Chương 9 (2/3):
Anh thả báo xuống, hai mắt thâm thúy nhìn lại đây, giọng điệu trong nháy mắt nghiêm nghị; "Vì sao?"
"Vậy thì phải hỏi hai đứa con trai tốt của anh đi."
Lâm Tùy Châu nắm nắm quyền, đứng dậy liền muốn lên lầu hỏi tội.
"Aiz, tôi có việc hỏi anh." Giang Đường kéo tay anh, "Anh biết Hạ Trường Đông không?"
Anh cau mày: "Em hỏi ông ta làm gì?"
"Vậy anh cũng biết."
Lâm Tùy Châu nở nụ cười, một lần nữa ngồi vào bên cạnh Giang Đường: "Người sáng lập công ty điện ảnh Kỳ Tích, cũng chính là thành viên hội đồng quản trị của công ty điện ảnh Kỳ Tích."
Giang Đường thấy có hi vọng, nắm lấy Lâm Tùy Châu liền hỏi: "Vậy bây giờ ông ấy ở nơi nào?"
Biểu cảm Lâm Tùy Châu biến đổi liên tục, ánh mắt nhìn Giang Đường đặc biệt ý tứ sâu xa, đôi môi anh khẽ nhúc nhích, ngón tay hướng phía dưới: "Địa Ngục."
". . ."
Giang Đường. . . Phía sau lưng lạnh lẽo.
". . . Chết rồi?"
"Ừm." Anh hững hờ nói, "Có lẽ ở ba năm trước, trước đó bọn họ đi tham gia một buổi hoạt động, tài xế lái xe uống rượu, lại gặp đêm mưa, chiếc xe đã tông vào hàng rào bảo vệ bên đường, cả xe lẫn người đều lăn xuống sườn núi."
Giang Đường đăm chiêu.
Dựa theo kịch bản trong Game, vợ chồng Hạ Trường Đông xác thực chính là chết như vậy, có điều tài xế lái xe uống rượu là người bên phía Lâm Tùy Châu kia.
Chẳng lẽ. . .
Giang Đường sợ hãi đánh giá anh, chồng cô đã sớm ra tay?
Đang lo lắng, Lâm Tùy Châu mắt thấy phát hiện một thứ đen tuyền từ trong túi của cô lộ ra, anh híp híp mắt, hai ngón tay gắp tấm danh thiếp màu đen kia ra, "Đây là cái gì?"
Giang Đường cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, giơ tay liền muốn đi cướp.
Anh đưa bàn tay lớn ngăn cản, đảo qua danh thiếp: "Hạ Hoài Nhuận?"
". . ."
"Đây chính là lý do em hỏi thăm anh về Hạ Trường Đông?"
"Tôi tôi tôi. . . Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Lâm Tùy Châu vò nát danh thiếp thành một đoàn, "Anh không hạn chế em kết bạn, nhưng người tên Hạ Hoài Nhuận này vẫn là thôi đi."
Nghe thấy được mùi Bát Quái, Giang Đường lần thứ hai tiến lên trước: "Anh ta thế nào? Tôi cảm thấy rất tốt nha, ngày hôm nay còn giúp tôi giải vây đây."
Biểu cảm của Lâm Tùy Châu làm như chìm xuống, giọng điệu cũng không ôn hòa giống như lúc trước: "Đến nay trong giới đều truyền tai nhau, nói cái chết của Hạ thành viên hội đồng quản trị có liên quan tới Hạ Hoài Nhuận, dù sao hai người cùng cha khác mẹ, vì quyền thế mà giết người cũng không phải là không thể."
Giang Đường lui lại về phía sau, ngơ ngác nói: "Tôi cảm thấy anh ta rất tốt nha. . ."
Ánh mắt Lâm Tùy Châu trầm xuống một cái, trở tay gắt gao đặt Giang Đường trên ghế salông mềm mại, bàn tay lớn ấm áp nắm chặt cằm của cô, "Em mới vừa nói cái gì, anh không nghe rõ."
Giang Đường: ". . ."
Giang Đường. . . Duy trì mỉm cười.
"Tôi không, không nói gì."
"Ồ?" Anh nhíu mày, "Vì sao anh nghe em nói người đàn ông khác rất tốt đẹp."
Giang Đường cười hì hì: "Không tốt bằng anh không tốt bằng anh, nếu nói ai tốt thì anh tốt nhất, nếu nói ai dương cương thì anh dương cương nhất."
Lâm Tùy Châu đảo qua môi cô, "Vì sao trước đây anh không biết miệng lưỡi em trơn tru như thế."
Giang Đường không sợ chết nói: "Bởi vì anh chỉ hiểu rõ thân thể của tôi, không biết nội tâm của tôi."
". . ."
Lời này cô cũng không giả, từ ký ức đến xem, Lâm Tùy Châu và cô không có một chút xíu tiếng nói chung, có lúc một ngày đều không nói được một câu, nếu gặp Lâm Tùy Châu đi công tác, cái kia càng tốt hơn, mười ngày nửa tháng đều sẽ không có bất kỳ giao lưu.
Lâm Tùy Châu chậm rãi buông tay ra, mí mắt buông xuống làm như đăm chiêu.
"Trước đây anh là không quan tâm em cho tốt."
"Có điều. . ." Anh giơ mắt lên, "Sau đó anh sẽ chăm sóc em nhiều hơn."
Giang Đường: ". . ."
Vẫn là tạm biệt, cô không có chút mong muốn nào là ông xã nhân vật phản diện chăm sóc nhiều hơn.
Giang Đường trước sau đối với Hạ gia ôm ấp nghi ngờ, buổi tối tắm xong chuyện thứ nhất chính là lên mạng vơ vét việc tai nạn xe cộ của Hạ Trường Đông, giống như Lâm Tùy Châu nói, các phương tiện truyền thông lớn đều suy đoán Hạ Hoài Nhuận là người đứng sau màn, suy đoán quy suy đoán, vừa không có chứng cứ thực tế, cuối cùng nhiệt độ từ từ biến mất.
/500
|