Chương 8 (3/3):
Có cái ghế bảo đảm cho Lương Thâm nhảy xuống, kéo mở nắp ly coca, nhắm ngay người phụ nữ và đứa trẻ hất nước coca lạnh lẽo qua đó.
Động tác này làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Lát sau.
Người phụ nữ và đứa nhỏ dính nước coca lạnh đầy người cùng nhau tức giận rít gào lên.
Lương Thâm làm chuyện xấu phát nghiện, lại giật lấy nửa ly trà sữa trên tay Gấu Con, lần thứ hai hất lên mặt tên nhóc kia, trong miệng còn la hét: "Này thì dám hất lên người em gái tao ——! !"
Đoàn người bùng nổ ra một trận WTF.
Giang Đường vòng hai tay quanh ngực, ánh mắt trào phúng: "Xin lỗi, Thâm Thâm nhà tôi mới chỉ là đứa bé, các người lớn như vậy rồi tuyệt đối không nên tính toán với bọn họ."
". . ."
"..."
Người phụ nữ này. . . Là ma quỷ sao! ! !
Toàn bộ nhà hàng bao gồm công nhân viên trong quầy đều có chút không nhịn được muốn vỗ tay bảo hay, thời đại này ai mà không đụng phải mấy Gấu Con, nhưng làm như cô thì vẫn thật không có mấy người, dù sao ——Đó vẫn chỉ là đứa bé.
Bây giờ Giang Đường vừa làm như vậy, có thể nói là làm cho hết thảy người trẻ tuổi từng bị Gấu Con dằn vặt được xả giận.
Thấy ba người gia đình Gấu Con còn chưa hoàn hồn, Giang Đường kéo mấy đứa trẻ một cái liền muốn chạy đi, nhưng mới vừa quay đầu, cái người đàn ông trung niên cao to kia liền từ phía sau kéo lấy tóc cô.
Giang Đường bị kéo da đầu đau đớn.
"Đàn bà thối, con mẹ nó cô đừng có chạy với ông đây!"
Trời!
Giang Đường đau nhe răng trợn mắt, đang từ trong túi xách tìm tòi bình xịt hơi cay thì tóc đột nhiên bị người buông ra, một giây sau, Giang Đường bị người đàn ông kéo tới phía sau.
Phía sau lưng cô không tính rắn chắc, nhưng cũng thẳng tắp ấm áp, đủ để giúp Giang Đường chống đối cái tầm mắt và công kích không quen kia.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, đập vào mắt là sườn mặt thanh nhuận như ngọc, đây là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng ánh mắt lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mắt hoa đào trong suốt của người đàn ông không còn cười, biểu cảm lạnh nhạt thâm trầm.
"Vị tiên sinh này, xin chú ý thái độ của ông."
Anh nói chuyện xem như là thân mật, nhưng khí thế bức bách lại làm cho người đàn ông trung niên một trận khiếp đảm.
Người đàn ông trung niên có chút kinh hãi, lại không muốn mất mặt ở trước nhiều người như vậy, ông ta nhắm mắt che ở trước mặt bà xã và đứa trẻ: "Con mẹ nó mày biết tao là ai không?"
Anh không lên tiếng, chỉ là vung tay xuống.
Một giây sau, mấy người thanh niên mặc thường phục, bắp thịt đầy người bao vây bọn họ.
Cái cổ người đàn ông trung niên co rụt lại, sửng sốt.
Anh dịu dàng cười nhạt: "Bây giờ ông có thể nói."
Kinh hãi kinh hãi.
Người đàn ông trung niên ôm lấy đứa trẻ, kéo bà xã qua, chen tách đoàn người, ảo não chạy ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.
"Được rồi, các người loại bỏ đi."
"Vâng, Hạ tổng."
Cửa hàng thức ăn nhanh lần nữa khôi phục an tĩnh.
Người đàn ông quay đầu lại, giọng như ngọc: "Chúng ta lại gặp mặt, cô không sao chứ?"
Giang Đường: ". . ."
Bây giờ Giang Đường tin tưởng cô sinh sống ở một thế giới game.
Dựa theo tình hình hiện thực, cô sẽ trở tay xịt hơi cay cho người đàn ông trung niên, sau đó phát sinh xung đột, khán giả nhiệt tình báo cảnh sát cầu cứu, nhưng. . .
"Hả? Cần phải đi bệnh viện sao?"
"Không, không cần." Giang Đường lấy lại tinh thần, vung vung tay.
Anh nhìn chung quanh một vòng, "Dường như không còn chỗ, chúng tôi có thể ngồi ở chỗ này của cô không?"
Giang Đường giật giật khóe miệng: "Có thể có thể, anh tùy tiện ngồi."
Anh cười cười, sau khi để La La ngồi sát bên Lương Thiển, tự mình cũng ngồi ở vị trí tít ngoài rìa.
Trên bàn vung vãi vẫn chưa có thu dọn, anh rất tự nhiên rút khăn tay ra lau chùi bàn sạch sẽ, cuối cùng ném khăn tay vào thùng rác, sau khi làm xong tất cả những thứ này, nhấc mắt cho Giang Đường một nụ cười.
/500
|