Giữa tháng 12, trời đông thực rất lạnh. Dương Quả một thân váy hồng xinh xắn, ngoài khoác một chiếc áo bông màu đỏ, hai tay đưa lên miệng thổi phù phù, gương mặt đỏ ửng vì lạnh nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu, hôm nay nàng đi chùa Linh Ẩn, tóc nàng hoàn toàn thả xuống, chỉ cài chiếc kẹp nhỏ hình bông hoa mai vàng nổi bật giữa làn tóc đen mềm mại.
- Tiểu thư, người thật không cần nô tì đi theo ạ?
Tiểu Hoa hỏi, lại đưa miếng điểm tâm đã được ủ ấm cho Dương Quả.
- Không cần đâu, ta chỉ đi chùa thôi mà, sắp tới tết rồi, hai tỷ nên trở về nhà một hai ngày để phụ giúp gia đình đi, ta đi chùa, sẽ cầu phúc cho hai tỷ.
Dương Quả đón lấy miếng điểm tâm, cười nói, mà nàng đã mọc cái răng khểnh nhỏ, nụ cười lại càng thêm phần đáng yêu hơn. Phúc Linh nhìn, thầm nghĩ nếu nàng là nam nhân, tuyệt đối sẽ đổ vì Dương Quả mất.
- Nhưng mà....
Tiểu Hoa như muốn nói gì đó, Dương Quả lại thấy xe ngựa, thế là chạy đi mất, còn không quên nói với Phúc Linh, Tiểu Hoa một câu ta không sao đâu.
- Dương Linh, Đại tỷ.
Dương Quả vui vẻ bước lên xe ngựa, lại thấy bên trong là Dương Linh cùng Dương Hi. Dương Hi hôm nay mặc một bộ màu xanh ngọc bích, mái tóc rũ xuống lưng, trên đầu cài một cây trâm hình hoa ngọc lan, nàng toát lên một vẻ dịu dàng đầy nữ tính. Còn Dương Linh, từ lúc ở học viện trở về, đã không còn trang điểm đậm như trước nữa, nhưng là vẫn thích mặc đồ màu sắc rực rỡ a, nàng vận một chiếc váy đỏ thêu hoa hồng, trên đầu lại cài đóa mẫu đơn, tuy vậy rực rỡ vẫn là hợp với nàng, có thể toát lên vẻ thanh tú hiếm có.
- Dương Quả, ngươi chẳng bao giờ xưng ta một tiếng tỷ a.
Dương Linh nói.
- Nhị tỷ ~
Dương Quả ngân giọng, trêu đùa.
- Thôi thôi ta xin, như trước vẫn tốt hơn.
Dương Linh khẽ rùng mình nói, Dương Quả mỉm cười vui vẻ, kì thực gọi Dương Linh là tỷ vẫn không quen, Dương Linh chỉ cao hơn nàng chưa tới nữa cái đầu.
- Đại tỷ, Tâm Linh không đi a?
Dương Quả ngó ra xe, chỉ thấy có Phúc Tử ngồi phía sau.
- Nương ta tự dưng bắt Tâm Linh ở nhà, lại cho Phúc Tử đi theo, còn nói là bảo vệ cho ta.
Dương Hi nheo mày. Dương Quả khó hiểu, hạ nhân đông như thế, sợ cái gì, Tâm Linh hay Phúc Tử khác gì nhau đâu, chưa kể Tâm Linh còn thân với Dương Hi hơn.
- Lần này cha cũng đi, cầu phúc cho nương ta.
Dương Linh nói tiếp. Dương Quả hơi cúi đầu, nghe Dương Linh gọi một tiếng nương, sao nàng thấy đau lòng quá.
- Ta...ta...xin lỗi... Không cố ý...
Dương Linh thấy Dương Quả buồn bã thì mới biết mình nói sai, ai chẳng biết, có duy nhất Dương Quả là mẹ đã mất.
- Tiểu Quả, đừng buồn, nương hay phu nhân sẽ xem muội như con ruột mà.
Dương Hi an ủi, Dương Quả gượng cười, Lãnh Uyển thì nàng không biết, chứ Chu Tịnh mà xem nàng như con ruột thì thà nói khủng long còn tồn tại nàng còn dễ tin hơn.
Đoàn xe ngựa ròng rã đi hết một ngày thì cũng tới nơi. Dương Quả ê ẩm hết cả người, nhảy vội xuống xe, toan định vươn vai thì thấy Dương Phúc, thế là rụt lại, thời đại này nữ tử là phải dịu dàng nữ tính, tam tòng tứ đức a. Dương Phúc trông thấy Dương Quả như vậy, cảm thấy buồn cười, Lãnh Uyển đi xe ngựa cũng là như thế a.
- Oa!
Dương Quả nhìn, chùa Linh Ẩn này thực rất đẹp, trông khá cổ kính, rất rộng, đã vậy chùa còn nằm trên núi, lúc nàng tới bây giờ đã là buổi tối, trời trong đầy sao, nhìn chùa Linh Ẩn lúc này như đang lơ lửng giữa bầu trời sao vậy. Dương Quả cứ nhìn ngẩn ngơ, đến khi Dương Linh vỗ vào lưng nàng thì hồn nàng mới quay trở lại.
Mọi người được trụ trì ở đây rất chào đón, có lẽ là quen biết thì phải. Trụ trì nhiệt tình đưa họ về phòng nghỉ luôn, còn dặn dò đến sảnh chính ăn cơm, sắc trời đã tối, nên có lẽ ý nghĩ tham quan chùa phải thực hiện vào ngày mai rồi.
- Ai ya, ê ẩm chết mất...
Dương Quả nằm trên giường, vươn người. Bây giờ nàng mới quan sát phòng nghỉ của chính mình, tuy không rộng bằng phòng của nàng, nhưng rất đầy đủ, lại vô cùng sạch sẽ. Chỉ có điều là hơi tối, cả phòng chỉ thắp một chiếc đèn cầy, nàng nhớ lại lúc ở tiểu viện hay phòng trọ ở học viện, đều luôn tràn ngập ánh sáng, lại luôn có mọi người ở bên trò chuyện, bỗng dưng nàng cảm thấy một mình nàng có chút...
Đưa mắt nhìn xung quanh, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Dương Quả chợt nghĩ đến câu chuyện ma mà Phúc Linh kể cho nghe, lúc ấy nàng còn ôm chặt lấy Tiểu Hoa... Hình như nàng...sợ ma.
- A...đi ăn cơm...đi ăn cơm...
Dương Quả rùng mình khi nhớ đến câu chuyện ma đó, vội vàng bật dậy, chạy thật nhanh, mở cửa.
- AAAAAAAAA!!!!!
---------------------------------
- Ha ha ha! Dương Quả hahaha...
Dương Linh vừa đi vừa ôm bụng cười, Dương Hi phía sau cũng tủm tỉm cười, Dương Quả mặt đen xì...
- C...cười cái gì, ai...ai bảo ngươi tự dưng đứng trước cửa phòng ta...!
Dương Quả tức giận nói. Lúc nãy nàng đang nghĩ đến câu chuyện ma kia, rằng có người nọ, vừa mở cửa phòng, lập tức thấy một cái bóng đen xì, tay cầm dao trông rất đáng sợ, kết cục nàng vừa mở cửa, liền thấy Dương Linh đứng đó, tay lại giơ lên, bảo sao, bảo sao....
- Ngươi sợ ma a! Hahahaha...
Dương Linh tiếp tục sảng khoái cười, nàng cùng Dương Hi đến rủ Dương Quả cùng đi ăn cơm, kết quả vừa giơ tay lên gõ cửa, Dương Quả lại mở trước, thấy nàng còn hét toáng lên như gặp ma, thì ra.....hahahahaaha...
- Ngươi...ngươi đừng cười nữa.
Dương Quả đỏ mặt, đẩy lưng Dương Linh, không biết trùng hợp thế nào, lại đẩy Dương Linh vấp phải hòn đá, cả người Dương Linh đổ xuống.
- Á!
Dương Linh nhắm mắt, nghĩ thầm cơn đau sẽ đến, kết cục mặt nàng lại áp vào cái gì mềm mềm, ấm ấm, hai vai nàng cũng có hai bàn tay đỡ lấy, ai ya...lúc này lại nghĩ đến câu chuyện ma kia *rùng mình *
- Cẩn thận!
- Tiểu thư, người thật không cần nô tì đi theo ạ?
Tiểu Hoa hỏi, lại đưa miếng điểm tâm đã được ủ ấm cho Dương Quả.
- Không cần đâu, ta chỉ đi chùa thôi mà, sắp tới tết rồi, hai tỷ nên trở về nhà một hai ngày để phụ giúp gia đình đi, ta đi chùa, sẽ cầu phúc cho hai tỷ.
Dương Quả đón lấy miếng điểm tâm, cười nói, mà nàng đã mọc cái răng khểnh nhỏ, nụ cười lại càng thêm phần đáng yêu hơn. Phúc Linh nhìn, thầm nghĩ nếu nàng là nam nhân, tuyệt đối sẽ đổ vì Dương Quả mất.
- Nhưng mà....
Tiểu Hoa như muốn nói gì đó, Dương Quả lại thấy xe ngựa, thế là chạy đi mất, còn không quên nói với Phúc Linh, Tiểu Hoa một câu ta không sao đâu.
- Dương Linh, Đại tỷ.
Dương Quả vui vẻ bước lên xe ngựa, lại thấy bên trong là Dương Linh cùng Dương Hi. Dương Hi hôm nay mặc một bộ màu xanh ngọc bích, mái tóc rũ xuống lưng, trên đầu cài một cây trâm hình hoa ngọc lan, nàng toát lên một vẻ dịu dàng đầy nữ tính. Còn Dương Linh, từ lúc ở học viện trở về, đã không còn trang điểm đậm như trước nữa, nhưng là vẫn thích mặc đồ màu sắc rực rỡ a, nàng vận một chiếc váy đỏ thêu hoa hồng, trên đầu lại cài đóa mẫu đơn, tuy vậy rực rỡ vẫn là hợp với nàng, có thể toát lên vẻ thanh tú hiếm có.
- Dương Quả, ngươi chẳng bao giờ xưng ta một tiếng tỷ a.
Dương Linh nói.
- Nhị tỷ ~
Dương Quả ngân giọng, trêu đùa.
- Thôi thôi ta xin, như trước vẫn tốt hơn.
Dương Linh khẽ rùng mình nói, Dương Quả mỉm cười vui vẻ, kì thực gọi Dương Linh là tỷ vẫn không quen, Dương Linh chỉ cao hơn nàng chưa tới nữa cái đầu.
- Đại tỷ, Tâm Linh không đi a?
Dương Quả ngó ra xe, chỉ thấy có Phúc Tử ngồi phía sau.
- Nương ta tự dưng bắt Tâm Linh ở nhà, lại cho Phúc Tử đi theo, còn nói là bảo vệ cho ta.
Dương Hi nheo mày. Dương Quả khó hiểu, hạ nhân đông như thế, sợ cái gì, Tâm Linh hay Phúc Tử khác gì nhau đâu, chưa kể Tâm Linh còn thân với Dương Hi hơn.
- Lần này cha cũng đi, cầu phúc cho nương ta.
Dương Linh nói tiếp. Dương Quả hơi cúi đầu, nghe Dương Linh gọi một tiếng nương, sao nàng thấy đau lòng quá.
- Ta...ta...xin lỗi... Không cố ý...
Dương Linh thấy Dương Quả buồn bã thì mới biết mình nói sai, ai chẳng biết, có duy nhất Dương Quả là mẹ đã mất.
- Tiểu Quả, đừng buồn, nương hay phu nhân sẽ xem muội như con ruột mà.
Dương Hi an ủi, Dương Quả gượng cười, Lãnh Uyển thì nàng không biết, chứ Chu Tịnh mà xem nàng như con ruột thì thà nói khủng long còn tồn tại nàng còn dễ tin hơn.
Đoàn xe ngựa ròng rã đi hết một ngày thì cũng tới nơi. Dương Quả ê ẩm hết cả người, nhảy vội xuống xe, toan định vươn vai thì thấy Dương Phúc, thế là rụt lại, thời đại này nữ tử là phải dịu dàng nữ tính, tam tòng tứ đức a. Dương Phúc trông thấy Dương Quả như vậy, cảm thấy buồn cười, Lãnh Uyển đi xe ngựa cũng là như thế a.
- Oa!
Dương Quả nhìn, chùa Linh Ẩn này thực rất đẹp, trông khá cổ kính, rất rộng, đã vậy chùa còn nằm trên núi, lúc nàng tới bây giờ đã là buổi tối, trời trong đầy sao, nhìn chùa Linh Ẩn lúc này như đang lơ lửng giữa bầu trời sao vậy. Dương Quả cứ nhìn ngẩn ngơ, đến khi Dương Linh vỗ vào lưng nàng thì hồn nàng mới quay trở lại.
Mọi người được trụ trì ở đây rất chào đón, có lẽ là quen biết thì phải. Trụ trì nhiệt tình đưa họ về phòng nghỉ luôn, còn dặn dò đến sảnh chính ăn cơm, sắc trời đã tối, nên có lẽ ý nghĩ tham quan chùa phải thực hiện vào ngày mai rồi.
- Ai ya, ê ẩm chết mất...
Dương Quả nằm trên giường, vươn người. Bây giờ nàng mới quan sát phòng nghỉ của chính mình, tuy không rộng bằng phòng của nàng, nhưng rất đầy đủ, lại vô cùng sạch sẽ. Chỉ có điều là hơi tối, cả phòng chỉ thắp một chiếc đèn cầy, nàng nhớ lại lúc ở tiểu viện hay phòng trọ ở học viện, đều luôn tràn ngập ánh sáng, lại luôn có mọi người ở bên trò chuyện, bỗng dưng nàng cảm thấy một mình nàng có chút...
Đưa mắt nhìn xung quanh, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Dương Quả chợt nghĩ đến câu chuyện ma mà Phúc Linh kể cho nghe, lúc ấy nàng còn ôm chặt lấy Tiểu Hoa... Hình như nàng...sợ ma.
- A...đi ăn cơm...đi ăn cơm...
Dương Quả rùng mình khi nhớ đến câu chuyện ma đó, vội vàng bật dậy, chạy thật nhanh, mở cửa.
- AAAAAAAAA!!!!!
---------------------------------
- Ha ha ha! Dương Quả hahaha...
Dương Linh vừa đi vừa ôm bụng cười, Dương Hi phía sau cũng tủm tỉm cười, Dương Quả mặt đen xì...
- C...cười cái gì, ai...ai bảo ngươi tự dưng đứng trước cửa phòng ta...!
Dương Quả tức giận nói. Lúc nãy nàng đang nghĩ đến câu chuyện ma kia, rằng có người nọ, vừa mở cửa phòng, lập tức thấy một cái bóng đen xì, tay cầm dao trông rất đáng sợ, kết cục nàng vừa mở cửa, liền thấy Dương Linh đứng đó, tay lại giơ lên, bảo sao, bảo sao....
- Ngươi sợ ma a! Hahahaha...
Dương Linh tiếp tục sảng khoái cười, nàng cùng Dương Hi đến rủ Dương Quả cùng đi ăn cơm, kết quả vừa giơ tay lên gõ cửa, Dương Quả lại mở trước, thấy nàng còn hét toáng lên như gặp ma, thì ra.....hahahahaaha...
- Ngươi...ngươi đừng cười nữa.
Dương Quả đỏ mặt, đẩy lưng Dương Linh, không biết trùng hợp thế nào, lại đẩy Dương Linh vấp phải hòn đá, cả người Dương Linh đổ xuống.
- Á!
Dương Linh nhắm mắt, nghĩ thầm cơn đau sẽ đến, kết cục mặt nàng lại áp vào cái gì mềm mềm, ấm ấm, hai vai nàng cũng có hai bàn tay đỡ lấy, ai ya...lúc này lại nghĩ đến câu chuyện ma kia *rùng mình *
- Cẩn thận!
/85
|