“Ngươi có ý gì?” Viêm Dạ hơi nheo con mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta đã nói rồi, nếu như có thể chọn lại, đánh chết ta cũng không muốn rơi xuống cái nơi quỷ quái này.”
“Rơi?” Không hiểu ý tứ của nàng, nhưng Viêm Dạ vẫn cảm thấy rất thú vị.
“Không cần phải hoài nghi, ta chính là từ trên trời rơi xuống, bằng không ngươi nghĩ rằng ta có bản lĩnh vào được vương phủ ngươi hay sao?” Mạc Vi Miên giải thích, mặc kệ hắn có tin hay không.
Ha ha, tốt nhất là xem nàng là người điên, rồi đuổi nàng đi, vậy thì nàng được tự do rồi.
“Vậy sao?” Viêm Dạ tự tiếu phi tiếu lãnh đạm nói, hắn cũng không để ý thấy nữ nhân này đang ngầm trộm cười khúc khích.
“Sao vậy, ngươi không có lời gì muốn nói sao?” Hắn bình thản phản ứng, Mạc Vi Miên có chút há hốc mồm.
“Ân, rất thú vị, bầu trời thế nào lại có khả năng rớt người xuống đây?” Viêm Dạ cười khẽ.
“Đúng vậy, làm sao có người có thể rơi từ trên trời xuống được chứ, ha ha ha.”
“Nói cái này ra ngay cả tiểu hài tử cũng còn không tin, ngươi lừa gạt bản vương, có đúng hay không?”
“Ha ha, chính là thế, tiểu hài tử cũng không. . .” Mạc Vi Miên này đúng thật là khờ, ách, nội dung vở kịch hình như đang phát triển theo hướng không nên diễn rồi. . .
Hu hu, vừa nãy rõ ràng chính là một khuôn mặt ôn xúc vô hại, thế nào thoáng cái thì biến thành thô bạo A Tu La rồi?
Cái gọi là biến sắc mặt so với trở mình còn nhanh hơn, nàng cuối cùng cũng ngộ ra rồi.
“Ít nói nhảm đi, tính nhẫn lại của bản vương rất có hạn, bây giờ bản vương còn đang do dự có nên phế bỏ cánh tay của ngươi, ngươi có nên nói rõ ràng một chút hay không đây?” Viêm Dạ giả vờ phụng phịu lạnh ngôn uy hiếp, đùa với nàng.
“Ta, ta. . .” Mạc Vi Miên khiếp đảm nhìn hắn, nhìn bị hắn túm một cánh tay, phảng phất cảm thấy dường như hắn nói được thì làm được.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, đầu trống rỗng, bỗng nhiên một cái giật mình, nếu nói đến việc này, đây là chiêu khôn khéo nhất nàng hay dùng trong ba mươi sáu kế —— giả chết!
Nhìn trước mắt nữ nhân nói ngất là ngất, Viêm Dạ cũng không vạch trần nàng, lúc nàng không để ý, gương mặt anh tuấn của hắn bất trợt hiện lên một tia xúc cảm khó hiểu cùng tiếu ý.
Mạc Vi Miên ah, nếu như nàng không có uy hiếp đến hắn, lưu lại nàng phỏng chừng cũng là một chuyện thú vị.
“Ta đã nói rồi, nếu như có thể chọn lại, đánh chết ta cũng không muốn rơi xuống cái nơi quỷ quái này.”
“Rơi?” Không hiểu ý tứ của nàng, nhưng Viêm Dạ vẫn cảm thấy rất thú vị.
“Không cần phải hoài nghi, ta chính là từ trên trời rơi xuống, bằng không ngươi nghĩ rằng ta có bản lĩnh vào được vương phủ ngươi hay sao?” Mạc Vi Miên giải thích, mặc kệ hắn có tin hay không.
Ha ha, tốt nhất là xem nàng là người điên, rồi đuổi nàng đi, vậy thì nàng được tự do rồi.
“Vậy sao?” Viêm Dạ tự tiếu phi tiếu lãnh đạm nói, hắn cũng không để ý thấy nữ nhân này đang ngầm trộm cười khúc khích.
“Sao vậy, ngươi không có lời gì muốn nói sao?” Hắn bình thản phản ứng, Mạc Vi Miên có chút há hốc mồm.
“Ân, rất thú vị, bầu trời thế nào lại có khả năng rớt người xuống đây?” Viêm Dạ cười khẽ.
“Đúng vậy, làm sao có người có thể rơi từ trên trời xuống được chứ, ha ha ha.”
“Nói cái này ra ngay cả tiểu hài tử cũng còn không tin, ngươi lừa gạt bản vương, có đúng hay không?”
“Ha ha, chính là thế, tiểu hài tử cũng không. . .” Mạc Vi Miên này đúng thật là khờ, ách, nội dung vở kịch hình như đang phát triển theo hướng không nên diễn rồi. . .
Hu hu, vừa nãy rõ ràng chính là một khuôn mặt ôn xúc vô hại, thế nào thoáng cái thì biến thành thô bạo A Tu La rồi?
Cái gọi là biến sắc mặt so với trở mình còn nhanh hơn, nàng cuối cùng cũng ngộ ra rồi.
“Ít nói nhảm đi, tính nhẫn lại của bản vương rất có hạn, bây giờ bản vương còn đang do dự có nên phế bỏ cánh tay của ngươi, ngươi có nên nói rõ ràng một chút hay không đây?” Viêm Dạ giả vờ phụng phịu lạnh ngôn uy hiếp, đùa với nàng.
“Ta, ta. . .” Mạc Vi Miên khiếp đảm nhìn hắn, nhìn bị hắn túm một cánh tay, phảng phất cảm thấy dường như hắn nói được thì làm được.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, đầu trống rỗng, bỗng nhiên một cái giật mình, nếu nói đến việc này, đây là chiêu khôn khéo nhất nàng hay dùng trong ba mươi sáu kế —— giả chết!
Nhìn trước mắt nữ nhân nói ngất là ngất, Viêm Dạ cũng không vạch trần nàng, lúc nàng không để ý, gương mặt anh tuấn của hắn bất trợt hiện lên một tia xúc cảm khó hiểu cùng tiếu ý.
Mạc Vi Miên ah, nếu như nàng không có uy hiếp đến hắn, lưu lại nàng phỏng chừng cũng là một chuyện thú vị.
/45
|