi muốn nhanh chóng tăng thực lực hả? Ta có biện pháp nha!”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, có chút đề phòng: “Biện pháp gì?”
“Chúng ta song tu! Ngươi tới thải bổ ta được không?” Lăng Xuyên tươi cười sáng lạn.
Khúc Khôn đen mặt, tức giận mắng: “Ngươi đi nằm mơ đi ha, đúng là mõm chó không mọc ra được ngà voi.”
Diệp Thạch: “…”
Lăng Xuyên vô cùng ủy khuất nhìn Khúc Khôn: “A Khôn, ngươi có thể hiểu lầm mắng ta, nhưng mà đây là ngươi đến thải bổ ta, không phải là ta thải bổ ngươi. Ngươi có biết, song tu đối với một bên bị thải bổ là có hại, nhưng không sao, vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện! Ngươi cứ việc đến thải bổ ta đi, ta không để ý!”
Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Hỗn đản, câm miệng!”
Không cần Lăng Xuyên giải thích thì hắn cũng biết, Lăng Xuyên nói chính là Lăng Xuyên muốn làm hắn, không phải là hắn làm Lăng Xuyên. Nói cái gì mà bên bị thải bổ sẽ bị tổn hại, hừ, Lăng Xuyên da dày thịt béo, lại là võ thánh, coi như hắn thải bổ Lăng Xuyên, đối với Lăng Xuyên mà nói thì sẽ có bao nhiêu tổn hại? Tên này lại nói như sẽ chịu biết bao tổn hại vậy. Vô sỉ, thấp hèn, không biết xấu hổ!
Diệp Thạch nói với Khúc Khôn: “Ông ngoại, có tiện nghi mà không chiếm rất uổng nha! Hơn nữa Lăng ông ngoại còn là cam tâm tình nguyện.”
Khúc Khôn hít một hơi, thiếu chút nữa bị sặc chết. Chiếm tiện nghi thì cũng phải nhìn xem là cái tiện nghi gì, thứ tiện nghi này dễ chiếm như vậy sao?
“Câm miệng!” Khúc Khôn tức giận trừng Diệp Thạch.
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh âm thầm suy nghĩ nhìn Lăng Xuyên, đồn đãi người Lăng gia đều là mình đồng da sắt, quả nhiên không sai chút nào.
Diệp Thạch có chút ủy khuất nhìn Khúc Khôn, nhỏ giọng nói: “Các ngài cũng đã có mẫu phụ rồi cơ mà.”
Khúc Khôn: “…” Làm sao Tâm Dương lại sinh ra đứa nhỏ lanh miệng như Diệp Thạch này vậy.
Lăng Xuyên tán thưởng liếc mắt nhìn Diệp Thạch, cười cười nói với Khúc Khôn: “Đúng vậy A Khôn, Diên Tinh nói đúng, ta và ngươi đều đã có Tâm Dương, còn có cả tôn tử luôn rồi, hiện tại ngươi muốn phân rõ giới hạn với ta cũng đã quá muộn rồi.”
Khúc Khôn: “…”
Khúc Khôn đá một cước về phía Lăng Xuyên, Lăng Xuyên không né không tránh, tùy ý Khúc Khôn quyền đấm cước đá.
Bạch Thần Tinh có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói!
Diệp Thạch thấy Lăng Xuyên bị đánh mà không chớp mắt lấy một lần, còn Khúc Khôn thì càng đánh càng ngoan.
“Lăng ông ngoại thật đáng thương.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói.
Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường, nghĩ, Diên Tinh đúng là không biết nhân tâm hiểm ác, Lăng Xuyên là võ thánh, Khúc Khôn là võ tông, mà thể chất của Lăng Xuyên lại cứng rắn biết bao nhiêu, Khúc Khôn đánh như vậy, thứ chân chính đau thật ra chính là tay và chân của Khúc Khôn!
Khúc Khôn một cước đá qua nơi nửa người dưới của Lăng Xuyên, Lăng Xuyên nắm lại mắt cá chân của Khúc Khôn, nói: “Nơi này không thể đá.”
Khúc Khôn muốn thu hồi chân, Lăng Xuyên lại lôi kéo mắt cá chân của Khúc Khôn, Khúc Khôn liền bị Lăng Xuyên ôm vào trong ngực.
“Buông ra!” Khúc Khôn tức giận quát.
“Đừng náo loạn.” Lăng Xuyên sáng lạn cười cười, ôm Khúc Khôn vào một tu luyện thất, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa thật lớn này khiến Diệp Thạch ngẩn ra.
Diệp Thạch có chút trì độn nói: “Lăng ông ngoại, mang Khúc ông ngoại đi rồi.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Thạch nhìn qua Bạch Thần Tinh: “Hình như Khúc ông ngoại không cam tâm tình nguyện lắm, mình có cần ra tay ngăn cản hay không ạ?!”
Bạch Thần Tinh: “…” Hai người đều là nhạc phụ của hắn! Hắn ngăn cản như thế nào được!
Với lại, quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị thiên lôi đánh nha.
Nhìn thái độ của Lăng Xuyên, ngay cả Khúc Khôn không thích hắn, nhưng nếu có một pho tượng đại thần như vậy, người khác sẽ không dám ra tay với Khúc Khôn, cho nên, đời này Khúc Khôn không thoát khỏi Lăng Xuyên.
“Chuyện của trưởng bối, trưởng bối sẽ tự mình giải quyết.” Bạch Thần Tinh nói.
……
Khúc Khôn trừng lớn mắt nhìn Lăng Xuyên, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt lại nhịn không được lộ ra vài phần khủng hoảng, “Ngươi muốn làm gì? Cút ngay!”
Lăng Xuyên cười, sau đó niệm một đoạn pháp quyết với Khúc Khôn.
“Ngươi niệm chú nguyền rủa ta á hả? Câm miệng, câm miệng!” Khúc Khôn tức giận mà nói.
“Ta sao có thể nguyền rủa ngươi? Đây là pháp quyết thải bổ nha.” Lăng Xuyên vô tội nói.
Khúc Khôn phẫn nộ cắn môi, trên mặt lại nhiều hơn mấy phần khủng hoảng, “Ta không cần thải bổ ngươi! Ngươi nhanh đi ra đi!”
Lăng Xuyên nở nụ cười xin lỗi với Khúc Khôn, nói: “Năm đó là do ta trúng độc, không có kinh nghiệm, lần này sẽ không… ”
Khúc Khôn lui ra phía sau hai bước, tràn đầy đề phòng nói: “Chuyện năm đó đã sớm qua, ngươi không cần xằng bậy… ”
“Lần này ta sẽ không xằng bậy, lần này chúng ta cứ từ từ.” Lăng Xuyên cúi thân xuống, tay chặn bả vai Khúc Khôn, hung hăng hôn lên môi Khúc Khôn.
Khúc Khôn động động chân, nhưng làm thế nào cũng đá không được Lăng Xuyên.
Bạch Thần Tinh cùng Diệp Thạch đứng ở bên ngoài cánh cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Qua hồi lâu, Diệp Thạch dán lên trên cửa nghe động tĩnh của Lăng Xuyên và Khúc Khôn ở bên trong. Bạch Thần Tinh nhìn bộ dáng lén lút của Diệp Thạch, ở trong lòng liếc mắt xem thường, hỏi: “Nghe được không?”
Diệp Thạch cắn cắn môi, có chút buồn bực nói: “Cách âm quá tốt, nghe không rõ.”
Bạch Thần Tinh liếc mắt xem thường: “Nhanh đi tu luyện đi.” Nghe góc tường của trưởng bối? Diên Tinh đây là học theo ai vậy.
“Hình như Khúc ông ngoại đang khóc.” Diệp Thạch nói.
Bạch Thần Tinh: “…” Thiệt tình, Lăng Xuyên lại xằng bậy.
/390
|