- Cẩn thận.
Một giọng nói cất lên, Dương Linh ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Là ngươi..??
Giọng nói đó mang theo chút ngạc nhiên nói, lại đỡ nhẹ Dương Linh đứng lên.
- Nguyệt Quân, sao ngươi ở đây?
Dương Linh lấy lại tư thế, cau mày nói.
- Đến chùa cầu phúc đón năm mới.
Nguyệt Quân trả lời, hắn nhìn nhìn Dương Linh, vẫn là vẻ thanh tú ấy, tuy không đẹp nhưng lại khiến hắn luôn phải nhìn nàng, từ lúc vào học viện, ban đầu nàng đầy vẻ tự kiêu, trông thật đáng ghét, nhưng rồi nàng lại thay đổi, lại mất đi vẻ tự kiêu ấy, trở thành một người biết chừng mực, hắn khá bất ngờ vì nàng thay đổi, rồi không biết từ bao giờ, hắn luôn dõi theo nàng. Nhưng nàng biết, nàng đã nhìn thấy cảnh Nguyệt Viên nói chuyện hôm đó, lại cùng hợp tác với hắn, nếu nàng nói ra, hắn sợ sẽ gặp khó khăn, hắn nghĩ rằng, một ngày nào đó phải giết nàng.
- Vậy sao?
Dương Linh nói tiếp, lui về phía Dương Quả, kì thực lúc nàng nói cho Dương Quả biết sự việc, không có nhắc đến việc Nguyệt Quân có tham gia, bây giờ nàng luôn đề phòng hắn a, sợ rằng tên kia biết nàng nói ra sự việc, không khéo lại sai Nguyệt Quân giết luôn nàng thì sao.
- Hi nhi...à à Dương Hi, nàng cũng ở đây?
Từ đằng sau, Nguyệt Thắng bước ra, ánh mắt dõi theo Dương Linh.
- A, chúng ta đến chùa cầu bình an cho năm mới.
Dương Hi giọng nhẹ nhàng nói, mặt thoáng hồng hồng, Dương Quả đứng im, ai ya...mùi tình cảm nồng nặc ghê...
- Hí hí...Hi nhi a, Đại tỷ, tỷ nói xem, hai người tiến tới đâu rồi a...
Dương Quả cười cười, huých vai Dương Hi, khiến Dương Hi đỏ mặt, mà Nguyệt Thắng kia cũng bối rối quá chừng.
- Diễm Diễm đâu?
Dương Quả quay sang chỗ Nguyệt Thắng, Nguyệt Quân.
- Dương Quả à, ta cũng ngửi thấy mùi tình cảm từ ngươi a.
Dương Linh quay sang nói với Dương Quả.
- G....gì, gì chứ, làm gì có...
Dương Quả hấp tấp nói, khiến cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.
- Diễm đang ở bên kia, đang đọc sách.
Nguyệt Thắng nói, chỉ tay về phía đình nhỏ.
- Hì, ta đi tìm Diễm Diễm, không làm kì đà cản mủi các người nói chuyện tình cảm a.
Dương Quả tiếp tục trêu chọc.
- Hứ, muội đó, có mà đi gặp Thái tử, chúng ta không làm kì đà thì đúng hơn!
Dương Hi cốc đầu Dương Quả, Dương Quả lại chạy đi ngay, nhưng có lẽ mặt nàng đã đỏ ửng rồi.
- Cái gì chứ...đợi đấy Đại tỷ, sau này tỷ cưới, ta sẽ chọc tỷ một trận nữa cho mà coi.
Dương Quả chạy về phía đình, miệng lẩm bẩm. Nàng dừng lại, chợt thấy Nguyệt Diễm trong đình, hắn đang say sưa đọc sách a.
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, gương mặt Nguyệt Diễm đầy nghiêm nghị, mày kiếm lâu lâu nhíu lại, hai mắt đen láy linh động dò theo từng trang giấy, Dương Quả ngẩn ngơ trước hình ảnh đẹp lung linh này, Nguyệt Diễm mà ở hiện đại, tuyệt đối là siêu mẫu đó chứ, nàng tự hỏi, có một vị hôn thê quá đẹp là tốt hay xấu đây?
- Diễm Diễm!
Dương Quả rón rén bước tới, đột nhiên nhảy lên, ấy vậy mà Nguyệt Diễm chẳng giật mình gì hết, nàng thất vọng a, trò đùa của nàng thất bại rồi.
- Quả Quả, là nàng.
Nguyệt Diễm dương mắt nhìn, vốn lúc đầu hắn tưởng là ai dám phá hắn đọc sách, đang định sử dụng đôi mắt lạnh lẽo thì lại nghe được thanh âm quen thuộc, ngước mắt lại thấy gương mặt cười tươi tràn đầy đáng yêu kia, tim hắn khẽ thịch một tiếng.
- Sao vậy! Là Quả Quả làm phiền Diễm Diễm đọc sách, xin lỗi Diễm Diễm.
Dương Quả thấy Nguyệt Diễm nhìn mình không nói, nghĩ rằng hắn đang đọc sách mà nàng lại phá, bất giác cảm thấy tội lỗi a, hai tay nhỏ bấu lấy váy, đầu cúi xuống, nói lời xin lỗi.
- Không có, chỉ là ta hơi bất ngờ thôi, sao Quả Quả lại ở đây.
Nguyệt Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, dịu dàng nói, không biết từ khi nào, Dương Quả mỗi khi làm điều gì sai hay mắc lỗi đều dùng tay bấu lấy váy a, có lần còn bấu cả vào tay đó.
- Quả Quả đi cầu bình an cho năm mới, còn có cho phu nhân.
Dương Quả cười vui vẻ nói, Nguyệt Diễm đương nhiên biết vị phu nhân đó là ai, lại nhớ đến Dương Quả không có mẹ, trong lòng hắn cảm thấy hơi nhói.
- Còn Diễm Diễm.
Dương Quả biết Nguyệt Diễm đang nghĩ gì, liền đổi đề tài.
- Ta cũng đi cầu bình an, đi cùng Nhị ca và Tam ca, cầu cho đất nước.
Nguyệt Diễm trả lời, Dương Quả gật đầu cười ngây ngô.
- Ta sẽ cầu cho Quả Quả, nàng có cầu cho ta không?
Nguyệt Diễm nói tiếp, mặt hơi ửng đỏ, Dương Quả nhìn, ai ya...đúng là soái ca thì biểu cảm gì cũng đẹp hết a.
- Tất nhiên rồi.
-----------------------------
- Hic...
Dương Quả cố nén đau, các nàng đang ngồi thiền nghe kinh phật và cầu phúc a, cơ mà trụ trì ở đây cũng thật nghiêm khắc, vừa ăn cơm xong đã bắt ngồi thiền rồi, đã vậy, hễ ai nhúc nhích là bị phạt nữa chứ, nàng nãy đến giờ đã bị phạt 2 roi rồi a. Nhưng vẫn còn đỡ, nàng nhìn sang Dương Linh nước mắt tèm nhem, thấy mình vẫn còn đỡ chán, Dương Linh vốn không có kiên nhẫn cho lắm, nãy giờ cũng bị khá nhiều roi rồi. Thật là...Dương Quả đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn sang Dương Hi cùng ba vị hoàng thất kia, họ ngồi im lặng, nãy giờ một roi cũng không dính a.
- Ê chết ta rồi.
Cuối cùng buổi nghe kinh cũng kết thúc, Dương Quả khó nhọc đứng lên khó khăn, đi sang phía Dương Linh đang nức nở, đỡ nàng dậy.
- Này, hai ngươi sang chỗ ta ngủ đi, chứ ở một mình buồn chán lắm, hơn nữa...viện của ta gần nhất.
Dương Hi nói, nhìn Dương Linh như hết muốn đi, âm thầm thở dài, lại đầy khó hiểu. Trước khi nàng đi, Chu Tịnh tự dưng...
- Hi nhi, hôm ấy nhớ bảo hai vị muội muội của con tập trung lại, ngủ trong một viện đi. À, để gắn chặt tình tỷ muội ấy mà, nếu là con hai người đó sẽ đồng ý mà, nhớ đó, tốt cho con...à tốt cho tỷ muội chúng con thôi.
Một giọng nói cất lên, Dương Linh ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Là ngươi..??
Giọng nói đó mang theo chút ngạc nhiên nói, lại đỡ nhẹ Dương Linh đứng lên.
- Nguyệt Quân, sao ngươi ở đây?
Dương Linh lấy lại tư thế, cau mày nói.
- Đến chùa cầu phúc đón năm mới.
Nguyệt Quân trả lời, hắn nhìn nhìn Dương Linh, vẫn là vẻ thanh tú ấy, tuy không đẹp nhưng lại khiến hắn luôn phải nhìn nàng, từ lúc vào học viện, ban đầu nàng đầy vẻ tự kiêu, trông thật đáng ghét, nhưng rồi nàng lại thay đổi, lại mất đi vẻ tự kiêu ấy, trở thành một người biết chừng mực, hắn khá bất ngờ vì nàng thay đổi, rồi không biết từ bao giờ, hắn luôn dõi theo nàng. Nhưng nàng biết, nàng đã nhìn thấy cảnh Nguyệt Viên nói chuyện hôm đó, lại cùng hợp tác với hắn, nếu nàng nói ra, hắn sợ sẽ gặp khó khăn, hắn nghĩ rằng, một ngày nào đó phải giết nàng.
- Vậy sao?
Dương Linh nói tiếp, lui về phía Dương Quả, kì thực lúc nàng nói cho Dương Quả biết sự việc, không có nhắc đến việc Nguyệt Quân có tham gia, bây giờ nàng luôn đề phòng hắn a, sợ rằng tên kia biết nàng nói ra sự việc, không khéo lại sai Nguyệt Quân giết luôn nàng thì sao.
- Hi nhi...à à Dương Hi, nàng cũng ở đây?
Từ đằng sau, Nguyệt Thắng bước ra, ánh mắt dõi theo Dương Linh.
- A, chúng ta đến chùa cầu bình an cho năm mới.
Dương Hi giọng nhẹ nhàng nói, mặt thoáng hồng hồng, Dương Quả đứng im, ai ya...mùi tình cảm nồng nặc ghê...
- Hí hí...Hi nhi a, Đại tỷ, tỷ nói xem, hai người tiến tới đâu rồi a...
Dương Quả cười cười, huých vai Dương Hi, khiến Dương Hi đỏ mặt, mà Nguyệt Thắng kia cũng bối rối quá chừng.
- Diễm Diễm đâu?
Dương Quả quay sang chỗ Nguyệt Thắng, Nguyệt Quân.
- Dương Quả à, ta cũng ngửi thấy mùi tình cảm từ ngươi a.
Dương Linh quay sang nói với Dương Quả.
- G....gì, gì chứ, làm gì có...
Dương Quả hấp tấp nói, khiến cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.
- Diễm đang ở bên kia, đang đọc sách.
Nguyệt Thắng nói, chỉ tay về phía đình nhỏ.
- Hì, ta đi tìm Diễm Diễm, không làm kì đà cản mủi các người nói chuyện tình cảm a.
Dương Quả tiếp tục trêu chọc.
- Hứ, muội đó, có mà đi gặp Thái tử, chúng ta không làm kì đà thì đúng hơn!
Dương Hi cốc đầu Dương Quả, Dương Quả lại chạy đi ngay, nhưng có lẽ mặt nàng đã đỏ ửng rồi.
- Cái gì chứ...đợi đấy Đại tỷ, sau này tỷ cưới, ta sẽ chọc tỷ một trận nữa cho mà coi.
Dương Quả chạy về phía đình, miệng lẩm bẩm. Nàng dừng lại, chợt thấy Nguyệt Diễm trong đình, hắn đang say sưa đọc sách a.
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, gương mặt Nguyệt Diễm đầy nghiêm nghị, mày kiếm lâu lâu nhíu lại, hai mắt đen láy linh động dò theo từng trang giấy, Dương Quả ngẩn ngơ trước hình ảnh đẹp lung linh này, Nguyệt Diễm mà ở hiện đại, tuyệt đối là siêu mẫu đó chứ, nàng tự hỏi, có một vị hôn thê quá đẹp là tốt hay xấu đây?
- Diễm Diễm!
Dương Quả rón rén bước tới, đột nhiên nhảy lên, ấy vậy mà Nguyệt Diễm chẳng giật mình gì hết, nàng thất vọng a, trò đùa của nàng thất bại rồi.
- Quả Quả, là nàng.
Nguyệt Diễm dương mắt nhìn, vốn lúc đầu hắn tưởng là ai dám phá hắn đọc sách, đang định sử dụng đôi mắt lạnh lẽo thì lại nghe được thanh âm quen thuộc, ngước mắt lại thấy gương mặt cười tươi tràn đầy đáng yêu kia, tim hắn khẽ thịch một tiếng.
- Sao vậy! Là Quả Quả làm phiền Diễm Diễm đọc sách, xin lỗi Diễm Diễm.
Dương Quả thấy Nguyệt Diễm nhìn mình không nói, nghĩ rằng hắn đang đọc sách mà nàng lại phá, bất giác cảm thấy tội lỗi a, hai tay nhỏ bấu lấy váy, đầu cúi xuống, nói lời xin lỗi.
- Không có, chỉ là ta hơi bất ngờ thôi, sao Quả Quả lại ở đây.
Nguyệt Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, dịu dàng nói, không biết từ khi nào, Dương Quả mỗi khi làm điều gì sai hay mắc lỗi đều dùng tay bấu lấy váy a, có lần còn bấu cả vào tay đó.
- Quả Quả đi cầu bình an cho năm mới, còn có cho phu nhân.
Dương Quả cười vui vẻ nói, Nguyệt Diễm đương nhiên biết vị phu nhân đó là ai, lại nhớ đến Dương Quả không có mẹ, trong lòng hắn cảm thấy hơi nhói.
- Còn Diễm Diễm.
Dương Quả biết Nguyệt Diễm đang nghĩ gì, liền đổi đề tài.
- Ta cũng đi cầu bình an, đi cùng Nhị ca và Tam ca, cầu cho đất nước.
Nguyệt Diễm trả lời, Dương Quả gật đầu cười ngây ngô.
- Ta sẽ cầu cho Quả Quả, nàng có cầu cho ta không?
Nguyệt Diễm nói tiếp, mặt hơi ửng đỏ, Dương Quả nhìn, ai ya...đúng là soái ca thì biểu cảm gì cũng đẹp hết a.
- Tất nhiên rồi.
-----------------------------
- Hic...
Dương Quả cố nén đau, các nàng đang ngồi thiền nghe kinh phật và cầu phúc a, cơ mà trụ trì ở đây cũng thật nghiêm khắc, vừa ăn cơm xong đã bắt ngồi thiền rồi, đã vậy, hễ ai nhúc nhích là bị phạt nữa chứ, nàng nãy đến giờ đã bị phạt 2 roi rồi a. Nhưng vẫn còn đỡ, nàng nhìn sang Dương Linh nước mắt tèm nhem, thấy mình vẫn còn đỡ chán, Dương Linh vốn không có kiên nhẫn cho lắm, nãy giờ cũng bị khá nhiều roi rồi. Thật là...Dương Quả đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn sang Dương Hi cùng ba vị hoàng thất kia, họ ngồi im lặng, nãy giờ một roi cũng không dính a.
- Ê chết ta rồi.
Cuối cùng buổi nghe kinh cũng kết thúc, Dương Quả khó nhọc đứng lên khó khăn, đi sang phía Dương Linh đang nức nở, đỡ nàng dậy.
- Này, hai ngươi sang chỗ ta ngủ đi, chứ ở một mình buồn chán lắm, hơn nữa...viện của ta gần nhất.
Dương Hi nói, nhìn Dương Linh như hết muốn đi, âm thầm thở dài, lại đầy khó hiểu. Trước khi nàng đi, Chu Tịnh tự dưng...
- Hi nhi, hôm ấy nhớ bảo hai vị muội muội của con tập trung lại, ngủ trong một viện đi. À, để gắn chặt tình tỷ muội ấy mà, nếu là con hai người đó sẽ đồng ý mà, nhớ đó, tốt cho con...à tốt cho tỷ muội chúng con thôi.
/85
|