Bên cạnh hồ Tương, tiếng người huyên náo, nhao nhao nghị luận chuyện đua thuyền vừa rồi.
A Ngư cũng nên nói chuyện phiếm vài câu, mặc kệ sau lưng những người này nghị luận Tạ Uyển Dư như thế nào, trước mặt nàng, đều là tươi cười trò chuyện. Bên kia, Thẩm Khắc Kỷ đã được mấy người bạn mời lên thuyền, chèo thuyền trên hồ.
Nhìn Thẩm Khắc Kỷ lên thuyền, Thẩm Khắc Cần mỉm cười, vì tránh hiềm nghi, hắn ta liền không đi góp vui nữa.
Trên thuyền ngoại trừ hạ nhân hầu hạ ra, còn có một đám người rắc hoa ca múa. Bên cạnh mọi người còn có nữ tử xinh đẹp như hoa rót rượu.
Thẩm Khắc Kỷ cho dù ẩn bệnh trong người, nhưng loại trường hợp này trong quá trình giao tiếp cũng không cách nào tránh khỏi, ngược lại cũng có thể ứng phó. Hiện tại lại càng thản nhiên như thường, trước kia trên mặt hắn ta như không có việc gì, trong lòng lại khó tránh khỏi chua xót khó chịu, trước mắt có Nguyễn Mộ Tình, tự ti đã vơi đi hơn phân nửa, càng lộ vẻ thong dong.
Tôn công tử nhà chủ nhân rót cho Thẩm Khắc Kỷ một chén rượu: "Tiểu Phượng Tiên, ngươi không phải nói ngưỡng mộ biểu huynh ta nhiều năm, hôm nay có thể thấy người rồi."
Vinh Vương Phi chính là cô của hắn ta.
Nữ tử tên là Tiểu Phượng Tiên, khoảng hai mươi tuổi, sinh ra đã đào hoa và quyến rũ, hai năm trở lại đây là hoa khôi rất nổi tiếng ở kinh thành, với một đôi mắt quyến rũ, có thể khiến xương cốt người ta trở nên tê dại.
Tiểu Phượng Tiên tay cầm rượu lên, sóng mắt di chuyển tất cả đều là phong tình: "Hai năm trước may mắn đọc được "Điệp Luyến Hoa" của Thế Tử, từng chữ từng chữ như ngọc. Từ đó nô gia đã bị Thế Tử mê hoặc, hôm nay được nhìn thấy dung mạo của Thế Tử, đời này xem như đủ rồi."
"Ha ha ha." Có người vỗ bàn nhạc: "Thế Tử chính là Thế Tử, gặp mặt một lần, Tiểu Phượng tiên chúng ta đều chết mà không hối hận."
Một đám người cũng cười.
Thẩm Khắc Kỷ cũng cười cười, nâng chén rượu lên: "Cô nương khen ngợi, chẳng qua chỉ là một tác phẩm bình thường thôi."
Tiểu Phượng Tiên che miệng cười duyên: "Thế Tử tin tưởng làm việc khiến người ta như si như say, nếu làm thật bảo chúng ta làm sao bây giờ!"
Liền có người ồn ào, bảo Thẩm Khắc Kỷ làm thêm một bài nữa ngay tại chỗ, trong lúc cười cười ầm ĩ, Thẩm Khắc Kỷ đã uống đến nửa say nửa tỉnh.
Thấy hắn ta say, ánh mắt không còn rõ nữa Tôn công tử cười tủm tỉm nói với Tiểu Phượng Tiên: "Biểu huynh say, ngươi đỡ hắn ta xuống nghỉ ngơi đi."
Lời này vừa nói ra, những người khác ngẩn người nhìn Tôn công tử.
Tôn công tử gấp quạt lại, chậm rãi nói: "Quân tử nên giúp người hoàn thành ước vọng.". Truyện Quan Trường
"Ngươi cũng không sợ Tạ Thế Tử Phi tới cửa." Trong mắt người ngoài, Tạ Uyển Dư chính là hổ cái.
Tôn công tử trợn trắng mắt: "Đại nam nhân bị nữ nhân bao lấy, mất mặt. Biểu huynh ta làm đủ được rồi, chẳng lẽ thật đúng là phải thay nàng thủ thân như ngọc hay sao."
Mấy người cười cười, cũng không nói gì nữa, cũng cảm thấy Thẩm Khắc Kỷ hơi uất ức một chút. Hết lần này tới lần khác trong nữ quyến, thanh danh của hắn cực tốt, nữ nhân nào không muốn trượng phu trung trinh, không ít lần khiến bọn họ bị chôn vùi, lúc này ít nhiều đều có chút ý tứ xem náo nhiệt, dù sao trong mắt bọn họ, ngủ với hoa khôi có gì to tát đâu.
Tiểu Phượng Tiên cứ như vậy đỡ Thẩm Khắc Kỷ lảo đảo tiến vào phòng Lâm Hồ. Thẩm Khắc Kỷ đầu óc mơ màng màng cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, trong miệng khô khan, hắn ta loáng thoáng nhận thấy có gì đó không đúng, hắn ta uống không ít, nhưng không đến mức này. hắn ta muốn đẩy Tiểu Phượng Tiên ra, muốn lên tiếng, lại phát hiện một chút khí lực cũng không có.
Thẩm Khắc Kỷ trừng mắt nhìn Tiểu Phượng Tiên, ánh mắt hung ác lại hoảng sợ: "Ngươi. Đi...."
Tiểu Phượng Tiên quyến rũ cười, cố ý áp sát, thổi một hơi vào bên tai hắn ta: "Thế Tử yên tâm chớ nóng nảy, trong rượu có chút đồ chơi trợ hứng, không tổn thương thân thể. Nô gia nhớ Thế Tử đã lâu, nếu có thể làm phu thê một ngày, liền chết mà không hối hận."
Thẩm Khắc Kỷ cả người phát lạnh.
Mấy vị công tử đều ngửa đầu uống cạn, không biết vị nào tà ác mở miệng, một đám người cười tà mị, lẻn ra góc phòng nghe ngóng.
"Ta cũng không tin, trên giường hắn ta còn có thể tự cao."
"Không có khả năng, nam nhân này a, dưới giường trên giường là hai dạng người, dưới giường là người, trên giường là sói."
Tới gần nghe, hai mặt nhìn nhau, động tĩnh gì cũng không có.
Trong đó một Đổng thiếu gia liếm liếm đầu ngón tay, chọc một cái lỗ trên giấy cửa sổ, người bên ngoài học theo.
Trong phòng, Thẩm Khắc Kỷ bị lột sạch sẽ nằm trên giường, quần áo Tiểu Phượng Tiên cởi nửa ngồi trên giường hầu hạ Thẩm Khắc Kỷ, nhưng yên tĩnh quá đáng. Người bên ngoài lại hai mặt nhìn nhau, tiếp tục nhìn. Chợt nghe Tiểu Phượng Tiên đột nhiên không dám tin kêu một tiếng: "Ngươi, ngươi sẽ không không được chứ." Ngay sau đó nàng ta hốt hoảng lăn xuống giường nằm sấp trên mặt đất dập đầu: "Thế Tử tha mạng, Thế Tử tha mạng, nô gia tuyệt đối sẽ không nói ra việc ngài không được."
Nàng ta giống như là sợ đến cực điểm, cả người đều đang run rẩy.
"..." Một đám người người cửa sổ sợ ngây người khi nghe.
Dường như biết bí mật rất kinh khủng.
Tôn công tử ý thức được không ổn, cũng bị dọa cho tỉnh, lúc này vọt vào: "Ngươi nói bậy bạ cái gì! Biểu huynh chẳng qua là say thôi."
Tiểu Phượng Tiên cuống quít đổi giọng.
Tôn công tử lại hoảng hốt quay đầu nhìn đám người đang chờ: "Các ngươi coi như chưa nghe thấy gì đi!"
Mọi người ngoài miệng đều nói được nhưng vừa xoay người, bèn nói với người thân cận. Đám người này đều là vương tôn quý tộc, cũng không phải hạ nhân, sao có thể giữ chặt miệng được chứ.
Người thân cận lại nói với người thân cận... Loại chuyện dục vọng này có thể kích động thần kinh bát quái của người khác.
Hơn nữa người của A Ngư và Hứa Trắc Phi âm thầm giúp đỡ, người có mũi có mắt, người tin cũng không ít. Nhất là sau khi biết mấy vị công tử ở đây làm chứng, càng tin tưởng không nghi ngờ.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cả kinh thành đều biết Thẩm Khắc Kỷ không được.
/320
|