“Thạch Đầu, ngươi có phát hiện ông ngoại ngươi có gì không thích hợp không?” Mộ Thần hỏi nhỏ Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không hiểu: “Phát hiện cái gì? Ông ngoại có chỗ nào lạ sao?”
“Ông ngoại ngươi dịch dung.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, “A!” một tiếng, “Ngươi nói, đây không phải là ông ngoại? Điều đó không có khả năng!”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Ta cũng không nói đây không phải là ông ngoại, ta chỉ là nói ông ngoại dịch dung. Trên thực tế, trước kia ông ngoại đã dịch dung, bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta và ông ngoại gặp mặt, ông ngoại dùng chính là gương mặt giả.”
Ngay từ đầu Khúc Khôn xuất hiện, Mộ Thần cũng không ý thức được có gì không thích hợp, nhưng theo thực lực tăng lên, Mộ Thần sắc bén cảm giác được không ổn, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Thạch mở to mắt, không hiểu: “Vì sao chứ?”
Mộ Thần lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có lẽ ông ngoại có điều gì khó nói.”
Một trận nguyên khí dao động truyền tới, đôi mắt Diệp Thạch xẹt nhanh vài phần ưu buồn, “Là khí tức của ông ngoại, ông ngoại lại cùng người ta đánh nhau.”
Mộ Thần cùng Diệp Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng vọt tới.
Lúc Khúc Khôn và Khúc Tuyền giao chiến với nhau, Diệp Thạch cùng Mộ Thần đã đuổi tới.
Bỗng dưng hai người thấy được một thiếu niên mặt trẻ con đang cùng Khúc Tuyền giao chiến, thiếu niên mặt trẻ con có thân hình vô cùng tương tự Khúc Khôn.
“Đó là ông ngoại sao?” Diệp Thạch có chút mờ mịt.
Mộ Thần gật đầu, cũng tương tự có chút mờ mịt: “…Hẳn là thế, ông ngoại cũng thật tuổi trẻ.” Tuy rằng gương mặt thay đổi một chút, thế nhưng khí tức lại giống nhau như đúc.
Trên thực tế, Khúc Khôn cũng không có dùng mặt nạ da người, hắn chỉ dùng một chút thuật dịch dung, làm cho mình có vẻ già nua mà thôi.
“Khúc Tuyền tiền bối, vì sao ngươi lại ra tau với ông ngoại ta?” Nhìn thấy Khúc Khôn ở hạ phong, khuôn mặt Diệp Thạch âm trầm, chắn trước mặt Khúc Khôn, cản lại công kích của Khúc Tuyền.
Khúc Khôn tay nắm thanh kiếm, trên mặt hiện lên vài phần buồn bực, tức giận.
Mộ Thần sắc mặt cổ quái nhìn Khúc Khôn, nhìn thật trẻ! Không ngờ ông ngoại Diệp Thạch lại có một gương mặt trẻ con như thế.
Diệp Thạch gần đây ăn nhiều, má có chút phúng phính, nhìn có hơi non trẻ, nhưng khi Khúc Khôn cùng Diệp Thạch đứng chung một chỗ, thật sự không phân ra được ai lớn ai nhỏ.
Khúc Tuyền thản nhiên cười, thong dong nói: “Không có gì, ta chỉ là thấy ông ngoại ngươi che dấu dung mạo, lo hắn bị đoạt thân, nhưng thoạt nhìn ông ngoại ngươi cũng không có dấu hiệu bị đoạt thân, nhưng không biết ông ngoại ngươi vì sao lại muốn dịch dung.”
Khúc Khôn tức giận nói: “Ta thích dịch dung thì dịch dung, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi quản nhiều quá nhỉ.”
Khúc Tuyền nhíu mày: “Ngươi…” Linh Tộc chi thứ luôn luôn đối người dòng chính vô cùng lễ kính, Khúc Tuyền thân là dòng chính Linh Tộc tôn quý nhất, đối với Khúc Khôn kỳ thật có chút không để vào mắt, bị Khúc Khôn nói như thế, lúc này sắc mặt có chút không nhịn được.
Khúc Thanh Âm thả người bay tới, “Các ngươi đang nháo cái gì?”
Nhìn thấy Khúc Thanh Âm, Khúc Tuyền có chút xấu hổ nói: “Ta chỉ là muốn hỏi Khúc Khôn một chút chuyện về vị chi thứ Khúc gia năm đó.”
Khúc Khôn hừ một tiếng, tức giận nói: “Đều đã nhiều năm như vậy, người có mạnh cỡ nào thì cũng đã hóa thành tro bụi, hiện tại mới đến hỏi thăm, không thấy đã trễ rồi à.”
Khúc Khôn không có bao nhiêu hảo cảm đối với dòng chính Linh Tộc, năm đó dòng chính Linh Tộc cắt đứt liên hệ cùng chi thứ Linh Tộc, mặc kệ chi thứ Linh tộc tự thân tự diệt.
Sau khi một chi bọn họ đến nước ngoài thì sụp đổ, Khúc Khôn đối với Linh Tộc cũng không có bao nhiêu lòng trung thành.
Sắc mặt Khúc Tuyền đổi đổi, ánh mắt nhìn Khúc Khôn rất không tốt.
Ở trong mắt Khúc Tuyền, chi thứ chính là vì phục vụ dòng chính mà tồn tại, cho nên năm đó cái mảnh nhỏ bản đồ kia chi thứ Linh Tộc chiếm được vốn phải là thuộc về Linh Tộc, nhưng hiện tại lại bị Khúc Khôn đưa cho Bạch gia.
Khúc Thanh Âm nhìn Khúc Khôn, như có điều suy nghĩ mà nói: “Có thể sinh ra nhi tử như Khúc Tâm Dương, vậy tư chất huyết mạch của ngươi hẳn là không thấp. Vẫn luôn nghe Diên Tinh nhắc tới ông ngoại, không nghĩ tới lại là một song nhi. Không biết Khúc Tâm Dương là ngươi sinh hay là ngươi tìm người sinh…”
Diệp Thạch: “…” Ông ngoại là song nhi!!!
Mộ Thần: “…” Khúc Khôn là song nhi!!!
Ở thế giới này song nhi và nam tử bình thường không khác gì nhau, chỉ là trên người song nhi có một cỗ khí tức đặc biệt, khiến mọi người có thể tự nhiên phân chia.
Nhưng mà, cổ khí tức này kỳ thật có thể dùng thủ đoạn đặc biệt che dấu.
Khúc Khôn vừa xuất hiện liền cho Mộ Thần một loại cảm giác cao không thể với tới, thực lực phi phàm, thế cho nên Mộ Thần căn bản không có hướng về phương diện kia mà nghĩ.
Khúc Khôn mím môi, không để ý tới Khúc Thanh Âm, quay đầu rời đi.
Khúc Tuyền nhìn bóng dáng Khúc Khôn, đang muốn tức giận, lại bị Khúc Thanh Âm ngăn cản.
Diệp Thạch sửng sốt một hồi, bước nhanh đuổi kịp Khúc Khôn, Bạch Thần Tinh vừa mới đuổi tới cũng đi theo.
Bạch Thần Tinh cũng đã sớm nhìn thấu gương mặt Khúc Khôn có vấn đề, nhưng Bạch Thần Tinh cảm thấy thân phận Khúc Khôn không thành vấn đề, cho rằng Khúc Khôn là bị kiểu như hủy dung, mới có thể che dấu dung mạo, thế nên cũng không nói gì.
Khúc Khôn nổi giận đùng đùng đi vào phòng nghỉ, Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, mở to mắt nói: “Ông ngoại, ngài nhìn thật trẻ nha, so với ta còn trẻ hơn luôn.”
Khúc Khôn nhéo nhéo mặt, vô cùng buồn bực nói: “Gương mặt này không có chút khí thế nào, đi ra ngoài người ta đều coi ta như thái điểu. Vốn là đã bắt đầu già đi một chút, nhưng mà sau khi thăng cấp võ tông, nó lại càng ngày càng…” Non mịn.
Mộ Thần: “…” Lúc trước Khúc Khôn giáo huấn Bạch Thần Tinh, Mộ Thần không có một chút cảm giác kỳ quái nào, nhưng mà nếu như Khúc Khôn để gương mặt này đi giáo huấn Bạch Thần Tinh, Mộ Thần chỉ cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
“Ông ngoại, người kia nói, ngài là song nhi?” Diệp Thạch ấp úng hỏi.
Khúc Khôn có chút khó khăn gật đầu: “Ta đúng là song nhi.”
“Vậy ta đây là có một ông ngoại, hay là một bà ngoại?!” Diệp Thạch mê mang hỏi, hình như ông ngoại chưa từng đề cập tới một nửa của hắn, trong miệng mẫu phụ cũng chỉ có một phụ thân là Khúc Khôn.
Khúc Khôn nhăn chặt mày, trầm ngâm hồi lâu, hít một hơi nói: “Mẫu phụ của ngươi là ta sinh.”
Mộ Thần bưng chén nước trong tay, có loại cảm giác thác loạn. Khúc Tâm Dương là do Khúc Khôn sinh? Đây thật là một thế giới hoang đường!
Bạch Thần Tinh do dự một chút, nói: “Vậy một vị nhạc phụ khác của ta đâu ạ?” Bạch Thần Tinh thầm nghĩ, nếu một vị nhạc phụ khác tới đây, lại cũng bị người Bạch gia đánh một trận, lúc đó liền lớn chuyện rồi.
Khúc Khôn lắc lắc đầu: “Ta không biết hắn là ai.”
Diệp Thạch không hiểu: “Ông ngoại không biết? Ngài sao lại không biết?”
Khúc Khôn cau mày, tức giận nói: “Ta không biết thật mà!”
Mộ Thần do dự một chút rồi hỏi: “…Trong chuyện này có phải có khúc chiết gì không ạ?”
Khúc Khôn cắn chặt răng, chậm rãi nói: “Lúc ta còn trẻ tuổi, ta đi du lịch chung quanh, trong lúc vô tình đạt được một khối ngọc giản truyền tống, truyền vào một cái bí cảnh.”
“Sau khi tiến vào bí cảnh, ta phát hiện trong bí cảnh không phải chỉ có một mình ta, mà có rất nhiều người trong bí cảnh là người Trung Châu, thực lực một người so với một người thì càng cường.”
“Lúc ấy ta chỉ là võ vương mà thôi, trong bí cảnh võ hoàng khắp nơi, võ vương lại càng không nói tới, vì đoạt cơ duyên, trong bí cảnh mỗi ngày chém giết không ngừng. Lúc trước với thực lực của ta, ở trong bí cảnh chỉ thuộc loại trang trí, mỗi ngày đều chỉ có thể cẩn thận làm việc, sau đấy, ta gặp phải một kẻ điên…” Trên gương mặt trẻ con non nớt của Khúc Khôn hiện lên vài phần buồn bực.
“Kẻ điên?” Diệp Thạch hỏi.
Khúc Khôn siết chặt tay, nói: “Hắn trúng độc, tóc tai bù xù, thần chí thác loạn.”
Diệp Thạch cảm xúc phập phồng, ngẫm nghĩ một chút: “…Chẳng lẽ là xuân dược?”
Khúc Khôn mân môi, một lúc lâu mới nói: “Hình như là độc của Ảo Mộng Xà.”
Diệp Thạch có chút hoang mang nhìn Khúc Khôn: “Đó là cái gì?”
Bạch Thần Tinh cúi đầu nói thầm trong lòng, “xuân dược mạnh nhất”.
Khúc Khôn hít sâu một hơi, căm giận nói: “Dù sao hắn thần chí không rõ, ta không cẩn thận đi ngang qua, bị hắn bắt lại, mà ta lại đánh không lại hắn…”
Diệp Thạch: “…” Thì ra mẫu phụ là có được như thế.
Mộ Thần: “…” Cuộc đời như một vụ hấp diêm, nếu không thể kháng cự thì ngoan ngoãn nằm im mà hưởng thụ đi, không ngờ lời này ở dị giới cũng thông dụng nha!
Bạch Thần Tinh: “…” Như vậy tính ra, một vị nhạc phụ khác của hắn rất có thể là người Trung Châu.
Khúc Khôn cắn chặt răng, không cam lòng mà nói: “Sau đó không bao lâu, ta đã bị truyền tống ra, nơi ta truyền tống ra là ở nước ngoài, hẳn là những người đó bị truyền tống về lại Trung Châu.”
Bạch Thần Tinh: “…” Khúc Khôn thân ở nước ngoài, năm đó dù có muốn tìm người, thì cũng không có cái điều kiện kia.
Diệp Thạch và Mộ Thần hai mặt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều có chút quỷ dị.
“Ông ngoại, một ông ngoại khác có diện mạo thế nào vậy?” Diệp Thạch tràn đầy tò mò hỏi.
Đột nhiên biết được trên thế giới này có khả năng còn có một người chí thân, tâm tình Diệp Thạch có chút cổ quái.
“Tên kia có bộ mặt thật sự rất dữ tợn, rất là đáng sợ, vô cùng thê thảm! May mà diện mạo mẫu phụ ngươi không giống hắn.” Khúc Khôn lòng còn sợ hãi mà nói.
Mộ Thần: “…” Trúng phải xuân dược mạnh nhất, biểu tình khẳng định vô cùng dữ tợn.
Diệp Thạch chớp chớp mắt: “Ông ngoại, ngài có đầu mối gì không?”
Khúc Khôn sắc mặt không tốt liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái: “Ngươi hỏi làm gì? Muốn tìm hắn sao?”
Diệp Thạch gật đầu: “Cũng phải tìm rồi nhìn một cái chứ!”
Khúc Khôn cắn chặt răng, có chút phiền táo nói: “Không cần. Lúc ấy thần chí hắn không rõ, có khả năng là không nhớ rõ chuyện đó, nói không chừng tên đó đã cưới vợ sinh tử, tìm gặp cũng là xấu hổ.”
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh: “…”
Bạch Thần Tinh do dự một chút rồi nói: “Cũng phải đi tìm một chút, đó dù sao cũng là…” Phụ thân của Tâm Dương! Nếu không biết thì thôi, đã biết rồi thì… Sẽ có người quản thúc Khúc Khôn một chút, để hắn không cần cả ngày hỏa khí vượng như vậy, bởi vì diện mạo Khúc Khôn thật sự không hợp với loại tính tình kia!
Diệp Thạch gật đầu thầm chấp nhận: “Đúng vậy. Đã vậy phụ thân còn mơ mơ hồ hồ, lỡ như ngày nào đó đánh vị ông ngoại kia tàn phế thì sao?”
Bạch Thần Tinh: “…” Không có trùng hợp như vậy chứ?
Mộ Thần: “…” Thật sự là không thể không đề phòng!
Khúc Khôn cắn chặt răng: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy! Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Bạch Thần Tinh nhìn Khúc Khôn: “Bằng không thì chúng ta âm thầm tra thôi, coi như trong lòng biết là được.”
Khúc Khôn nhíu mày, thở ra một hơi thỏa hiệp: “Được rồi.”
Khúc Khôn nhăn mặt, người kia dù sao cũng là nam nhân đầu tiên của hắn, cũng là một nam nhân duy nhất cho tới nay, nếu nói không có chút hiếu kỳ nào, đó là giả.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không hiểu: “Phát hiện cái gì? Ông ngoại có chỗ nào lạ sao?”
“Ông ngoại ngươi dịch dung.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, “A!” một tiếng, “Ngươi nói, đây không phải là ông ngoại? Điều đó không có khả năng!”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Ta cũng không nói đây không phải là ông ngoại, ta chỉ là nói ông ngoại dịch dung. Trên thực tế, trước kia ông ngoại đã dịch dung, bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta và ông ngoại gặp mặt, ông ngoại dùng chính là gương mặt giả.”
Ngay từ đầu Khúc Khôn xuất hiện, Mộ Thần cũng không ý thức được có gì không thích hợp, nhưng theo thực lực tăng lên, Mộ Thần sắc bén cảm giác được không ổn, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Thạch mở to mắt, không hiểu: “Vì sao chứ?”
Mộ Thần lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có lẽ ông ngoại có điều gì khó nói.”
Một trận nguyên khí dao động truyền tới, đôi mắt Diệp Thạch xẹt nhanh vài phần ưu buồn, “Là khí tức của ông ngoại, ông ngoại lại cùng người ta đánh nhau.”
Mộ Thần cùng Diệp Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng vọt tới.
Lúc Khúc Khôn và Khúc Tuyền giao chiến với nhau, Diệp Thạch cùng Mộ Thần đã đuổi tới.
Bỗng dưng hai người thấy được một thiếu niên mặt trẻ con đang cùng Khúc Tuyền giao chiến, thiếu niên mặt trẻ con có thân hình vô cùng tương tự Khúc Khôn.
“Đó là ông ngoại sao?” Diệp Thạch có chút mờ mịt.
Mộ Thần gật đầu, cũng tương tự có chút mờ mịt: “…Hẳn là thế, ông ngoại cũng thật tuổi trẻ.” Tuy rằng gương mặt thay đổi một chút, thế nhưng khí tức lại giống nhau như đúc.
Trên thực tế, Khúc Khôn cũng không có dùng mặt nạ da người, hắn chỉ dùng một chút thuật dịch dung, làm cho mình có vẻ già nua mà thôi.
“Khúc Tuyền tiền bối, vì sao ngươi lại ra tau với ông ngoại ta?” Nhìn thấy Khúc Khôn ở hạ phong, khuôn mặt Diệp Thạch âm trầm, chắn trước mặt Khúc Khôn, cản lại công kích của Khúc Tuyền.
Khúc Khôn tay nắm thanh kiếm, trên mặt hiện lên vài phần buồn bực, tức giận.
Mộ Thần sắc mặt cổ quái nhìn Khúc Khôn, nhìn thật trẻ! Không ngờ ông ngoại Diệp Thạch lại có một gương mặt trẻ con như thế.
Diệp Thạch gần đây ăn nhiều, má có chút phúng phính, nhìn có hơi non trẻ, nhưng khi Khúc Khôn cùng Diệp Thạch đứng chung một chỗ, thật sự không phân ra được ai lớn ai nhỏ.
Khúc Tuyền thản nhiên cười, thong dong nói: “Không có gì, ta chỉ là thấy ông ngoại ngươi che dấu dung mạo, lo hắn bị đoạt thân, nhưng thoạt nhìn ông ngoại ngươi cũng không có dấu hiệu bị đoạt thân, nhưng không biết ông ngoại ngươi vì sao lại muốn dịch dung.”
Khúc Khôn tức giận nói: “Ta thích dịch dung thì dịch dung, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi quản nhiều quá nhỉ.”
Khúc Tuyền nhíu mày: “Ngươi…” Linh Tộc chi thứ luôn luôn đối người dòng chính vô cùng lễ kính, Khúc Tuyền thân là dòng chính Linh Tộc tôn quý nhất, đối với Khúc Khôn kỳ thật có chút không để vào mắt, bị Khúc Khôn nói như thế, lúc này sắc mặt có chút không nhịn được.
Khúc Thanh Âm thả người bay tới, “Các ngươi đang nháo cái gì?”
Nhìn thấy Khúc Thanh Âm, Khúc Tuyền có chút xấu hổ nói: “Ta chỉ là muốn hỏi Khúc Khôn một chút chuyện về vị chi thứ Khúc gia năm đó.”
Khúc Khôn hừ một tiếng, tức giận nói: “Đều đã nhiều năm như vậy, người có mạnh cỡ nào thì cũng đã hóa thành tro bụi, hiện tại mới đến hỏi thăm, không thấy đã trễ rồi à.”
Khúc Khôn không có bao nhiêu hảo cảm đối với dòng chính Linh Tộc, năm đó dòng chính Linh Tộc cắt đứt liên hệ cùng chi thứ Linh Tộc, mặc kệ chi thứ Linh tộc tự thân tự diệt.
Sau khi một chi bọn họ đến nước ngoài thì sụp đổ, Khúc Khôn đối với Linh Tộc cũng không có bao nhiêu lòng trung thành.
Sắc mặt Khúc Tuyền đổi đổi, ánh mắt nhìn Khúc Khôn rất không tốt.
Ở trong mắt Khúc Tuyền, chi thứ chính là vì phục vụ dòng chính mà tồn tại, cho nên năm đó cái mảnh nhỏ bản đồ kia chi thứ Linh Tộc chiếm được vốn phải là thuộc về Linh Tộc, nhưng hiện tại lại bị Khúc Khôn đưa cho Bạch gia.
Khúc Thanh Âm nhìn Khúc Khôn, như có điều suy nghĩ mà nói: “Có thể sinh ra nhi tử như Khúc Tâm Dương, vậy tư chất huyết mạch của ngươi hẳn là không thấp. Vẫn luôn nghe Diên Tinh nhắc tới ông ngoại, không nghĩ tới lại là một song nhi. Không biết Khúc Tâm Dương là ngươi sinh hay là ngươi tìm người sinh…”
Diệp Thạch: “…” Ông ngoại là song nhi!!!
Mộ Thần: “…” Khúc Khôn là song nhi!!!
Ở thế giới này song nhi và nam tử bình thường không khác gì nhau, chỉ là trên người song nhi có một cỗ khí tức đặc biệt, khiến mọi người có thể tự nhiên phân chia.
Nhưng mà, cổ khí tức này kỳ thật có thể dùng thủ đoạn đặc biệt che dấu.
Khúc Khôn vừa xuất hiện liền cho Mộ Thần một loại cảm giác cao không thể với tới, thực lực phi phàm, thế cho nên Mộ Thần căn bản không có hướng về phương diện kia mà nghĩ.
Khúc Khôn mím môi, không để ý tới Khúc Thanh Âm, quay đầu rời đi.
Khúc Tuyền nhìn bóng dáng Khúc Khôn, đang muốn tức giận, lại bị Khúc Thanh Âm ngăn cản.
Diệp Thạch sửng sốt một hồi, bước nhanh đuổi kịp Khúc Khôn, Bạch Thần Tinh vừa mới đuổi tới cũng đi theo.
Bạch Thần Tinh cũng đã sớm nhìn thấu gương mặt Khúc Khôn có vấn đề, nhưng Bạch Thần Tinh cảm thấy thân phận Khúc Khôn không thành vấn đề, cho rằng Khúc Khôn là bị kiểu như hủy dung, mới có thể che dấu dung mạo, thế nên cũng không nói gì.
Khúc Khôn nổi giận đùng đùng đi vào phòng nghỉ, Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, mở to mắt nói: “Ông ngoại, ngài nhìn thật trẻ nha, so với ta còn trẻ hơn luôn.”
Khúc Khôn nhéo nhéo mặt, vô cùng buồn bực nói: “Gương mặt này không có chút khí thế nào, đi ra ngoài người ta đều coi ta như thái điểu. Vốn là đã bắt đầu già đi một chút, nhưng mà sau khi thăng cấp võ tông, nó lại càng ngày càng…” Non mịn.
Mộ Thần: “…” Lúc trước Khúc Khôn giáo huấn Bạch Thần Tinh, Mộ Thần không có một chút cảm giác kỳ quái nào, nhưng mà nếu như Khúc Khôn để gương mặt này đi giáo huấn Bạch Thần Tinh, Mộ Thần chỉ cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
“Ông ngoại, người kia nói, ngài là song nhi?” Diệp Thạch ấp úng hỏi.
Khúc Khôn có chút khó khăn gật đầu: “Ta đúng là song nhi.”
“Vậy ta đây là có một ông ngoại, hay là một bà ngoại?!” Diệp Thạch mê mang hỏi, hình như ông ngoại chưa từng đề cập tới một nửa của hắn, trong miệng mẫu phụ cũng chỉ có một phụ thân là Khúc Khôn.
Khúc Khôn nhăn chặt mày, trầm ngâm hồi lâu, hít một hơi nói: “Mẫu phụ của ngươi là ta sinh.”
Mộ Thần bưng chén nước trong tay, có loại cảm giác thác loạn. Khúc Tâm Dương là do Khúc Khôn sinh? Đây thật là một thế giới hoang đường!
Bạch Thần Tinh do dự một chút, nói: “Vậy một vị nhạc phụ khác của ta đâu ạ?” Bạch Thần Tinh thầm nghĩ, nếu một vị nhạc phụ khác tới đây, lại cũng bị người Bạch gia đánh một trận, lúc đó liền lớn chuyện rồi.
Khúc Khôn lắc lắc đầu: “Ta không biết hắn là ai.”
Diệp Thạch không hiểu: “Ông ngoại không biết? Ngài sao lại không biết?”
Khúc Khôn cau mày, tức giận nói: “Ta không biết thật mà!”
Mộ Thần do dự một chút rồi hỏi: “…Trong chuyện này có phải có khúc chiết gì không ạ?”
Khúc Khôn cắn chặt răng, chậm rãi nói: “Lúc ta còn trẻ tuổi, ta đi du lịch chung quanh, trong lúc vô tình đạt được một khối ngọc giản truyền tống, truyền vào một cái bí cảnh.”
“Sau khi tiến vào bí cảnh, ta phát hiện trong bí cảnh không phải chỉ có một mình ta, mà có rất nhiều người trong bí cảnh là người Trung Châu, thực lực một người so với một người thì càng cường.”
“Lúc ấy ta chỉ là võ vương mà thôi, trong bí cảnh võ hoàng khắp nơi, võ vương lại càng không nói tới, vì đoạt cơ duyên, trong bí cảnh mỗi ngày chém giết không ngừng. Lúc trước với thực lực của ta, ở trong bí cảnh chỉ thuộc loại trang trí, mỗi ngày đều chỉ có thể cẩn thận làm việc, sau đấy, ta gặp phải một kẻ điên…” Trên gương mặt trẻ con non nớt của Khúc Khôn hiện lên vài phần buồn bực.
“Kẻ điên?” Diệp Thạch hỏi.
Khúc Khôn siết chặt tay, nói: “Hắn trúng độc, tóc tai bù xù, thần chí thác loạn.”
Diệp Thạch cảm xúc phập phồng, ngẫm nghĩ một chút: “…Chẳng lẽ là xuân dược?”
Khúc Khôn mân môi, một lúc lâu mới nói: “Hình như là độc của Ảo Mộng Xà.”
Diệp Thạch có chút hoang mang nhìn Khúc Khôn: “Đó là cái gì?”
Bạch Thần Tinh cúi đầu nói thầm trong lòng, “xuân dược mạnh nhất”.
Khúc Khôn hít sâu một hơi, căm giận nói: “Dù sao hắn thần chí không rõ, ta không cẩn thận đi ngang qua, bị hắn bắt lại, mà ta lại đánh không lại hắn…”
Diệp Thạch: “…” Thì ra mẫu phụ là có được như thế.
Mộ Thần: “…” Cuộc đời như một vụ hấp diêm, nếu không thể kháng cự thì ngoan ngoãn nằm im mà hưởng thụ đi, không ngờ lời này ở dị giới cũng thông dụng nha!
Bạch Thần Tinh: “…” Như vậy tính ra, một vị nhạc phụ khác của hắn rất có thể là người Trung Châu.
Khúc Khôn cắn chặt răng, không cam lòng mà nói: “Sau đó không bao lâu, ta đã bị truyền tống ra, nơi ta truyền tống ra là ở nước ngoài, hẳn là những người đó bị truyền tống về lại Trung Châu.”
Bạch Thần Tinh: “…” Khúc Khôn thân ở nước ngoài, năm đó dù có muốn tìm người, thì cũng không có cái điều kiện kia.
Diệp Thạch và Mộ Thần hai mặt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều có chút quỷ dị.
“Ông ngoại, một ông ngoại khác có diện mạo thế nào vậy?” Diệp Thạch tràn đầy tò mò hỏi.
Đột nhiên biết được trên thế giới này có khả năng còn có một người chí thân, tâm tình Diệp Thạch có chút cổ quái.
“Tên kia có bộ mặt thật sự rất dữ tợn, rất là đáng sợ, vô cùng thê thảm! May mà diện mạo mẫu phụ ngươi không giống hắn.” Khúc Khôn lòng còn sợ hãi mà nói.
Mộ Thần: “…” Trúng phải xuân dược mạnh nhất, biểu tình khẳng định vô cùng dữ tợn.
Diệp Thạch chớp chớp mắt: “Ông ngoại, ngài có đầu mối gì không?”
Khúc Khôn sắc mặt không tốt liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái: “Ngươi hỏi làm gì? Muốn tìm hắn sao?”
Diệp Thạch gật đầu: “Cũng phải tìm rồi nhìn một cái chứ!”
Khúc Khôn cắn chặt răng, có chút phiền táo nói: “Không cần. Lúc ấy thần chí hắn không rõ, có khả năng là không nhớ rõ chuyện đó, nói không chừng tên đó đã cưới vợ sinh tử, tìm gặp cũng là xấu hổ.”
Diệp Thạch: “…”
Bạch Thần Tinh: “…”
Bạch Thần Tinh do dự một chút rồi nói: “Cũng phải đi tìm một chút, đó dù sao cũng là…” Phụ thân của Tâm Dương! Nếu không biết thì thôi, đã biết rồi thì… Sẽ có người quản thúc Khúc Khôn một chút, để hắn không cần cả ngày hỏa khí vượng như vậy, bởi vì diện mạo Khúc Khôn thật sự không hợp với loại tính tình kia!
Diệp Thạch gật đầu thầm chấp nhận: “Đúng vậy. Đã vậy phụ thân còn mơ mơ hồ hồ, lỡ như ngày nào đó đánh vị ông ngoại kia tàn phế thì sao?”
Bạch Thần Tinh: “…” Không có trùng hợp như vậy chứ?
Mộ Thần: “…” Thật sự là không thể không đề phòng!
Khúc Khôn cắn chặt răng: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy! Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Bạch Thần Tinh nhìn Khúc Khôn: “Bằng không thì chúng ta âm thầm tra thôi, coi như trong lòng biết là được.”
Khúc Khôn nhíu mày, thở ra một hơi thỏa hiệp: “Được rồi.”
Khúc Khôn nhăn mặt, người kia dù sao cũng là nam nhân đầu tiên của hắn, cũng là một nam nhân duy nhất cho tới nay, nếu nói không có chút hiếu kỳ nào, đó là giả.
/390
|