Khúc Khôn oán hận trừng mắt nhìn Bạch Thần Tinh đang trầm mặc một bên không lên tiếng, cũng không để ý tới Bạch Thần Tinh nữa mà di chuyển ánh mắt về phía Mộ Thần: “Nghe nói ngươi đã là luyện dược sư bát cấp cấp thấp?”
Nghe Khúc Khôn nhắc tới mình, Mộ Thần vội đứng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ!”
“Phản Linh Đan là phương thuốc bát cấp cao cấp, ngươi mau nghĩ biện pháp tăng trình độ luyện đan lên đi! Cứ chầm chậm chầm chậm như thế, ngươi muốn chờ đến khi nào đây?” Khúc Khôn nói.
Sắc mặt Mộ Thần hơi cứng ngắc một chút, cung kính nói: “Vâng.”
Hắn cũng rất muốn luyện đan thuật tăng lên, nhưng mà không có truyền thừa thì hắn cũng không có biện pháp nào khác!
Khúc Khôn và Diệp Thạch ngược lại lạc quan như nhau, cho rằng hắn hẳn là không bao lâu nữa sẽ thành luyện dược sư bát cấp cao cấp, thật không hổ là gia tôn, nhất mạch cùng thừa.
“Mộ Thần vẫn luôn rất cố gắng.” Diệp Thạch vội nói.
Khúc Khôn nhìn Mộ Thần, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Ta biết là đang làm khó ngươi, nhưng mà bây giờ trừ ngươi ra, cũng không có người nào có thể trông cậy được.”
Mộ Thần vội nói: “Ông ngoại, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.”
Khúc Khôn lấy ra một thứ giống như xúc xắc, giao cho Mộ Thần.
“Đây là do tổ thượng của Khúc gia lưu lại, ngươi xem có thể dùng được không.”
“Cái gì vậy ạ?” Diệp Thạch hỏi.
Khúc Khôn nhíu mày nói: “Là một khối bản đồ tàn phiến, mặt trên hình như có một chữ ‘Đan’, ta nghĩ có khả năng sẽ hữu dụng với ngươi.”
“Ông ngoại, thứ này từ đâu tới vậy?” Diệp Thạch vô cùng tò mò hỏi.
“Là trưởng bối trong tộc lưu lại, bộ tộc này của chúng ta là Linh Tộc, mười mấy vạn năm, Linh Tộc gặp tai ương ngập đầu, dòng chính Linh Tộc ẩn nấp đứng lên, chặt đứt quan hệ với cao tầng, vì bảo mệnh mà tiền bối bất đắc dĩ phải ra nước ngoài.”
Diệp Thạch nghe Khúc Khôn nói, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cổ quái, hắn vẫn cảm thấy Linh Tộc là người một nhà, nhưng từ việc Linh Tộc rời bỏ bộ tộc, xem ra Linh Tộc cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Chỉ là, kỳ thật tráng sĩ tiền bối Linh Tộc quyết định cắt cổ tay cũng không sai.
Dưới loại tình huống này, thí tốt giữ xe thì tốt hơn nhiều, Diệp Thạch có thể lý giải, nhưng mà không phải là không có khúc mắc.
Sắc mặt Mộ Thần rất bình tĩnh, trên đời này không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.
Chỉ cần trạng thái đối địch giữa Linh Tộc và Mệnh Tộc không thay đổi thì Linh Tộc tạm thời vẫn có thể tín nhiệm.
Bạch Thần Tinh nhìn đồ vật mà Khúc Khôn lấy ra, “Thứ này…”
Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy?”
Bạch Thần Tinh nói: “Thứ này hình như là một mảnh nhỏ bản đồ di tích của Đan điện.”
Diệp Thạch hỏi Bạch Thần Tinh: “Có ích lợi gì sao ạ?”
“Có. Truyền thuyết nói, bản đồ trong Đan điện, mỗi mảnh có thể đưa năm người vào di tích.” Bạch Thần Tinh nói.
Mộ Thần híp mắt, “Một mảnh nhỏ của bản đồ cũng có thể gây ra tranh chấp?”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đan tháp có hai mảnh, Đan Cốc có một mảnh, Đan Khí Các có một mảnh, vẫn luôn thiếu một mảnh, các thế lực lớn luôn luôn tìm kiếm, không nghĩ tới…” Không nghĩ tới một mảnh cuối cùng lại ở trên tay Khúc Khôn.
Mộ Thần nhìn Khúc Khôn, thầm nghĩ tổ tiên của Diệp Thạch hẳn là cũng không phải người thường.
“Mười mấy vạn năm qua vẫn luôn có người đi tìm mảnh nhỏ của bản đồ này, Đan tháp, Đan cốc, Đan Khí Các đều vì muốn mảnh nhỏ bản đồ này mà treo giải thưởng kếch xù.” Bạch Thần Tinh nói.
Khúc Khôn cười cười, “Mười mấy vạn năm, những truyền thuyết mà tổ tiên lưu truyền đó tới nay, thật ra truyền đến thời đại của chúng ta bây giờ cũng có rất ít người tin tưởng, nếu không, thời gian mang thai của song nhi trong tộc và người thường không giống nhau, tộc nhân đều sẽ không cảm thấy bản thân đặc biệt. Mảnh nhỏ bản đồ này, bởi vì không trọn vẹn và không được đầy đủ nên bị rất nhiều tộc nhân cho là rác rưởi vô dụng.”
Tổ tiên sinh sản sinh lợi ở bên ngoài, mà ở nước ngoài linh khí loãng, xuất hiện một võ hoàng cũng đã khó, thế nhưng trong tộc lại có võ tông, võ thánh, quả thực giống như một giấc mộng hoang đường.
Diệp Thạch hỏi Khúc Khôn: “Ông ngoại, làm sao ngươi biết thứ này hữu dụng?”
“Ta cũng không chắc chắn. Nhưng lúc mẫu phụ ngươi còn bé chọn đồ vật đoán tương lai, trưởng bối trong tộc đưa rất nhiều đồ tốt đến cho y cầm, thế mà mẫu phụ ngươi lại chọn mảnh nhỏ bản đồ này, sau đó trưởng bối trong tộc nói thứ này có duyên với mẫu phụ ngươi. Bởi vì lúc đó y còn nhỏ nên đưa ta giữ giùm.” Khúc Khôn nói.
Diệp Thạch: “…” Ánh mắt của mẫu phụ thật tốt!
… …
Bạch Thừa Phong tìm được Bạch Thần Tinh, vui sướng nói: “Thập Ngũ đệ, nghe nói nhạc phụ ngươi đến?”
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, cười khổ: “Đúng vậy.”
Bạch Thừa Phong vuốt cằm, thần tình hứng thú nói: “Nghe nói nhạc phụ của ngươi còn lợi hại hơn cả Diên Tinh? Lấy một địch năm, vậy mà không hề xuống thế thượng phong!”
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ thở dài, người của Bạch gia rất bừa bãi, cứ không biết thu liễm như vậy thì thể nào cũng đại họa lâm đầu.
“Ta còn nghe hình như nhạc phụ ngươi còn mắng ngươi cẩu huyết.” Bạch Thừa Phong tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Bạch Thần Tinh tức giận nhìn Bạch Thừa Phong, xác nhận Bạch Thừa Phong là tới bỏ đá xuống giếng, hóng truyện cười.
“Ngươi vừa mới thăng cấp võ tôn, không cần tìm thời gian để củng cố tu vi sao?” Bạch Thần Tinh hỏi.
Bạch Thừa Phong đắc ý dào dạt: “Thập Ngũ đệ, ngươi còn không biết ta sao? Ta đây chính là thiên tài, tuy rằng ta chỉ mới thăng cấp võ tôn, nhưng thực lực của ta so với võ tôn nhất tinh phổ thông còn cao hơn một chút. Thập Ngũ đệ, ngươi chọn ta và ngươi cùng tiến vào bí cảnh thì đích xác là một sự lựa chọn sáng suốt!”
Bạch Thần Tinh tức giận nói: “Đừng nói nữa, ta nghe nói một khoảng thời gian trước, ngươi mới thăng cấp võ tôn đã bị Diên Tinh đánh cho mặt mũi bầm dập, ngươi không hổ thẹn thì ta cũng sẽ hổ thẹn thay ngươi.”
Bạch Thừa Phong vô cùng xấu hổ cười cười, nói: “Làm sao người làm bác như ta có thể so đo với Diên Tinh cơ chứ!”
Bạch Thần Tinh cười nhạo một tiếng: “Ngươi đã dốc hết toàn lực mà cũng không phải đối thủ của Diên Tinh, còn chưa nói tới Diên Tinh còn có đòn sát thủ chưa triển ra, nếu không ngươi chắc chắn không thể tránh nổi…”
Bạch Thừa Phong mỉm cười cứng ngắc: “Ta nào có yếu như vậy!”
Bạch Thừa Phong ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng có chút lạnh, Bạch Diên Tinh vẫn còn có truyền thừa của tổ tông, nếu như điều động Nguyên Thủy Trận Văn, hắn quả thật không phải là đối thủ.
Bạch Thần Tinh khoanh tay, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường.
Bạch Thừa Phong âm thầm nghĩ, ngươi ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, nhưng ở trước mặt Khúc Khôn thì giống y như tôn tử của ngươi thôi.
… …
“Ông nội, người tìm ta?” Cảnh Minh sải bước đi vào biệt viện của Cảnh Lập Phong.
Cảnh Lập Phong gật đầu: “Đúng vậy. Bạch gia truyền tới tin tức, đã tìm thấy di chỉ cuối cùng của Đan điện ở đó.”
Cảnh Minh tràn đầy kinh ngạc: “Sao lại thế? Lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có, sao đột nhiên lại tìm được?”
“Căn cứ vào sách cổ ghi lại, lúc ấy mảnh nhỏ của bản đồ có khả năng đã nằm trong tay một chi thứ của Linh Tộc. Lúc trước Linh Tộc chính trực thời buổi rối loạn, người kia lập tức biến mất vô tung vô ảnh, các thế lực lớn truy tìm lâu ngày cũng không tìm thấy dấu vết gì để lại.”
“Vật kia sao giờ lại tới được trong tay của Bạch Thần Tinh? Là Linh Tộc lấy ra?” Cảnh Minh hỏi.
Cảnh Lập Phong lắc lắc đầu: “Hẳn không phải là Linh Tộc. Một cái mảnh nhỏ có thể mang năm cái người đi vào, có thể năm người mà Bạch Thần Tinh muốn đưa vào là hắn, Mộ Thần, Bạch Diên Tinh, Khúc Khôn và Bạch Thừa Phong. Tuy nói Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn đều là tộc nhân Linh Tộc, nhưng mà không phải Linh Tộc chính thống, nếu đồ vật nằm trong tay tộc nhân Linh Tộc, người muốn vào di tích bên Bạch gia kia, tuyệt đối không chỉ có vài người.”
Cảnh Minh nhíu mày nói: “Mộ Thần và Bạch Thần Tinh thì không tính, nhưng Khúc Khôn và Bạch Diên Tinh kia thì đều là võ tông, vào trong chỉ sợ cũng không giúp được gì.”
“Người Bạch gia đi vào càng yếu thì càng có lợi cho chúng ta, nếu người Bạch gia tiến vào là võ thánh, chúng ta còn có thể làm được gì đây.” Cảnh Lập Phong nói.
Cảnh Minh gật gật đầu: “Nói cũng phải, ta nghe nói nhạc phụ của Bạch Thần Tinh đã đánh nhau với người của Bạch gia?”
Cảnh Lập Phong gật đầu trả lời: “Ừ. Nghe nói Khúc Khôn có thành kiến rất lớn với Bạch Thần Tinh.”
Chỉ là điều này cũng khó trách, năm đó Bạch Thần Tinh bởi vì hiểu lầm mà hơn mười năm không hề nhìn mặt Khúc Tâm Dương. Tuy nói Bạch Thần Tinh như vậy là bởi vì Khúc Tâm Dương theo người khác, nhưng mà trong lòng Khúc Khôn, sợ sẽ trở thành Bạch Thần Tinh bỏ rơi Khúc Tâm Dương.
Bạch Thần Tinh cũng thật là, chỉ vì một cái hiểu lầm mà náo loạn thành như vậy.
“Quan hệ của Đan tháp và Bạch gia bây giờ thực vi diệu, lần này nếu mở Đan điện ra, hai phe khả năng sẽ nảy sinh xung đột.”
Cảnh Minh không để bụng mà cười: “Đánh nhau càng tốt, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Bạch Thần Tinh cũng đủ kỳ quái, tộc nhân Linh Tộc, một người cũng không mời.”
Cảnh Lập Phong cười: “Linh Tộc cũng chưa chắc là người tốt.”
… …
“Bạch gia đúng là quá đáng!” Khúc Tuyền hơi phẫn nộ, nói.
Khúc Linh Vũ mặt âm trầm,“Đúng thế! Năm cái danh ngạch, thế mà một cái cũng không phân cho người của Linh tộc chúng ta. Bạch Thần Tinh, Mộ Thần, Bạch Thừa Phong còn chưa tính, Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn vì cái gì mà lại muốn chiếm hai cái danh ngạch?”
Khúc Thanh Âm thản nhiên nói: “Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn cũng là Linh Tộc, một là nhi tử của Bạch Thần Tinh, một là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh chiếu cố một ít, cũng không phải kỳ lạ.”“Chỉ là hai chi thứ mà thôi!” Khúc Tuyền nói.
Chủng tộc Linh Tộc này vô cùng coi trọng huyết mạch, dòng chính Linh Tộc và chi thứ có đối đãi phân biệt.
Linh Tộc có dụng cụ chuyên môn để kiểm tra đo lường độ tinh thuần của Thần Huyết của dòng chính Linh Tộc, người có độ giống và Thần Huyết càng thuần khiết thì tư chất càng xuất sắc. Khúc Tuyền, Khúc Linh Vũ, Khúc Thanh Âm đều có độ tinh thuần rất cao, ở bên trong Linh tộc cũng có nhiều người sùng bái.
Dòng chính Linh tộc trời sinh có cảm giác về sự ưu việt, đối với chi thứ cũng nhìn không thuận mắt.
“Đủ rồi, nói như thế nào đối phương cũng đều là tộc nhân Linh Tộc, có thể tính là người một nhà.” Khúc Thanh Âm tức giận nói.
Nội tình của Bạch gia không hề kém hơn Linh Tộc, Bạch Thần Tinh thăng cấp võ thánh, tiền đồ càng không thể đếm, đám người Khúc Tuyền bị người trong tộc dạy hư, tự cao tự đại.
Nhưng mà, một cái danh ngạch mà Bạch Thần Tinh cũng không chia cho một người trong Linh Tộc, quả thực có chút quá phận.
Nghe Khúc Khôn nhắc tới mình, Mộ Thần vội đứng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ!”
“Phản Linh Đan là phương thuốc bát cấp cao cấp, ngươi mau nghĩ biện pháp tăng trình độ luyện đan lên đi! Cứ chầm chậm chầm chậm như thế, ngươi muốn chờ đến khi nào đây?” Khúc Khôn nói.
Sắc mặt Mộ Thần hơi cứng ngắc một chút, cung kính nói: “Vâng.”
Hắn cũng rất muốn luyện đan thuật tăng lên, nhưng mà không có truyền thừa thì hắn cũng không có biện pháp nào khác!
Khúc Khôn và Diệp Thạch ngược lại lạc quan như nhau, cho rằng hắn hẳn là không bao lâu nữa sẽ thành luyện dược sư bát cấp cao cấp, thật không hổ là gia tôn, nhất mạch cùng thừa.
“Mộ Thần vẫn luôn rất cố gắng.” Diệp Thạch vội nói.
Khúc Khôn nhìn Mộ Thần, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Ta biết là đang làm khó ngươi, nhưng mà bây giờ trừ ngươi ra, cũng không có người nào có thể trông cậy được.”
Mộ Thần vội nói: “Ông ngoại, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.”
Khúc Khôn lấy ra một thứ giống như xúc xắc, giao cho Mộ Thần.
“Đây là do tổ thượng của Khúc gia lưu lại, ngươi xem có thể dùng được không.”
“Cái gì vậy ạ?” Diệp Thạch hỏi.
Khúc Khôn nhíu mày nói: “Là một khối bản đồ tàn phiến, mặt trên hình như có một chữ ‘Đan’, ta nghĩ có khả năng sẽ hữu dụng với ngươi.”
“Ông ngoại, thứ này từ đâu tới vậy?” Diệp Thạch vô cùng tò mò hỏi.
“Là trưởng bối trong tộc lưu lại, bộ tộc này của chúng ta là Linh Tộc, mười mấy vạn năm, Linh Tộc gặp tai ương ngập đầu, dòng chính Linh Tộc ẩn nấp đứng lên, chặt đứt quan hệ với cao tầng, vì bảo mệnh mà tiền bối bất đắc dĩ phải ra nước ngoài.”
Diệp Thạch nghe Khúc Khôn nói, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cổ quái, hắn vẫn cảm thấy Linh Tộc là người một nhà, nhưng từ việc Linh Tộc rời bỏ bộ tộc, xem ra Linh Tộc cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Chỉ là, kỳ thật tráng sĩ tiền bối Linh Tộc quyết định cắt cổ tay cũng không sai.
Dưới loại tình huống này, thí tốt giữ xe thì tốt hơn nhiều, Diệp Thạch có thể lý giải, nhưng mà không phải là không có khúc mắc.
Sắc mặt Mộ Thần rất bình tĩnh, trên đời này không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.
Chỉ cần trạng thái đối địch giữa Linh Tộc và Mệnh Tộc không thay đổi thì Linh Tộc tạm thời vẫn có thể tín nhiệm.
Bạch Thần Tinh nhìn đồ vật mà Khúc Khôn lấy ra, “Thứ này…”
Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy?”
Bạch Thần Tinh nói: “Thứ này hình như là một mảnh nhỏ bản đồ di tích của Đan điện.”
Diệp Thạch hỏi Bạch Thần Tinh: “Có ích lợi gì sao ạ?”
“Có. Truyền thuyết nói, bản đồ trong Đan điện, mỗi mảnh có thể đưa năm người vào di tích.” Bạch Thần Tinh nói.
Mộ Thần híp mắt, “Một mảnh nhỏ của bản đồ cũng có thể gây ra tranh chấp?”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đan tháp có hai mảnh, Đan Cốc có một mảnh, Đan Khí Các có một mảnh, vẫn luôn thiếu một mảnh, các thế lực lớn luôn luôn tìm kiếm, không nghĩ tới…” Không nghĩ tới một mảnh cuối cùng lại ở trên tay Khúc Khôn.
Mộ Thần nhìn Khúc Khôn, thầm nghĩ tổ tiên của Diệp Thạch hẳn là cũng không phải người thường.
“Mười mấy vạn năm qua vẫn luôn có người đi tìm mảnh nhỏ của bản đồ này, Đan tháp, Đan cốc, Đan Khí Các đều vì muốn mảnh nhỏ bản đồ này mà treo giải thưởng kếch xù.” Bạch Thần Tinh nói.
Khúc Khôn cười cười, “Mười mấy vạn năm, những truyền thuyết mà tổ tiên lưu truyền đó tới nay, thật ra truyền đến thời đại của chúng ta bây giờ cũng có rất ít người tin tưởng, nếu không, thời gian mang thai của song nhi trong tộc và người thường không giống nhau, tộc nhân đều sẽ không cảm thấy bản thân đặc biệt. Mảnh nhỏ bản đồ này, bởi vì không trọn vẹn và không được đầy đủ nên bị rất nhiều tộc nhân cho là rác rưởi vô dụng.”
Tổ tiên sinh sản sinh lợi ở bên ngoài, mà ở nước ngoài linh khí loãng, xuất hiện một võ hoàng cũng đã khó, thế nhưng trong tộc lại có võ tông, võ thánh, quả thực giống như một giấc mộng hoang đường.
Diệp Thạch hỏi Khúc Khôn: “Ông ngoại, làm sao ngươi biết thứ này hữu dụng?”
“Ta cũng không chắc chắn. Nhưng lúc mẫu phụ ngươi còn bé chọn đồ vật đoán tương lai, trưởng bối trong tộc đưa rất nhiều đồ tốt đến cho y cầm, thế mà mẫu phụ ngươi lại chọn mảnh nhỏ bản đồ này, sau đó trưởng bối trong tộc nói thứ này có duyên với mẫu phụ ngươi. Bởi vì lúc đó y còn nhỏ nên đưa ta giữ giùm.” Khúc Khôn nói.
Diệp Thạch: “…” Ánh mắt của mẫu phụ thật tốt!
… …
Bạch Thừa Phong tìm được Bạch Thần Tinh, vui sướng nói: “Thập Ngũ đệ, nghe nói nhạc phụ ngươi đến?”
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, cười khổ: “Đúng vậy.”
Bạch Thừa Phong vuốt cằm, thần tình hứng thú nói: “Nghe nói nhạc phụ của ngươi còn lợi hại hơn cả Diên Tinh? Lấy một địch năm, vậy mà không hề xuống thế thượng phong!”
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ thở dài, người của Bạch gia rất bừa bãi, cứ không biết thu liễm như vậy thì thể nào cũng đại họa lâm đầu.
“Ta còn nghe hình như nhạc phụ ngươi còn mắng ngươi cẩu huyết.” Bạch Thừa Phong tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Bạch Thần Tinh tức giận nhìn Bạch Thừa Phong, xác nhận Bạch Thừa Phong là tới bỏ đá xuống giếng, hóng truyện cười.
“Ngươi vừa mới thăng cấp võ tôn, không cần tìm thời gian để củng cố tu vi sao?” Bạch Thần Tinh hỏi.
Bạch Thừa Phong đắc ý dào dạt: “Thập Ngũ đệ, ngươi còn không biết ta sao? Ta đây chính là thiên tài, tuy rằng ta chỉ mới thăng cấp võ tôn, nhưng thực lực của ta so với võ tôn nhất tinh phổ thông còn cao hơn một chút. Thập Ngũ đệ, ngươi chọn ta và ngươi cùng tiến vào bí cảnh thì đích xác là một sự lựa chọn sáng suốt!”
Bạch Thần Tinh tức giận nói: “Đừng nói nữa, ta nghe nói một khoảng thời gian trước, ngươi mới thăng cấp võ tôn đã bị Diên Tinh đánh cho mặt mũi bầm dập, ngươi không hổ thẹn thì ta cũng sẽ hổ thẹn thay ngươi.”
Bạch Thừa Phong vô cùng xấu hổ cười cười, nói: “Làm sao người làm bác như ta có thể so đo với Diên Tinh cơ chứ!”
Bạch Thần Tinh cười nhạo một tiếng: “Ngươi đã dốc hết toàn lực mà cũng không phải đối thủ của Diên Tinh, còn chưa nói tới Diên Tinh còn có đòn sát thủ chưa triển ra, nếu không ngươi chắc chắn không thể tránh nổi…”
Bạch Thừa Phong mỉm cười cứng ngắc: “Ta nào có yếu như vậy!”
Bạch Thừa Phong ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng có chút lạnh, Bạch Diên Tinh vẫn còn có truyền thừa của tổ tông, nếu như điều động Nguyên Thủy Trận Văn, hắn quả thật không phải là đối thủ.
Bạch Thần Tinh khoanh tay, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường.
Bạch Thừa Phong âm thầm nghĩ, ngươi ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, nhưng ở trước mặt Khúc Khôn thì giống y như tôn tử của ngươi thôi.
… …
“Ông nội, người tìm ta?” Cảnh Minh sải bước đi vào biệt viện của Cảnh Lập Phong.
Cảnh Lập Phong gật đầu: “Đúng vậy. Bạch gia truyền tới tin tức, đã tìm thấy di chỉ cuối cùng của Đan điện ở đó.”
Cảnh Minh tràn đầy kinh ngạc: “Sao lại thế? Lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có, sao đột nhiên lại tìm được?”
“Căn cứ vào sách cổ ghi lại, lúc ấy mảnh nhỏ của bản đồ có khả năng đã nằm trong tay một chi thứ của Linh Tộc. Lúc trước Linh Tộc chính trực thời buổi rối loạn, người kia lập tức biến mất vô tung vô ảnh, các thế lực lớn truy tìm lâu ngày cũng không tìm thấy dấu vết gì để lại.”
“Vật kia sao giờ lại tới được trong tay của Bạch Thần Tinh? Là Linh Tộc lấy ra?” Cảnh Minh hỏi.
Cảnh Lập Phong lắc lắc đầu: “Hẳn không phải là Linh Tộc. Một cái mảnh nhỏ có thể mang năm cái người đi vào, có thể năm người mà Bạch Thần Tinh muốn đưa vào là hắn, Mộ Thần, Bạch Diên Tinh, Khúc Khôn và Bạch Thừa Phong. Tuy nói Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn đều là tộc nhân Linh Tộc, nhưng mà không phải Linh Tộc chính thống, nếu đồ vật nằm trong tay tộc nhân Linh Tộc, người muốn vào di tích bên Bạch gia kia, tuyệt đối không chỉ có vài người.”
Cảnh Minh nhíu mày nói: “Mộ Thần và Bạch Thần Tinh thì không tính, nhưng Khúc Khôn và Bạch Diên Tinh kia thì đều là võ tông, vào trong chỉ sợ cũng không giúp được gì.”
“Người Bạch gia đi vào càng yếu thì càng có lợi cho chúng ta, nếu người Bạch gia tiến vào là võ thánh, chúng ta còn có thể làm được gì đây.” Cảnh Lập Phong nói.
Cảnh Minh gật gật đầu: “Nói cũng phải, ta nghe nói nhạc phụ của Bạch Thần Tinh đã đánh nhau với người của Bạch gia?”
Cảnh Lập Phong gật đầu trả lời: “Ừ. Nghe nói Khúc Khôn có thành kiến rất lớn với Bạch Thần Tinh.”
Chỉ là điều này cũng khó trách, năm đó Bạch Thần Tinh bởi vì hiểu lầm mà hơn mười năm không hề nhìn mặt Khúc Tâm Dương. Tuy nói Bạch Thần Tinh như vậy là bởi vì Khúc Tâm Dương theo người khác, nhưng mà trong lòng Khúc Khôn, sợ sẽ trở thành Bạch Thần Tinh bỏ rơi Khúc Tâm Dương.
Bạch Thần Tinh cũng thật là, chỉ vì một cái hiểu lầm mà náo loạn thành như vậy.
“Quan hệ của Đan tháp và Bạch gia bây giờ thực vi diệu, lần này nếu mở Đan điện ra, hai phe khả năng sẽ nảy sinh xung đột.”
Cảnh Minh không để bụng mà cười: “Đánh nhau càng tốt, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Bạch Thần Tinh cũng đủ kỳ quái, tộc nhân Linh Tộc, một người cũng không mời.”
Cảnh Lập Phong cười: “Linh Tộc cũng chưa chắc là người tốt.”
… …
“Bạch gia đúng là quá đáng!” Khúc Tuyền hơi phẫn nộ, nói.
Khúc Linh Vũ mặt âm trầm,“Đúng thế! Năm cái danh ngạch, thế mà một cái cũng không phân cho người của Linh tộc chúng ta. Bạch Thần Tinh, Mộ Thần, Bạch Thừa Phong còn chưa tính, Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn vì cái gì mà lại muốn chiếm hai cái danh ngạch?”
Khúc Thanh Âm thản nhiên nói: “Bạch Diên Tinh và Khúc Khôn cũng là Linh Tộc, một là nhi tử của Bạch Thần Tinh, một là nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh chiếu cố một ít, cũng không phải kỳ lạ.”“Chỉ là hai chi thứ mà thôi!” Khúc Tuyền nói.
Chủng tộc Linh Tộc này vô cùng coi trọng huyết mạch, dòng chính Linh Tộc và chi thứ có đối đãi phân biệt.
Linh Tộc có dụng cụ chuyên môn để kiểm tra đo lường độ tinh thuần của Thần Huyết của dòng chính Linh Tộc, người có độ giống và Thần Huyết càng thuần khiết thì tư chất càng xuất sắc. Khúc Tuyền, Khúc Linh Vũ, Khúc Thanh Âm đều có độ tinh thuần rất cao, ở bên trong Linh tộc cũng có nhiều người sùng bái.
Dòng chính Linh tộc trời sinh có cảm giác về sự ưu việt, đối với chi thứ cũng nhìn không thuận mắt.
“Đủ rồi, nói như thế nào đối phương cũng đều là tộc nhân Linh Tộc, có thể tính là người một nhà.” Khúc Thanh Âm tức giận nói.
Nội tình của Bạch gia không hề kém hơn Linh Tộc, Bạch Thần Tinh thăng cấp võ thánh, tiền đồ càng không thể đếm, đám người Khúc Tuyền bị người trong tộc dạy hư, tự cao tự đại.
Nhưng mà, một cái danh ngạch mà Bạch Thần Tinh cũng không chia cho một người trong Linh Tộc, quả thực có chút quá phận.
/390
|