Nhan Gia Dục dần dà không thầy cũng tự học được cách khóc, nếu nàng không muốn bị bắt nạt, vậy thì nàng chỉ có thể khóc, khóc đến càng đáng thương càng tốt. Bất luận là Lục lão phu nhân xuất phát từ đồng cảm hay danh tiếng, đều sẽ không dạy dỗ Lục Nhược Linh giống như gãi ngứa. Tốt xấu gì Lục Nhược Linh có thể ngừng nghỉ mấy ngày, nàng cũng có thể qua được mấy ngày an ổn.
Vào trong sương phòng, nụ cười trên mặt lão phu nhân vụt tắt, thoáng nhìn Lục Nhược Linh đã bị chặn miệng nhưng vẫn tức giận đầy mặt, nha đầu này bị chiều hư rồi, duỗi tay chỉ vào nàng ta: “Con đúng là vô pháp vô thiên, có khuê tú nhà nào như con không.”
Lục Nhược Linh: “Hu hu hu...”
Bách thị khó xử lại đau lòng nhìn Lục lão phu nhân, lại nhìn Lục Nhược Linh.
“Ngươi còn muốn để nó tiếp tục la hét, la hét cho người trong khắp am đường đều biết nó ức hiếp người khác uy phong lẫm liệt thế nào, khiến cho mọi người chê cười nhà chúng ta.”
Lục lão phu nhân trút giận lên Bách thị: “Ngươi xem con gái do ngươi nuôi dạy đi, mở miệng toàn mấy lời dơ bẩn, mắng chửi luôn mồm, không để ai vào mắt, còn cãi cọ giữa thanh thiên bạch nhật.”
Mặt Bách thị biến hóa từ đỏ sang trắng, cúi thấp đầu: “Mẫu thân dạy phải, đều là tại con không dạy dỗ tốt con gái, về sau chắc chắn sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Lục lão phu nhân cố áp chế sự tức giận, ánh mắt dừng lại trên người A Ngư: “Tam nha đầu cũng có chỗ sai, con cũng không nên ra tay đánh người!”
Lục Nhược Linh không thể nói chuyện dùng ánh mắt chi viện cho Lục lão phu nhân.
“Ta đã van xin nàng ta đừng nói, nàng ta càng nói càng lớn tiếng, cho dù là nhắc đến người cũng vô ích. Ngoại tổ mẫu, người nói con nên làm sao đây, mặc nàng ta tiếp tục càn quấy mắng ta sao? Ngày bình thường nàng ta mắng ta thế nào, ta cũng có thể nhịn, nhưng hôm nay không thể, nếu cha mẹ ta ở trên trời có linh thiêng, bọn họ nghe thấy sẽ rất khó chịu.”
Nước mắt chậm rãi tuôn rơi từ trong mắt A Ngư, hai vai nhẹ nhàng run rẩy: “Bọn họ sẽ đau lòng ta, cũng không yên lòng về ta, bọn họ không thể an tâm đi đầu thai.”
Trong lòng Lục lão phu nhân run rẩy kịch liệt, những lời muốn nói lại như bị một tảng đá đè lại.
Sắc mặt Bách thị thoáng trắng bệch, siết chặt khăn tay.
Nghe thấy vậy trong lòng mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy không đúng, lão phu nhân luôn miệng nói yêu thương Nhan Gia Dục hơn bất kỳ ai, nhưng hễ ở trong phủ nhiều năm thì đều rõ ràng, người lão phu nhân yêu thương nhất vẫn là hai vị ở đại phòng, Nhan Gia Dục vĩnh viễn không bằng. Nếu không sao Lục Nhược Linh dám ức hiếp Nhan Gia Dục như vậy, còn không phải bởi vì bất kể bản thân có ức hiếp thế nào, nàng ta cũng sẽ không bị phạt nặng, thế nên chẳng có chút e dè, muốn làm gì thì làm thế ấy sao.
Vẻ mặt của Lục lão phu nhân vô cùng mất tự nhiên: “Tóm lại đánh người là không đúng, có điều niệm tình Tam nha đầu phạm lỗi lần đầu, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, sau này không ai được nhắc đến nữa.”
“Hu hu...” Lục Nhược Linh bảy phần căm phẫn tám phần không phục, tức đến giậm chân.
Có điều không ai để tâm đ ến nàng ta.
Lục phu nhân xoa dịu mọi chuyện: “Tranh chấp giữa các tiểu muội cũng là chuyện thường ngày, nói ra là tốt rồi.”
Trong lòng lại nói, tranh chấp kiểu này thật đúng là chưa từng thấy. Vừa nghĩ đến chuyện Lục Nhược Linh làm hôm nay, bà ấy chỉ muốn đánh chết mối họa Lục Nhược Linh này. Chị em một nhà, vinh cùng vinh nhục cùng nhục, con gái có ưu tú cách mấy, có đường tỷ như vậy ở đây, cũng sẽ bị đánh giá lây. Không khỏi lại lần nữa oán trách Lục lão phu nhân và Bách thị, dung túng thứ bại hoại môn phong như vậy, sớm muộn gì cũng vứt hết mặt mũi cả nhà.
Chuyện này bị phủi đi một cách qua loa, liên tục mất mặt hai lần, Lục lão phu nhân làm pháp sự còn lại xong, nào còn tâm trạng mượn cơ hội tiếp xúc với hào môn quyền quý, một khắc cũng không muốn ở lại, lập tức hồi phủ. W
/320
|