Vinh Vương tức giận đến ngã bệnh, ngay cả khí lực mắng Thẩm Khắc Kỷ cũng không có, cũng không muốn mắng, hiện tại cũng không muốn gặp đứa con trai này, mất mặt, thật mất mặt!
Vinh Vương Phi cố gắng chống đỡ một hơi tra xét, trùng hợp như vậy khẳng định có người ở sau lưng giở trò, mới đầu bà ta hoài nghi Tạ thị, điều tra lại phát hiện thì ra là mẹ con Hứa Trắc Phi đang giở trò. Hứa Trắc Phi ở vương phủ nhiều năm, lúc ấy trong hạ nhân có người của bà ta cũng không kỳ quái, là bản thân sơ suất. Vinh Vương Phi nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Sương Nguyệt là tiện nhân, ta lột da ngươi."
Bất quá mấy ngày nay hốc mắt Thẩm Khắc Kỷ phiếm xanh, trong mắt đầy tơ máu, ánh mắt hắn ta ngốc trệ ngồi đó giống như một khúc gỗ, không sức sống.
Thấy bộ dáng của hắn ta, Vinh Vương Phi một mặt đau lòng một mặt hận sắt không thành thép, hắn ta sao lại không cẩn thận như vậy.
Khi Vinh Vương Phi cùng Hứa Trắc Phi ở trước mặt Vinh vương xé rách mặt nhau, khiến Vinh vương tức đến bệnh thêm bệnh. A Ngư bị lời đồn đãi "bức bách" đến mức trốn đến biệt viện Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, đang nghe cấp dưới báo cáo.
Cao Lỗi cung kính trả lời: "Vinh Vương Phi đã điều tra ra được Hứa Trắc Phi. Tiểu Phượng Tiên đã bị tiễn đi, an bài thỏa đáng."
A Ngư không tập trung gật đầu, Tiểu Phượng Tiên là do Hứa Trắc Phi sắp xếp, đừng thấy Hứa Trắc Phi có vẻ dịu dàng, đó chính là một nhân vật ngoan độc. Lợi dụng người xong, vì tránh hậu hoạn, muốn tạo ra hình ảnh Tiểu Phượng Tiên sợ hãi Thẩm Khắc Kỷ trả thù nên đã tự sát. Nếu nàng đã biết, cũng không thể ngồi yên không để ý.
Kiếp trước, Hứa Trắc Phi này rất có năng lực, mọi tin tức của Nguyễn Mộ Tình chính là bà ta tiết lộ cho nguyên thân. Sau đó nguyên thân bị Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình làm tức giận muốn giết người, vị này cũng không ít lần đục nước béo cò.
Lần này coi như là nàng cho một chút hồi đáp nho nhỏ, cứ để cho bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, tốt nhất làm cho Vinh vương phủ rối tung hết cả lên.
Vinh Vương Phi tức giận ngút trời cầm chứng cớ xông tới trước mặt Vinh Vương, bi thương nói: "Vương Gia, ngươi phải làm chủ cho hai mẹ con chúng ta."
Nằm trên giường, Vinh Vương đắp một cái khăn ướt trên đầu, hữu khí vô lực nói: "Làm sao vậy?"
Hiện tại hắn nhìn thấy khuôn mặt Vinh Vương Phi này đã cảm thấy rất chán ghét. Nếu không phải bà ta biết rõ con trai có bệnh, cưới vợ thì thôi đi, còn đổ toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Tạ Uyển Dư, Vinh Vương phủ bọn họ sao có thể bị mắng đến khó nghe như vậy.
Một đám người bên ngoài đang đi đào bới tìm hiểu rõ mọi chuyện, moi ra những lang trung mà Thẩm Khắc Kỷ đã đi khám bệnh trước đây, dư luận lại xôn xao. Bệnh trước khi kết hôn và sau khi kết hôn mới bị bệnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lừa hôn liên quan đến nhân phẩm đạo đức, lừa một cô nương tốt đẹp khiến nàng phải sống thủ tiết thì không nói, còn đẩy nàng ra làm con dê thế tội, chịu vô số lời đồn nhảm, chẳng khác nào tra tấn.
Thanh danh Vinh Vương phủ bọn họ gần như đã thốt nát, không chỉ Thẩm Khắc Kỷ, mà cả hắn và Vinh Vương Phi, không ai tin hai người bọn họ không biết chuyện này. Ngay cả những người bạn cũ của hắn cũng chẳng có mấy người dám tin, bọn họ đều cảm thấy là hắn biết, chuyện lớn như này lại nhiều năm như thế làm sao có thể không biết.
Nhưng đúng là hắn không biết! Hắn chỉ biết sớm hơn bọn họ gần một tháng mà thôi.
Vinh Vương Phi trợn to hai mắt: "Mẹ con Hứa Sương Nguyệt khinh người quá đáng, chính là bọn họ làm trò, cố ý công khai bệnh kín của Phục Lễ cho mọi người. Chẳng phải là bọn họ nghĩ rằng Phục Lễ không còn thanh danh sẽ mất đi vị trí Thế Tử, lão Nhị có thể làm Thế Tử sao. Vương Gia, vì thỏa mãn tư lợi của bản thân, bọn họ không để ý đến thể diện của ngươi, không để ý đến thể diện của toàn bộ Vinh Vương phủ, cố ý khiến toàn bộ Vinh Vương phủ chúng ta trở thành trò cười."
Vinh Vương lập tức lấy lại tinh thần, đột nhiên ngồi dậy, đứng dậy quá nhanh, nhất thời đầu óc choáng váng: "Người nói lại lần nữa."
"Nhân chứng ở bên ngoài, Vương Gia có thể tự mình điều tra."
Vinh Vương Phi lệ rơi đầy mặt: "Bọn họ tâm tư ác độc như vậy, đây là muốn ép Phục Lễ không còn đường sống!”
Sau khi Vinh Vương đích thân hỏi, tức giận đến mức nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, cắn răng nói: "Gọi Hứa thị và lão Nhị tới đây."
Thẩm Khắc Cần ở bên ngoài, Hứa Trắc Phi đến trước, vừa vào cửa liền đụng phải ánh mắt oán độc của Vinh Vương Phi, mí mắt Hứa Trắc Phi giật giật, nhìn thấy mấy người quỳ ở nơi đó run rẩy, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
"Ngươi là một ả đàn bà độc ác, dám hãm hại Phục Lễ." Vinh Vương nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Trắc Phi tim đập thình thịch, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì: "Vương Gia sao lại nói ra lời này? "
"Ít ở đây làm bộ làm tịch, nhân chứng vật chứng đều có hết ở đây rồi."
Vinh Vương Phi làm sao có thể tuỳ tiện chạy tới, nếu không chẳng phải là đả thảo kinh xà, cho mẹ con Hứa thị cơ hội chạy thoát. Lúc này đây con trai bà ta mất hết mặt mũi, bà ta cũng phải lột một tầng da của mẹ con Hứa thị, muốn con trai nắm quyền ấy hả, nằm mơ đi!
"Thiếp biết Vương Phi bởi vì chuyện Thế Tử mà lòng như đao cắt, nhưng Vương Phi cũng không thể vu khống thần thiếp chứ."
Hứa Trắc Phi than khóc.
Vinh Vương Phi cười lạnh: "Đến bây giờ còn muốn cứng miệng sao, tốt lắm, vậy để cho mấy người này đối chứng với người của ngươi đi."
Hứa Trắc Phi lập tức đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện sơ hở.
"Vương Gia."
Hứa Trắc Phi bi thương nhìn Vinh Vương, nước mắt tuôn như mưa.
"Câm miệng!"
Vinh Vương quát lớn chỉ vào Hứa Trắc Phi lê hoa mang vũ, rồi cho người bắt đầu thẩm vấn tâm phúc của Hứa Trắc Phi, thậm chí còn dùng hình.
/320
|