Ai đó đang gọi nàng, đừng làm ồn, để nàng ngủ thêm lúc nữa đi mà, Mạc Vi Miên trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
“Mạc Mạc, thời gian không còn sớm nữa, mau dậy đi.” Nha hoàn Tiểu Như mắt thấy Vi Miên sắp lui ra đến mép giường, dở khóc dở cười tiếp tục ngăn chiếc chăn trên người nàng.
Mạc Mạc? Chờ một chút, chẳng lẽ nàng đã xuyên trở về? hay là đang nằm mơ mà thôi?
Mạc Vi Miên ngủ mơ mơ màng màng, phút chốc tinh thần dao động, từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn xung quanh phòng, hức, nàng không phải đang nằm mơ, mà vẫn còn đang ở cổ đại ah.
Nàng bất đắc dĩ trở lại ngồi trên giường, lúc này mới lưu ý ở trước mặt có một nha hoàn đang đứng nhìn, nàng lập tức tua lại đại não trở về tối hôm qua.
“Ngươi là ai?” Nàng nói, tối hôm qua phát sinh chuyện điều không phải là mơ, nàng hình như là bị người mang đến đây?
“Nô tỳ gọi Tiểu Như.” Tiểu Như ngẩn người, mỉm cười trả lời.
“Ngươi thế nào lại biết tên của ta?” Nhìn trước mắt một cái xa lạ nha hoàn, Mạc Vi Miên nhíu mày.
“A? Người không nhớ rõ sao?” Tiểu Như kỳ quái nhìn nàng.
“Nhớ cái gì?” Mạc Vi Miên tức giận hỏi.
“Người tối hôm qua không phải đã cùng Vương gia ký khế ước mười năm bán thân sao, Vương gia cho người làm nha hoàn thiếp thân của ngài. sở dĩ Vương gia cho người tới ở nơi này là để Vương gia thuận tiện sai khiến người.”
Tối hôm qua Vương gia ôm nàng còn đang mê man xuất hiện, trên đường đi không ít nha hoàn cùng mấy gã sai vặt đều thấy, trong lòng mọi người mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng không có ai dám đến hỏi chuyện chủ tử.
Sau Vương gia còn phái nàng đến hầu hạ, thử hỏi có nha hoàn nào đến hầu hạ nha hoàn chứ, sự tình quái dị, lại không ai dám hỏi.
“Cái gì? khế ước bán thân? Mười năm?” Mạc Vi Miên trừng mắt, cho rằng có đúng mình vừa nghe được ảo giác hay không.
“Đúng vậy.” Bị phản ứng kích động của nàng dọa khiêu, Tiểu Như ngơ ngác đáp lại.
Làm sao có thể? Nàng đã ký qua cái gì bán thân khế ước vậy? sao nàng không nhớ chút gì chứ?
Khuôn mặt ảo não ôm lấy đầu, đại não cũng mơ hồ như keo đặc, bỗng nhiên trong đầu Mạc Vi Miên xuất hiện một khuôn mặt, dường như nàng đã hiểu ra sự tình gì.
Đúng, nhất định là tên hỗn đản Vương gia kia giở trò quỷ.
“A! Mạc Mạc, ngươi đi đâu?” Thấy nàng đột nhiên xông ra ngoài, Tiểu Như chỉ có thể kinh hô ở phía sau.
“Mạc Mạc, thời gian không còn sớm nữa, mau dậy đi.” Nha hoàn Tiểu Như mắt thấy Vi Miên sắp lui ra đến mép giường, dở khóc dở cười tiếp tục ngăn chiếc chăn trên người nàng.
Mạc Mạc? Chờ một chút, chẳng lẽ nàng đã xuyên trở về? hay là đang nằm mơ mà thôi?
Mạc Vi Miên ngủ mơ mơ màng màng, phút chốc tinh thần dao động, từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn xung quanh phòng, hức, nàng không phải đang nằm mơ, mà vẫn còn đang ở cổ đại ah.
Nàng bất đắc dĩ trở lại ngồi trên giường, lúc này mới lưu ý ở trước mặt có một nha hoàn đang đứng nhìn, nàng lập tức tua lại đại não trở về tối hôm qua.
“Ngươi là ai?” Nàng nói, tối hôm qua phát sinh chuyện điều không phải là mơ, nàng hình như là bị người mang đến đây?
“Nô tỳ gọi Tiểu Như.” Tiểu Như ngẩn người, mỉm cười trả lời.
“Ngươi thế nào lại biết tên của ta?” Nhìn trước mắt một cái xa lạ nha hoàn, Mạc Vi Miên nhíu mày.
“A? Người không nhớ rõ sao?” Tiểu Như kỳ quái nhìn nàng.
“Nhớ cái gì?” Mạc Vi Miên tức giận hỏi.
“Người tối hôm qua không phải đã cùng Vương gia ký khế ước mười năm bán thân sao, Vương gia cho người làm nha hoàn thiếp thân của ngài. sở dĩ Vương gia cho người tới ở nơi này là để Vương gia thuận tiện sai khiến người.”
Tối hôm qua Vương gia ôm nàng còn đang mê man xuất hiện, trên đường đi không ít nha hoàn cùng mấy gã sai vặt đều thấy, trong lòng mọi người mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng không có ai dám đến hỏi chuyện chủ tử.
Sau Vương gia còn phái nàng đến hầu hạ, thử hỏi có nha hoàn nào đến hầu hạ nha hoàn chứ, sự tình quái dị, lại không ai dám hỏi.
“Cái gì? khế ước bán thân? Mười năm?” Mạc Vi Miên trừng mắt, cho rằng có đúng mình vừa nghe được ảo giác hay không.
“Đúng vậy.” Bị phản ứng kích động của nàng dọa khiêu, Tiểu Như ngơ ngác đáp lại.
Làm sao có thể? Nàng đã ký qua cái gì bán thân khế ước vậy? sao nàng không nhớ chút gì chứ?
Khuôn mặt ảo não ôm lấy đầu, đại não cũng mơ hồ như keo đặc, bỗng nhiên trong đầu Mạc Vi Miên xuất hiện một khuôn mặt, dường như nàng đã hiểu ra sự tình gì.
Đúng, nhất định là tên hỗn đản Vương gia kia giở trò quỷ.
“A! Mạc Mạc, ngươi đi đâu?” Thấy nàng đột nhiên xông ra ngoài, Tiểu Như chỉ có thể kinh hô ở phía sau.
/45
|