Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần dắt tay Diệp Thạch, lại nhìn Lăng Xuyên dắt tay Khúc Khôn, mà chính mình một người cô đơn bị để bên cạnh Bạch Thừa Phong, nhất thời có chút cô đơn.
“Thập Ngũ đệ, Lăng Xuyên là… nhạc phụ của ngươi?” Bạch Thừa Phong thật cẩn thận hỏi.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Trước kia hắn chỉ bội phục tu vi cùng trận pháp thuật của Bạch Thần Tinh, nhưng mà hiện tại, Bạch Thần Tinh từ đầu đến chân đều khiến hắn bội phục!
Đây là cái dạng bản lĩnh nghịch thiên gì đây! Nhi tử lợi hại, song tế lợi hại, ngay cả nhạc phụ cũng lợi hại! Nhưng mà, nhạc phụ của Thập Ngũ đệ lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?!
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, lại nhìn nhìn Lăng Xuyên, thầm nghĩ, Bạch Thần Tinh hẳn là đã sớm ngầm xã giao với Lăng Xuyên. Chết tiệt! Bạch Thần Tinh này cũng không lọt chút tiếng gió cho hắn biết!
Hắn từng đề cập với Bạch Thần Tinh rằng tu vi bọn họ trong chuyến đi này có hơi yếu, còn kêu Bạch Thần Tinh tìm một tiền bối gia tộc thay thế hắn. Xem ra là hắn quá lo lắng, có Lăng Xuyên ở đây, đám gia hỏa không ai nhận ra bên Đan Tháp kia còn có gì quan trọng.
Bạch Thừa Phong nhìn Lăng Xuyên nắm tay Khúc Khôn, không để bụng đối với việc Khúc Khôn nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhất thời bốn bề sóng dậy. Đều nói người Lăng gia thích đem bản thân trở thành phôi sắt để rèn luyện, luyện ra một thân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, đồn đãi quả nhiên không sai!
Nhìn Lăng Xuyên như trước cợt nhả khi đối mặt với thái độ cự nhân ngoài ngàn dặm của Khúc Khôn, vậy liền biết, người này đã luyện da mình dày cỡ nào rồi.
“Ta cuối cùng dắt được tay ngươi.” Lăng Xuyên tràn đầy thỏa mãn, say mê nói.
Khúc Khôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Xuyên, tức giận: “Trên tay ngươi nhiều vết chai, khó chịu chết người, thức thời ngươi liền buông tay ra!”
“Không buông!” Lăng Xuyên buộc chặt tay hơn, thở dài thở ngắn mà nói: “Mỗi lần ta nghĩ đến ngươi ngủ không được liền luyện khí, cứ thế luyện khí liền luyện ra một tay đầy vết chai. A Khôn, mỗi một vết chai trên tay ta đều là chứng minh tình yêu của ta đối với ngươi!”
Khúc Khôn tức giận cả người phát run, vẻ mặt táo bón.
Diệp Thạch đầy say mê mà nhìn Lăng Xuyên, phấn chấn nói: “Lăng ông ngoại thật lãng mạn, Khúc ông ngoại thật có phúc.”
Khúc Khôn: “…” Nghe được lời Diệp Thạch nói, Khúc Khôn thiếu chút nữa hộc máu. Hắn không là có phúc, hắn là có tội!
“Ngươi nghĩ tới ta như vậy, thế mà cả ngày luyện khí lại vẫn còn là luyện khí sư bát cấp thượng phẩm, quá kém!” Khúc Khôn liếc mắt nói.
Lăng Xuyên có chút u oán: “Luyện chế pháp khí cửu cấp cần tâm vô tạp niệm, nhưng mà ta vẫn luôn tìm ngươi, lại không tìm được ngươi, vẫn luôn có khúc mắc, như thế nào có thể tâm vô tạp niệm được? Nếu ngươi về sau cùng ta, qua không được bao lâu ta sẽ chính là luyện khí sư cửu cấp. Ngươi thích cái dạng pháp khí cửu cấp gì, không bằng ta luyện chế một thanh bảo kiếm cửu cấp cho ngươi được không?”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, sâu sắc nói: “Ngươi nhanh chóng tìm người khác đi. Nếu ngươi không tìm người khác thì đời này đều chỉ có thể là luyện khí sư bát cấp thượng phẩm…”
Lăng Xuyên gắt gao nắm chặt tay Khúc Khôn, tình thâm ý trọng nói: “Dù cho đời này đều chỉ có thể làm luyện khí sư bát cấp, ta cũng tuyệt không buông tay ngươi ra!”
Bạch Thừa Phong trợn tròn mắt nhìn Lăng Xuyên. Trước ngày hôm nay, hắn chỉ bội phục tu vi cùng luyện khí thuật của Lăng Xuyên, mà hiện tại, Lăng Xuyên từ đầu đến chân đều khiến hắn bội phục đầu rạp xuống đất. So sánh Bạch Thần Tinh với Lăng Xuyên, Bạch Thần Tinh thật sự quá kém, người này mới là hào kiệt chân chính đây!
Bạch Thừa Phong thầm nghĩ nhìn Khúc Khôn, Khúc đạo hữu bị người này coi trọng, ngài thật không dễ dàng.
Diệp Thạch siết chặt tay, phấn chấn nói: “Mài sắt nên kim! Khúc ông ngoại nhất định sẽ bị Lăng ông ngoại cảm động.”
Mộ Thần âm thầm gật đầu, nghĩ thầm, đó là tất nhiên, ông ngoại ngươi hiện tại đều sắp bị Lăng ông ngoại cảm động rơi lệ đầy mặt rồi kìa.
Bạch Thừa Phong nhìn bộ dáng thiểu năng của Lăng Xuyên, cảm xúc vô cùng phập phồng.
Đồn rằng, Lăng Xuyên lạnh lùng, lương bạc, không dễ thân cận.
Đồn rằng, Lăng Xuyên luyện thể luyện ý chí cứng như sắt đá, luyện không còn thất tình lục dục.
Đồn rằng, Lăng Xuyên cao ngạo, lãnh liệt bức người. Tuy rằng luyện khí thuật xuất thần nhập hóa, nhưng lại làm người quá mức nham hiểm ngoan độc.
Bạch Thừa Phong nhìn Lăng Xuyên đang cố sống cố chết lôi kéo tay Khúc Khôn, mặc cho đối phương trừng như thế nào, hắn vẫn là một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Bạch Thừa Phong thầm nghĩ, đồn đãi chung quy chỉ là đồn đãi, đồn đãi đều là không tin được.
“A Khôn, tay ngươi thật mềm mại.” Lăng Xuyên tươi cười nói.
Khúc Khôn nghe vậy, cảm thấy trên người mình rơi xuống một đống da gà, có thể nấu cả một nồi cháo.
“Ngươi nhanh câm miệng! Ngươi vừa nói là ta đã muốn chết.” Khúc Khôn tức giận nói.
Lăng Xuyên đầy ảm đạm nhìn Khúc Khôn: “Ta liền khiến cho ngươi chán ghét như vậy sao?”
Khúc Khôn: “…” Một người thiếu chút nữa cường bạo hắn tới chết, hắn chẳng lẽ phải thích? “Đúng!”
Lăng Xuyên ôm thắt lưng Khúc Khôn, áy náy nói: “Nhất định là lần trước ta quá thô lỗ, để lại ấn tượng không tốt cho ngươi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Khúc Khôn rút kiếm, đen mặt chỉ vào Lăng Xuyên: “Lăng Xuyên, ngươi đừng có quá phận!”
Dắt tay thì thôi, còn ôm ôm ấp ấp, cái tên này đáng bị chém ngàn đao…
Tay Lăng Xuyên nhẹ bắn ra, thanh kiếm trong tay Khúc Khôn liền tới trong tay Lăng Xuyên.
Khúc Khôn đen mặt, thực lực kém lớn, như phàm nhân với võ giả vậy!
“Bạch Thần Tinh, ngươi đánh hắn cho ta!” Khúc Khôn quát Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh: “…” Không liên quan tới hắn!
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, không khỏi thầm nghĩ, huynh đệ, có hai vị nhạc phụ như vậy, ngươi thật không dễ dàng mà!
Lăng Xuyên lành lạnh liếc mắt nhìn Bạch Thừa Phong một cái: “Nhìn cái gì?! Có cái gì đẹp mà nhìn?! Chưa từng nhìn thấy phu thê người ta dỗi nhau sao?!”
Bạch Thần Tinh: “…”
“Bạch Thần Tinh, ngươi là đầu gỗ sao? Ta muốn ngươi đánh hắn!” Khúc Khôn tức đến khó thở.
Lăng Xuyên cười: “A Khôn chỉ dỗi thôi, không liên quan tới ngươi, nhanh đi đi.”
Bạch Thần Tinh: “…” Dỗi?
Khúc Khôn dậm chân nói: “Kêu ngươi động thủ, ngươi nghe không hiểu hả!”
Lăng Xuyên liếc mắt nhìn Khúc Khôn: “Nhìn cái gì? Chưa từng nghe câu phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hoà à? Phi lễ chớ nhìn, hiểu hay không?”
Bạch Thần Tinh: “…”
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, nghĩ, huynh đệ, ngươi rất không dễ dàng, cửa thành cháy, ao cá bị vạ lây, nội ngoại đều không là người!
Mộ Thần đỡ trán, mở miệng nói: “Hai vị ông ngoại, giờ chúng ta đã rất chậm, nên tốc độ.”
Bạch Thừa Phong gật đầu: “Đúng đúng đúng, chạy đi quan trọng hơn. Hai vị nên đại cục làm trọng nha!” Nói chuyện yêu đương, báo thù rửa hận cái gì, trước hết để qua một bên đi.
Khúc Khôn không cam lòng nghiến răng, cũng không có nói cái gì nữa.
……
“Đến rồi.” Mộ Thần nhìn đại môn cung điện nói.
Mảnh nhỏ bản đồ trên tay Bạch Thần Tinh phát ra từng đợt kim quang. Nếu muốn mở ra đại môn cung điện, chẳng những yêu cầu dùng hồn kỹ mở khóa đại môn cung điện, còn cần mảnh nhỏ bản đồ làm vật dẫn, mỗi mảnh nhỏ bản đồ đều đối ứng với một đại môn.
Mộ Thần đưa linh hồn lực vào khóa, linh hồn phi đao bay ra, dễ dàng mở khóa đại môn.
Đại môn vừa mở, một đám cơ quan thú liền vọt ra.
Lăng Xuyên vừa định ra tay, lại bị Mộ Thần kêu dừng lại. Mộ Thần thả linh hồn lực ra, linh hồn ấn ký trên cơ quan thú hồn thạch đã bị lau đi, đám cơ quan thú nguyên bản chạy ra bên ngoài liền dừng lại.
“Tiểu tử, bản lĩnh không tồi.” Lăng Xuyên khoanh tay, vô cùng tán thưởng nói.
Mộ Thần cười cười, khiêm tốn nói: “Đa tạ ông ngoại khích lệ.”
Nghe được Mộ Thần xưng hô, trên mặt Lăng Xuyên hiện lên vài vẻ sung sướng, “Không tồi không tồi, ngươi so với tên Bạch Thần Tinh ngu xuẩn này thức thời hơn nhiều, không tồi, không tồi, Diên Tinh thật tinh mắt.”
Mộ Thần: “…”
Khúc Khôn nhìn Mộ Thần, hừ lạnh một tiếng mắng: “Cái thứ gây thất vọng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Mộ Thần: “…”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, hỏi: “Ngươi lau đi linh hồn ấn ký trên người đám cơ quan thú?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.” Những cơ quan thú đó đều là cấp bậc võ tông, cố đánh cũng có thể tan rã thế công của bọn họ, nhưng nếu như vậy thì không khỏi quá lãng phí.
“Linh hồn ấn ký trên cơ quan thú đã bị ta lau đi, có thể lần nữa nhận chủ. Thứ này vô luận là giao cho tộc nhân sử dụng, hay là bán đi, đều là lựa chọn không tồi.” Mộ Thần nói.
Lăng Xuyên gật đầu, cười cười: “Không tồi, không tồi, biết nuôi gia đình.”
Mộ Thần cười nói: “Đa tạ ông ngoại khích lệ.”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, khẽ hừ một tiếng. Mộ Thần này đối với mình thì xa cách, không có việc gì còn hay kích thích mình, thế mà đối với Lăng Xuyên lại là một bộ như thế này, không biết là cái tính tình gì.
Mộ Thần thu lại cơ quan thú, sau đó đi vào bên trong cung điện. Trong cung điện có đan thư thất cấp cơ bản đã thất linh bát lạc, còn có mấy bình đan dược đã vỡ thành bột phấn.
“Nơi này là điện ở ngoài cùng nhất, giá trị của đồ vật đều không cao, thứ tốt hẳn là giấu ở nội điện, đi thôi.” Lăng Xuyên nói.
Mộ Thần gật đầu, mọi người liền hướng về phía nội điện. Mọi người đi không bao lâu, thì lại gặp một cái đại môn.
“Cái khóa của đại môn này cũng như cái khóa của ngoại điện vừa rồi!” Lăng Xuyên nói.
Mộ Thần thả linh hồn lực vào khóa dò xét một chút, nói: “Cái khóa này cũng có chút tương tự như cái trước, nhưng so với cái kia thì phức tạp hơn một tí.”
Lăng Xuyên híp mắt: “Nói như vậy, có phải là nên chờ ngươi lĩnh ngộ toàn bộ hồn kỹ, sau đấy mới lại đến đây?” Từ tình hình bây giờ đến xem, có khả năng những cái khoá đại môn phía sau sẽ càng ngày càng phức tạp.
“Vậy chúng ta lui ra ngoài?” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
Diệp Thạch không hiểu: “Hả? Vì sao cơ?”
“Bởi vì đại môn bên ngoài từ lúc chúng ta tiến vào nội điện thì cũng đã đóng cửa, chúng ta không ra được. Còn có chính là vừa rồi lúc mở ra đại môn, mảnh nhỏ bản đồ kia đã xuất hiện vết rách. Nếu ta không đoán sai, một mảnh nhỏ bản đồ chỉ có thể dẫn người tiến vào một lần.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh hơi dò xét đại môn trước mắt, nói: “Khóa trên đại môn này có lẽ phức tạp hơn so với phía ngoài một ít, nhưng mà, đại môn này lại mỏng hơn đại môn bên ngoài rất nhiều.”
Đại môn ngoài cung điện hẳn là dùng tài liệu cửu cấp tạo ra, không thể phá vỡ nó, cũng không phá được nó. Nhưng nếu muốn phá hủy đại môn trước mắt, đối với hắn mà nói thì lại không là chuyện to tát.
Mộ Thần híp mắt nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Ý của ngài là, xông vào?”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Nếu thật sự không được thì có thể suy xét.”
Mộ Thần cười: “Không cần như thế, Linh Tháp đã khắc xuống đống hồn kỹ kia rồi ạ.”
Lăng Xuyên nhướng mày: “Như vậy à, Linh Tháp quả thật là thứ tốt.” Khó trách tộc nhân Mệnh Tộc luôn tâm tâm niệm niệm muốn có Linh Tháp tới tay.
“Thập Ngũ đệ, Lăng Xuyên là… nhạc phụ của ngươi?” Bạch Thừa Phong thật cẩn thận hỏi.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Trước kia hắn chỉ bội phục tu vi cùng trận pháp thuật của Bạch Thần Tinh, nhưng mà hiện tại, Bạch Thần Tinh từ đầu đến chân đều khiến hắn bội phục!
Đây là cái dạng bản lĩnh nghịch thiên gì đây! Nhi tử lợi hại, song tế lợi hại, ngay cả nhạc phụ cũng lợi hại! Nhưng mà, nhạc phụ của Thập Ngũ đệ lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?!
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, lại nhìn nhìn Lăng Xuyên, thầm nghĩ, Bạch Thần Tinh hẳn là đã sớm ngầm xã giao với Lăng Xuyên. Chết tiệt! Bạch Thần Tinh này cũng không lọt chút tiếng gió cho hắn biết!
Hắn từng đề cập với Bạch Thần Tinh rằng tu vi bọn họ trong chuyến đi này có hơi yếu, còn kêu Bạch Thần Tinh tìm một tiền bối gia tộc thay thế hắn. Xem ra là hắn quá lo lắng, có Lăng Xuyên ở đây, đám gia hỏa không ai nhận ra bên Đan Tháp kia còn có gì quan trọng.
Bạch Thừa Phong nhìn Lăng Xuyên nắm tay Khúc Khôn, không để bụng đối với việc Khúc Khôn nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhất thời bốn bề sóng dậy. Đều nói người Lăng gia thích đem bản thân trở thành phôi sắt để rèn luyện, luyện ra một thân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, đồn đãi quả nhiên không sai!
Nhìn Lăng Xuyên như trước cợt nhả khi đối mặt với thái độ cự nhân ngoài ngàn dặm của Khúc Khôn, vậy liền biết, người này đã luyện da mình dày cỡ nào rồi.
“Ta cuối cùng dắt được tay ngươi.” Lăng Xuyên tràn đầy thỏa mãn, say mê nói.
Khúc Khôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Xuyên, tức giận: “Trên tay ngươi nhiều vết chai, khó chịu chết người, thức thời ngươi liền buông tay ra!”
“Không buông!” Lăng Xuyên buộc chặt tay hơn, thở dài thở ngắn mà nói: “Mỗi lần ta nghĩ đến ngươi ngủ không được liền luyện khí, cứ thế luyện khí liền luyện ra một tay đầy vết chai. A Khôn, mỗi một vết chai trên tay ta đều là chứng minh tình yêu của ta đối với ngươi!”
Khúc Khôn tức giận cả người phát run, vẻ mặt táo bón.
Diệp Thạch đầy say mê mà nhìn Lăng Xuyên, phấn chấn nói: “Lăng ông ngoại thật lãng mạn, Khúc ông ngoại thật có phúc.”
Khúc Khôn: “…” Nghe được lời Diệp Thạch nói, Khúc Khôn thiếu chút nữa hộc máu. Hắn không là có phúc, hắn là có tội!
“Ngươi nghĩ tới ta như vậy, thế mà cả ngày luyện khí lại vẫn còn là luyện khí sư bát cấp thượng phẩm, quá kém!” Khúc Khôn liếc mắt nói.
Lăng Xuyên có chút u oán: “Luyện chế pháp khí cửu cấp cần tâm vô tạp niệm, nhưng mà ta vẫn luôn tìm ngươi, lại không tìm được ngươi, vẫn luôn có khúc mắc, như thế nào có thể tâm vô tạp niệm được? Nếu ngươi về sau cùng ta, qua không được bao lâu ta sẽ chính là luyện khí sư cửu cấp. Ngươi thích cái dạng pháp khí cửu cấp gì, không bằng ta luyện chế một thanh bảo kiếm cửu cấp cho ngươi được không?”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, sâu sắc nói: “Ngươi nhanh chóng tìm người khác đi. Nếu ngươi không tìm người khác thì đời này đều chỉ có thể là luyện khí sư bát cấp thượng phẩm…”
Lăng Xuyên gắt gao nắm chặt tay Khúc Khôn, tình thâm ý trọng nói: “Dù cho đời này đều chỉ có thể làm luyện khí sư bát cấp, ta cũng tuyệt không buông tay ngươi ra!”
Bạch Thừa Phong trợn tròn mắt nhìn Lăng Xuyên. Trước ngày hôm nay, hắn chỉ bội phục tu vi cùng luyện khí thuật của Lăng Xuyên, mà hiện tại, Lăng Xuyên từ đầu đến chân đều khiến hắn bội phục đầu rạp xuống đất. So sánh Bạch Thần Tinh với Lăng Xuyên, Bạch Thần Tinh thật sự quá kém, người này mới là hào kiệt chân chính đây!
Bạch Thừa Phong thầm nghĩ nhìn Khúc Khôn, Khúc đạo hữu bị người này coi trọng, ngài thật không dễ dàng.
Diệp Thạch siết chặt tay, phấn chấn nói: “Mài sắt nên kim! Khúc ông ngoại nhất định sẽ bị Lăng ông ngoại cảm động.”
Mộ Thần âm thầm gật đầu, nghĩ thầm, đó là tất nhiên, ông ngoại ngươi hiện tại đều sắp bị Lăng ông ngoại cảm động rơi lệ đầy mặt rồi kìa.
Bạch Thừa Phong nhìn bộ dáng thiểu năng của Lăng Xuyên, cảm xúc vô cùng phập phồng.
Đồn rằng, Lăng Xuyên lạnh lùng, lương bạc, không dễ thân cận.
Đồn rằng, Lăng Xuyên luyện thể luyện ý chí cứng như sắt đá, luyện không còn thất tình lục dục.
Đồn rằng, Lăng Xuyên cao ngạo, lãnh liệt bức người. Tuy rằng luyện khí thuật xuất thần nhập hóa, nhưng lại làm người quá mức nham hiểm ngoan độc.
Bạch Thừa Phong nhìn Lăng Xuyên đang cố sống cố chết lôi kéo tay Khúc Khôn, mặc cho đối phương trừng như thế nào, hắn vẫn là một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Bạch Thừa Phong thầm nghĩ, đồn đãi chung quy chỉ là đồn đãi, đồn đãi đều là không tin được.
“A Khôn, tay ngươi thật mềm mại.” Lăng Xuyên tươi cười nói.
Khúc Khôn nghe vậy, cảm thấy trên người mình rơi xuống một đống da gà, có thể nấu cả một nồi cháo.
“Ngươi nhanh câm miệng! Ngươi vừa nói là ta đã muốn chết.” Khúc Khôn tức giận nói.
Lăng Xuyên đầy ảm đạm nhìn Khúc Khôn: “Ta liền khiến cho ngươi chán ghét như vậy sao?”
Khúc Khôn: “…” Một người thiếu chút nữa cường bạo hắn tới chết, hắn chẳng lẽ phải thích? “Đúng!”
Lăng Xuyên ôm thắt lưng Khúc Khôn, áy náy nói: “Nhất định là lần trước ta quá thô lỗ, để lại ấn tượng không tốt cho ngươi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Khúc Khôn rút kiếm, đen mặt chỉ vào Lăng Xuyên: “Lăng Xuyên, ngươi đừng có quá phận!”
Dắt tay thì thôi, còn ôm ôm ấp ấp, cái tên này đáng bị chém ngàn đao…
Tay Lăng Xuyên nhẹ bắn ra, thanh kiếm trong tay Khúc Khôn liền tới trong tay Lăng Xuyên.
Khúc Khôn đen mặt, thực lực kém lớn, như phàm nhân với võ giả vậy!
“Bạch Thần Tinh, ngươi đánh hắn cho ta!” Khúc Khôn quát Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh: “…” Không liên quan tới hắn!
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, không khỏi thầm nghĩ, huynh đệ, có hai vị nhạc phụ như vậy, ngươi thật không dễ dàng mà!
Lăng Xuyên lành lạnh liếc mắt nhìn Bạch Thừa Phong một cái: “Nhìn cái gì?! Có cái gì đẹp mà nhìn?! Chưa từng nhìn thấy phu thê người ta dỗi nhau sao?!”
Bạch Thần Tinh: “…”
“Bạch Thần Tinh, ngươi là đầu gỗ sao? Ta muốn ngươi đánh hắn!” Khúc Khôn tức đến khó thở.
Lăng Xuyên cười: “A Khôn chỉ dỗi thôi, không liên quan tới ngươi, nhanh đi đi.”
Bạch Thần Tinh: “…” Dỗi?
Khúc Khôn dậm chân nói: “Kêu ngươi động thủ, ngươi nghe không hiểu hả!”
Lăng Xuyên liếc mắt nhìn Khúc Khôn: “Nhìn cái gì? Chưa từng nghe câu phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hoà à? Phi lễ chớ nhìn, hiểu hay không?”
Bạch Thần Tinh: “…”
Bạch Thừa Phong nhìn Bạch Thần Tinh, nghĩ, huynh đệ, ngươi rất không dễ dàng, cửa thành cháy, ao cá bị vạ lây, nội ngoại đều không là người!
Mộ Thần đỡ trán, mở miệng nói: “Hai vị ông ngoại, giờ chúng ta đã rất chậm, nên tốc độ.”
Bạch Thừa Phong gật đầu: “Đúng đúng đúng, chạy đi quan trọng hơn. Hai vị nên đại cục làm trọng nha!” Nói chuyện yêu đương, báo thù rửa hận cái gì, trước hết để qua một bên đi.
Khúc Khôn không cam lòng nghiến răng, cũng không có nói cái gì nữa.
……
“Đến rồi.” Mộ Thần nhìn đại môn cung điện nói.
Mảnh nhỏ bản đồ trên tay Bạch Thần Tinh phát ra từng đợt kim quang. Nếu muốn mở ra đại môn cung điện, chẳng những yêu cầu dùng hồn kỹ mở khóa đại môn cung điện, còn cần mảnh nhỏ bản đồ làm vật dẫn, mỗi mảnh nhỏ bản đồ đều đối ứng với một đại môn.
Mộ Thần đưa linh hồn lực vào khóa, linh hồn phi đao bay ra, dễ dàng mở khóa đại môn.
Đại môn vừa mở, một đám cơ quan thú liền vọt ra.
Lăng Xuyên vừa định ra tay, lại bị Mộ Thần kêu dừng lại. Mộ Thần thả linh hồn lực ra, linh hồn ấn ký trên cơ quan thú hồn thạch đã bị lau đi, đám cơ quan thú nguyên bản chạy ra bên ngoài liền dừng lại.
“Tiểu tử, bản lĩnh không tồi.” Lăng Xuyên khoanh tay, vô cùng tán thưởng nói.
Mộ Thần cười cười, khiêm tốn nói: “Đa tạ ông ngoại khích lệ.”
Nghe được Mộ Thần xưng hô, trên mặt Lăng Xuyên hiện lên vài vẻ sung sướng, “Không tồi không tồi, ngươi so với tên Bạch Thần Tinh ngu xuẩn này thức thời hơn nhiều, không tồi, không tồi, Diên Tinh thật tinh mắt.”
Mộ Thần: “…”
Khúc Khôn nhìn Mộ Thần, hừ lạnh một tiếng mắng: “Cái thứ gây thất vọng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Mộ Thần: “…”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, hỏi: “Ngươi lau đi linh hồn ấn ký trên người đám cơ quan thú?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.” Những cơ quan thú đó đều là cấp bậc võ tông, cố đánh cũng có thể tan rã thế công của bọn họ, nhưng nếu như vậy thì không khỏi quá lãng phí.
“Linh hồn ấn ký trên cơ quan thú đã bị ta lau đi, có thể lần nữa nhận chủ. Thứ này vô luận là giao cho tộc nhân sử dụng, hay là bán đi, đều là lựa chọn không tồi.” Mộ Thần nói.
Lăng Xuyên gật đầu, cười cười: “Không tồi, không tồi, biết nuôi gia đình.”
Mộ Thần cười nói: “Đa tạ ông ngoại khích lệ.”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, khẽ hừ một tiếng. Mộ Thần này đối với mình thì xa cách, không có việc gì còn hay kích thích mình, thế mà đối với Lăng Xuyên lại là một bộ như thế này, không biết là cái tính tình gì.
Mộ Thần thu lại cơ quan thú, sau đó đi vào bên trong cung điện. Trong cung điện có đan thư thất cấp cơ bản đã thất linh bát lạc, còn có mấy bình đan dược đã vỡ thành bột phấn.
“Nơi này là điện ở ngoài cùng nhất, giá trị của đồ vật đều không cao, thứ tốt hẳn là giấu ở nội điện, đi thôi.” Lăng Xuyên nói.
Mộ Thần gật đầu, mọi người liền hướng về phía nội điện. Mọi người đi không bao lâu, thì lại gặp một cái đại môn.
“Cái khóa của đại môn này cũng như cái khóa của ngoại điện vừa rồi!” Lăng Xuyên nói.
Mộ Thần thả linh hồn lực vào khóa dò xét một chút, nói: “Cái khóa này cũng có chút tương tự như cái trước, nhưng so với cái kia thì phức tạp hơn một tí.”
Lăng Xuyên híp mắt: “Nói như vậy, có phải là nên chờ ngươi lĩnh ngộ toàn bộ hồn kỹ, sau đấy mới lại đến đây?” Từ tình hình bây giờ đến xem, có khả năng những cái khoá đại môn phía sau sẽ càng ngày càng phức tạp.
“Vậy chúng ta lui ra ngoài?” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
Diệp Thạch không hiểu: “Hả? Vì sao cơ?”
“Bởi vì đại môn bên ngoài từ lúc chúng ta tiến vào nội điện thì cũng đã đóng cửa, chúng ta không ra được. Còn có chính là vừa rồi lúc mở ra đại môn, mảnh nhỏ bản đồ kia đã xuất hiện vết rách. Nếu ta không đoán sai, một mảnh nhỏ bản đồ chỉ có thể dẫn người tiến vào một lần.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh hơi dò xét đại môn trước mắt, nói: “Khóa trên đại môn này có lẽ phức tạp hơn so với phía ngoài một ít, nhưng mà, đại môn này lại mỏng hơn đại môn bên ngoài rất nhiều.”
Đại môn ngoài cung điện hẳn là dùng tài liệu cửu cấp tạo ra, không thể phá vỡ nó, cũng không phá được nó. Nhưng nếu muốn phá hủy đại môn trước mắt, đối với hắn mà nói thì lại không là chuyện to tát.
Mộ Thần híp mắt nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Ý của ngài là, xông vào?”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Nếu thật sự không được thì có thể suy xét.”
Mộ Thần cười: “Không cần như thế, Linh Tháp đã khắc xuống đống hồn kỹ kia rồi ạ.”
Lăng Xuyên nhướng mày: “Như vậy à, Linh Tháp quả thật là thứ tốt.” Khó trách tộc nhân Mệnh Tộc luôn tâm tâm niệm niệm muốn có Linh Tháp tới tay.
/390
|