Lục lão phu nhân tâm trạng rối loạn đang không biết đối mặt với nàng thế nào, nghe vậy bèn dặn dò hai câu rồi thả nàng xuống xe.
Xuống xe cùng với nàng còn có các thiếu gia cô nương và Lục Nhược Kỳ ngồi trên một chiếc xe khác.
Tết Trung Nguyên, còn được gọi là quỷ tiết, ngoài các tập tục như tế tổ, bái tế vong hồn, đốt giấy vàng, còn có một tập tục quan trọng - thả hoa đăng, thắp lên một ngọn đèn hoa sen, chiếu sáng đường về nhà cho vong hồn.
Rõ ràng là ngày lễ tế bái vong nhân, lại bị các nam thanh nữ tú làm xáo động, dần dần diễn biến thành một ngày mày qua mắt lại quang minh chính đại.
Tế bái thì vẫn tế bái, không hề ngăn cản mọi người nhân cơ hội dạo chơi vui vẻ, trên đường đều là người. Người bán hàng rong tươi cười rạng rỡ, xem đây như một ngày lễ ăn mừng, đồ bán dọc đường ngoài đèn hoa sen, giấy tiền hương dầu ra thì không khác biệt gì với những ngày lễ khác.
A Ngư tìm cớ tách khỏi Lục Nhược Kỳ.
Lục Nhược Kỳ bởi vì lúc trước không nói giúp nàng, vốn cũng có phần không thoải mái, nghe vậy bèn thầm thở phào nhẹ nhõm.
A Ngư mỉm cười, cũng xem như là một cô nương tốt, đáng tiếc lại mang họ Lục, còn là con gái của Lục Mậu Điển. Lúc nàng báo thù Lục gia, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Lục Nhược Kỳ, nhưng nàng cũng không định vì thế mà dừng lại việc báo thù. Giống như Lục Nhược Kỳ sẽ không vì đồng tình với Nhan Gia Dục mà đứng ra vạch trần bộ mặt thật của Lục Nhược Linh, tự làm tổn hại đến lợi ích của bản thân.
Sau khi tách khỏi người nhà họ Lục, A Ngư mua một mặt nạ tế bái, mang mặt nạ tế bái trừ tà tránh hung lên, quỷ quái sẽ tự động tránh xa ba tấc. Phóng tầm mắt nhìn ra, một nửa số người mang mặt nạ, phần nhiều là vì chơi đùa. Như vậy vừa hay đúng ý nàng, gương mặt này quá mức nổi bật, không che lại thì đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.
A Ngư dẫn theo hai nha hoàn đi vào tửu lâu dùng cơm tối, gọi một bàn lớn đầy đồ ăn ngon và một bình rượu.
“Các ngươi uống với ta hai ly đi!”
A Ngư cầm chén rượu lên, mỉm cười rạng rỡ: “Hôm nay ta đặc biệt muốn uống chút rượu, đừng ai khuyên ta.”
Điệp Thúy muốn khuyên gì đó, lại nhớ đến những chuyện ban ngày xảy ra trong am viện, lại nhìn thấy nụ cười cô đơn của nàng, có chút không đành lòng, bèn nuốt mấy lời khuyên can xuống dưới bụng.
Càng uống càng khát, hai nha đầu bất tri bất giác ngất đi, A Ngư dùng lại chiêu cũ lần nữa, đổi nam trang đi đến y viện trong góc kia lấy thuốc.
“Xin chào, ta đến lấy thuốc!”
A Ngư giao hóa đơn.
Vừa nhìn tờ hóa đơn, ánh mắt đối phương hơi lay động, cất giọng: “Mau đi lấy thuốc số 36 ngày mồng 7 đi. Mạo muội hỏi công tử một câu...”
Trong lòng A Ngư gióng lên hồi chuông, xoay người định đi. Phía ngoài cửa đột nhiên nhảy ra một người không biết đến từ đâu.
Vẻ mặt A Ngư chợt thay đổi, cơ thể này quá yếu đuối, khiến cho cảm giác của nàng cũng trở nên trì độn, lại không phát hiện có người mai phục ở đây.
Thanh niên kia vô cùng ôn nhu nói tiếp lời: “Công từ từ từ đã, chúng ta vốn không có ác ý, chỉ là muốn mạo muội hỏi một câu, ngươi có thể bán phương thuốc này không?”
Trình Yến đang ở trong gian phòng cách vách uống trà nghe thấy câu ám hiệu “số 36 ngày mồng 7” này bèn lập tức đứng bật dậy, nhìn xuyên qua lỗ hổng ở trên tường.
Y quán này là một cứ điểm của Hoàng Thành Tư, Hoàng Thành Tư là cơ quan bí mật phụ trách thu thập tình báo cho hoàng đế, ngoài mặt hắn là lương tướng trong Kim Ngô Vệ, trên thực tế lại là người thuộc Hoàng Thành Tư.
Mấy ngày trước, lang trung tọa trấn ở đây trong lúc vô ý đã phát hiện ra một loại thuốc vô cùng huyền diệu, có thể giải được rất nhiều loại kỳ độc, bất luận là dùng trong quân đội Nam Cương hay là phát tán trong dân gian đều cực kỳ có giá trị. Bọn họ muốn mua lại đơn thuốc này, càng muốn xem thử có thể thu nhận đại phu đưa ra đơn thuốc này về để trọng dụng hay không, một đại phu tốt, có nghĩa là sẽ có thêm nhiều mạng người được cứu.
Chuyện thế này vốn không cần hắn tự mình ra tay, chỉ là hắn bị tổ mẫu càm ràm đến mức to đầu, nói mấy ngày nay hắn đều ở trong phủ, đi đâu đó tìm vợ đi. Vì thế Trình Yến chỉ đành nghe theo ra khỏi nhà, sau đó đã chạy đến nơi này. Hôm thất tịch đối phương đeo mặt nạ đến, rốt cuộc chỉ là sự trùng hợp hay là không tiện cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình, nếu như là vế sau, rất có khả năng mười lăm tháng bảy lại mang mặt nạ đến lấy thuốc, quả nhiên không ngoài dự đoán.
A Ngư quét mắt nhìn nam nhân ngoài cửa: “Các ngươi muốn mua hay là muốn cướp?”
Thanh niên thầm nghĩ, còn không phải ngươi phản ứng quá nhanh, hắn còn chưa làm gì đã muốn chạy, thật ra A Đạt cũng không phải chuẩn bị riêng cho A Ngư. ‘Nàng’ có thể lấy ra phương thuốc tinh diệu như vậy, còn nhạy cảm như thế, chỉ sợ lai lịch không đơn giản.
“Mong công tử bỏ qua, vô ý mạo phạm!”
Thanh niên nháy mắt một cái, người kia bèn lùi đi.
A Ngư lại quét mắt đối mặt với bức tường kia, nàng có trì độn thế nào cũng không đức mức bị người ta nhìn chằm chằm mà không hề phát hiện ra.
Thanh niên nhướng mày, đã phát hiện ra rồi sao?
Trình Yến sửng sốt, mỉm cười, lấy một tấm mặt nạ đeo lên rồi đi ra ngoài, cố ý thay đổi dáng đi và giọng nói: “Có chỗ đắc tội, xin huynh đài lượng thứ.”
A Ngư: “...”
Ngại quá, ta biết ngươi là ai rồi.
/320
|