Trong phút chốc vẻ mặt của A Ngư trở nên phức tạp, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, không nói gì, sợ không cẩn thận sẽ lộ ra sự vui sướng, phá hỏng hình tượng.
Ngụy Anh Thiều cầm văn thư đứng lên: “Ta sẽ đi bảo Lục Minh Viễn ký.”
Ngụy Anh Thiều đi tìm Lục Minh Viễn. Lục Minh Viễn có công danh võ tiến sĩ, lại không có bằng chứng gì chứng minh hắn có mối liên hệ trực tiếp với những vụ án này, cho nên hắn không bị tra tấn, chỉ là bị tra hỏi nhiều lần.
Dưới sự dẫn dắt của Công Tôn đại nhân, về cơ bản Đại Lý Tự thẩm án vẫn rất văn minh, cùng lắm chính là giở một vài thủ đoạn. Ví dụ như Lục Minh Viễn bị Lục lão phu nhân cắn vào tay bị thương đến nay vẫn chưa bôi thuốc băng bó, cứ để không như vậy, thường thường còn không cẩn thận đụng tới, máu tươi lại chảy ra một lần nữa.
“Ký vào đây đi.” Ngụy Anh Thiều đẩy văn thư qua.
Lục Minh Viễn đã sức cùng lực kiệt sau khi bị thẩm vấn, lúc này lập tức phấn chấn tinh thần, đề phòng nhìn chằm chằm tờ giấy được đẩy qua, sau khi nhìn rõ nội dung trên đó, ánh mắt của hắn lập tức ngây ngẩn.
Ngụy Anh Thiều ngoài cười nhưng trong không cười: “Tới bước này rồi, lẽ nào ngươi vẫn nghĩ kéo theo Nhan cô nương, không phải ngươi từ lâu đã muốn vứt bỏ nàng cưới cao môn quý nữ khác sao.”
“Ta không hề, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới việc không cưới nàng ấy.”
Ngay cả khi trong lòng có người khác, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ruồng bỏ hôn ước. Đáy mắt Lục Minh Viễn hiện lên vẻ xấu hổ ray rứt sâu sắc, biểu muội bị hạ độc, sợ là bởi vì bọn họ đã biết chuyện của hắn và Tấn Dương quận chúa, cho nên muốn diệt trừ biểu muội. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ càng kiên quyết cự tuyệt Tấn Dương quận chúa, không đến mức dây dưa không rõ, bị bọn họ biết, mang đến tai họa ngập đầu cho biểu muội, nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn rồi, Lục Minh Viễn vươn tay cầm lấy bút.
Ngụy Anh Thiều hừ một tiếng: “Nói ngoài miệng thì có ích lợi gì, nếu như hành động của ngươi biểu hiện ra sự kiên quyết chỉ cưới một mình nàng ấy, phụ mẫu tốt tổ mẫu tốt của ngươi nghĩ đến ngươi, sẽ không dễ dàng xuống tay như vậy. Nếu như ngươi thực sự có lòng đối với nàng ấy, mắt thấy thân thể của nàng ấy càng ngày càng kém, sao lại không nghĩ ra mọi cách thỉnh danh y, phụ mẫu tốt của ngươi dù thế nào cũng phải cố kỵ một chút. Nói trắng ra, ngươi căn bản không quan tâm đ ến nàng ấy, phụ mẫu tốt tổ mẫu tốt của ngươi tất nhiên sẽ thay ngươi giải quyết nỗi ưu phiền.”
Lục Minh Viễn như bị sét đánh, lại như là bị người khác đánh một quyền vào mặt, cả người đều ngây ngốc.
Lục lão phu nhân đột quỵ tê liệt nửa người, A Ngư cũng bị bệnh, nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu, nói nàng vậy mà nhẫn tâm đ ến mức ngoại tổ mẫu bị đột quỵ cũng không đến thăm.
Thiên hạ không có gì ngoài phụ mẫu, có thể lớn lên trưởng thành trong thiên hạ đều nhờ trưởng bối. Thời buổi này con cái cũng như tài sản riêng của phụ mẫu, cha muốn con chết thì con phải chết. Phụ mẫu giết con cái là vi phạm pháp luật, nhưng rất ít khi bị trừng phạt nặng. Ngược lại, đó là tội ác tày trời.
Nói cho cùng, độc của Nhan Gia Dục không phải do Lục lão phu nhân hạ, Nhan Lục thị càng không phải Lục lão phu nhân giết, chỉ là bà ấy mặc kệ mà thôi.
Lão thái thái một đống tuổi nhà tan cửa nát rồi lại đột quỵ không cách nào tự lo được, là cháu gái ruột thịt duy nhất thì làm sao có thể nhẫn tâm không quan tâm được.
Những người nghĩ như vậy rất nhiều, cho nên A Ngư quyết đoán đau lòng mà đổ bệnh, bất tỉnh nhân sự, ngay cả bản thân mình còn không lo được, thì làm sao có thể quan tâm đ ến Lục lão phu nhân bị đột quỵ.
Trong lúc A Ngư bị bệnh đến hôn mê, vụ án của Lục gia vẫn tiến hành một cách có trật tự, từng nhân chứng vật chứng bị tìm ra, như nhổ củ cải ra khỏi bùn, một đám người cũng phải gánh chịu hậu quả.
Chẳng hạn như Mã ngự y của Thái Y Viện đã từng khám bệnh cho Nhan Gia Dục, tất nhiên với y thuật của ông ta có thể phát hiện ra bệnh tình kỳ lạ của Nhan Gia Dục, bị Lục Mậu Điển mua chuộc. Lại giống như phủ y Lục thị, và vị Lưu lang trung kia, thân là y giả lại nhận hối lộ che giấu bệnh tình của bệnh nhân, đã cấu thành tội ác, chờ đợi bọn họ chính là sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật.
Sau khi vụ án được xét xử, tin tức lan truyền một cách nhanh chóng, toàn thành náo động.
Thúc tẩu ngoại tình, giết chồng giết muội, đích thứ lẫn lộn, ruồng bỏ hôn ước, giết người vì tiền... Tất cả đều khuấy động thần kinh của mọi người, không chỉ ở những nhà giàu có và quyền lực, ngay cả đầu đường ngõ nhỏ cũng đều đang bàn tán về vụ án này, thanh danh trăm năm của Lục gia bị ném xuống đất và bị hàng vạn người chà đạp.
Người Lục gia ở giữa cơn bão lại không để ý đến những lời đồn đãi bên ngoài, bây giờ việc cấp bách trước mặt bọn họ là trả lại tiền.
Đại Lý Tự đặc biệt mời một nhóm người đến kiểm kê tài sản của Nhan gia, vàng bạc châu báu, cửa hàng và điền trang, cũng như lợi nhuận của những năm qua, đều là công trình lớn.
Lục Nhược Linh chui vào trong góc, nhìn những người này dọn từng món bảo bối trong sân đi, mới đầu nàng ta còn cố gắng ngăn cản, ngược lại bị châm chọc mỉa mai trở về.
Những người này nói một số bảo bối trong này vốn thuộc về Nhan gia, còn một số khác là phải bù giá bồi thường cho Nhan gia.
Lừa gạt người khác, đều là lừa gạt người khác. Lục thị bọn họ trăm năm danh môn, mấy đời làm quan, gia sản giàu có. Sao có thể tham ô đồ đạc của Nhan gia, rõ ràng là Nhan Gia Dục đang ăn và dùng của bọn họ.
So với Lục Nhược Linh tự lừa mình dối người không chịu tiếp nhận hiện thực, thì nhị phòng và tam phòng bình tĩnh hơn nhiều, loại bình tĩnh này càng giống như một loại im lặng cam chịu.
Đầu ngón tay nắm chặt của Lục phu nhân trắng bệch, nhịp tim hỗn loạn, cho dù có dọn sạch Lục phủ cũng không đủ bù vào lỗ hổng của Nhan gia. Từ khi có được tài lộc khổng lồ của Nhan gia, cuộc sống của Lục gia ngày càng xa hoa, cơm ăn áo mặc, nhà cửa, đi lại đều là tốt nhất, chỉ có thứ bọn họ không mua được không có thứ bọn họ không nỡ mua.
Lấy một chén cơm chiên Dương Châu đơn giản nhất mà nói, dùng gạo trân châu thượng đẳng nhất, trứng gà phải được đẻ trong ngày, gà kia được nuôi bằng nhân sâm nhung hươu những dược liệu bổ dưỡng khác, canh ăn kèm cơm, phải dùng lưỡi cá chép, vây cá mập và hơn mười nguyên khác liệu nấu ra.
Bởi vì những cửa hàng và điền trang của Nhan gia đều là gà mái đẻ trứng vàng, cho dù ở trên tay bọn họ càng ngày càng đi xuống, nhưng đến nay mỗi năm vẫn còn dư một ít, cho nên trong nhà vung tiền như nước cũng không tiếc tay.
/320
|