Hai nha hoàn vẫn ở trong phòng lập tức la hét chói tai, xông lên đỡ lấy Lục lão phu nhân đang ngã xuống, đôi mắt bà ấy gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Anh Thiều, giống như đang lên án hắn nói xằng nói bậy.
Trong lòng Ngụy Anh Thiều chột dạ, không khỏi nghĩ lại xem mình có quá đáng hay không, nghĩ đến Nhan Gia Dục cũng bị bọn họ tổn thương đến hộc máu, năm tháng tươi đẹp như hoa lại bị bọn họ làm hại không sống được bao lâu, cảm giác hổ thẹn vừa mới nảy sinh lập tức tan thành mây khói.
Giương giọng gọi sai nha đi mời lang trung, Ngụy Anh Thiều thuận tiện đi ra ngoài chờ một phần thư đính hôn kia.
Sắc mặt Lục lão phu nhân trắng bệch không thấy huyết sắc, kèm theo máu tươi phun ra, đỏ trắng đan xen, tựa như lệ quỷ, hàm trên và dưới va chạm kịch liệt, phát ra âm thanh khiến người khác ê răng.
Bách thị, con tiện nhân này! Nhãn cầu Lục lão phu nhân như muốn rớt ra ngoài, lửa giận thù hận ở trong lồ ng ngực hừng hực thiêu đốt, đốt thẳng tới đỉnh đầu, nửa người lập tức cứng đờ, trong lòng Lục lão phu nhân hoảng hốt, một cơn ớn lạnh từ từ đáy lòng chui ra, bà ấy cố cử động tay chân, lại phát hiện không thể động đậy.
Trong lòng Lục lão phu nhân trấn động mạnh, mặt bị dọa thành màu xám đen, khóe miệng nghiêng lệch phát ra âm thanh hô hô cổ quái.
Hai nha hoàn sợ tới mức hồn phi phách tán, lão phu nhân, lão phu nhân bị đột quỵ sao?
...
Dưới sự uy hiếp của quan sai, cửa lớn của Ngọc Sanh Viện không tình nguyện mà mở ra.
Lục Nhược Linh tránh ở trong phòng im như thóc, nơm nớp lo sợ nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Xuân Hạnh dẫn đầu xông vào, trái tim thình thịch thình thịch nhảy loạn, nếu như không phải có lồ ng ngực bọc lại, có lẽ đã nhảy lên tận xà nhà rồi.
Có phải Xuân Hạnh tới bắt nàng ta, có phải họ muốn đánh chết nàng ta, Lục Nhược Linh sợ tới mức thần hồn rung chuyển, hai chân run rẩy không ngừng, nước mắt cũng liên tục rơi xuống, lại gắt gao che miệng không dám khóc ra thành tiếng, sợ dẫn dụ Xuân Hạnh tới đây.
Một lát sau, đám Xuân Hạnh đã đi rồi.
Lục Nhược Linh mở to mắt không dám tin, bọn họ không phải tới bắt nàng ta?
“Cô nương.”
Nha hoàn ở cửa kinh hồn chưa định, kêu lên một tiếng: “Xuân Hạnh tỷ tỷ đi rồi.”
“Nàng ta, bọn họ tới đây làm gì?” Giọng nói của Lục Nhược Linh rất kỳ quái.
“Tìm thư đính hôn của Nhị gia và biểu cô nương.”
Lục Nhược Linh giật mình, giận tím mặt, chửi ầm lên: “Tìm hôn thư, ta biết rồi, Nhan Gia Dục muốn giải trừ hôn ước với ca ca của ta, thấy ca ca của ta gặp nạn, nàng ta muốn bỏ mặc ca ca, con tiện nhân này!”
Mắng rồi lại mắng, nàng ta đột nhiên im bặt, nàng ta nhớ tới chuyện xảy ra trong đại đường, đại cô cô là bị Nhị thúc gi ết chết, mà bọn họ nói, phụ thân của nàng và Nhị ca chính là Nhị thúc.
Tay chân Lục Nhược Linh lại bắt đầu phát lạnh, lắc đầu lầm bầm lầu bầu: “Ta là đích trưởng tôn nữ của Lục thị, cha ta là đại lão gia con vợ cả của Lục gia, ta là đích trưởng tôn nữ của Lục thị, cha ta là đại lão gia con vợ cả của Lục gia, ta là đích trưởng tôn nữ của Lục thị...”
...
Ngụy Anh Thiều cầm thư đính hôn và văn thư giải trừ hôn ước đi tìm A Ngư trước, để A Ngư ký tên.
A Ngư cảm kích cười: “Đại nhân vì ta mà bôn ba, ân tình của đại nhân, cả đời này ta cũng không thể nào quên được.”
Ngụy Anh Thiều nói với vẻ chính đáng: “Nhan cô nương không cần khách sáo với ta, là mệnh quan triều đình trừ gian diệt ác, đó chính là bổn phận của ta.”
A Ngư lại lần nữa cảm tạ, đề bút viết xuống tên húy ở trên văn thư.
Ngụy Anh Thiều gãi gãi mặt, đắn do hồi lâu: “À, Nhan cô nương, Lục lão phu nhân đột quỵ liệt nửa người.”
A Ngư sớm đã biết tin tức hả lòng hả dạ này từ chỗ mèo con, nhưng nàng vẫn giả vờ ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, đáy mắt xuất hiện sự lo lắng, thương tâm, tức giận, đau khổ... Đủ loại cảm xúc.
Ngụy Anh Thiều thầm nghĩ, chung quy là tình cảm bà cháu nhiều năm như vậy.
“Chuyện đó, chính là bởi vì chuyện đó, Bách thị và ma ma tâm phúc của bà ta đã thú nhận, nguyên nhân cái chết của Lục đại lão gia cũng kỳ quặc, ông ấy phát hiện ra gian tình của hai người kia nên đã tức giận đến mức phát bệnh. Bách thị sợ việc xấu bại lộ, bèn không cho Lục đại lão gia uống thuốc, mặc kệ chồng mình tức chết. Lão phu nhân nghe xong thì tức giận không thôi, phun ra một ngụm máu, sau đó đột quỵ.”
Ngụy Anh Thiều có phần chột dạ.
Cơ thể A Ngư vì chuyện này mà run lên, vừa bi thương lại vừa đau khổ: “Người mà bà ấy yêu nhất chung quy chỉ có Đại cữu cữu.”
Ngụy Anh Thiều cũng cảm thấy như vậy.
A Ngư cúi đầu lau lệ trên khóe mắt: “Hai người đó, vì lợi ích của bản thân mà đã hại chết rất nhiều người, trái tim của bọn họ rốt cuộc được làm bằng gì?”
“Loại người này đến cả súc sinh cũng không bằng, hoàn toàn không có trái tim.”
Ngụy Anh Thiều vội vàng an ủi: “Nhan cô nương, ngươi đừng quá khổ sở, dựa vào tội ác của Lục Mậu Điển và Bách thị, chắc chắn không thoát được tội chết.”
Một mạng người trực tiếp, một mạng người gián tiếp, còn một vụ giết người chưa thực hiện được, lại cộng thêm tội thông dâm, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
/320
|