Nhan phụ vì cứu An Vương bị bao vây mà hy sinh trên chiến trường, An Vương nhớ ân cứu mạng của Nhan phụ, cầu Cao Tổ hoàng đế ban ơn, cho phép Nhan Gia Dục sau khi kết hôn, một đứa con họ Nhan được kế thừa Tuyên Bình Hầu phủ. Cái này phải nói đến huyết mạch Nhan thị yếu, năm đời đơn truyền, trong ngũ phục không có người thân, ngay cả người thừa tự cũng không có, mắt thấy tuyệt hậu, Cao Tổ hoàng đế mới niệm tình cũ mà phá lệ khai ân.
Lục lão gia tử định ra hôn sự này, vừa chiếu cố Nhan Gia Dục không có phụ tộc che chở, vừa cân nhắc cho một nhà bọn họ.
Nhan Gia Dục mang theo vinh dự của liệt sĩ cô nữ, một hầu tước có thể truyền lại cho đời sau, cùng với trăm vạn của hồi môn. Nhan lão gia tử rất biết cách kiếm tiền, kiếm được núi vàng núi bạc, Nhan thị khiêm tốn người ngoài không biết, nhưng bọn họ lại biết rất rõ ràng.
Điều kiện này đưa ra, có vô số người muốn kết hôn, nếu Nhan Gia Dục không phải là ngoại tôn nữ của Lục thị, với tình huống trường phòng năm đó của bọn họ chưa chắc có thể đến lượt bọn họ.
Chỉ những khúc mắc này, Bách thị không tiện nói rõ với con gái không có tâm cơ mà thôi.
Lục Nhược Linh vẫn bất bình thay huynh trưởng: “Ca ca văn võ song toàn còn hơn Phan An, còn là võ tiến sĩ, tiền đồ như gấm. Loại quý nữ nào cưới không được, sao lại cưới một cô nữ khắc lục thân, dựa vào cái gì, dựa vào khuôn mặt kia của nàng sao? A, bằng tước vị Tuyên Bình Hầu kia, cùng lắm chỉ là một tước vị trống rỗng mà thôi, ai quan tâm đ ến nó.”
Theo nàng ta thấy, ca ca công chúa quận chúa đều xứng đôi, phối với Nhan Gia Dục, thật sự là chịu thiệt thòi lớn.
Bách thị lạnh lùng mắng một tiếng: “Câm miệng, càng nói càng hoang đường. Đó là biểu tỷ của ngươi, còn là tẩu tẩu tương lai của ngươi, ngươi lại nói năng xấc xược như vậy, ta sẽ trói chân ngươi lại.”
Lục Nhược Linh tức giận, dậm chân hất một câu: “Ai thèm nàng làm tẩu tẩu của ta.” Rồi xông ra ngoài.
“Ngươi quay lại cho ta!” Bách thị giận dữ nói.
Lục Nhược Linh chạy mà không quay đầu lại.
Bách thị tức giận đập bàn: “Càng lớn càng không ra thể thống gì.”
Bách ma ma lắc quạt, khuyên một câu: “Cô nương nghĩ sao nói vậy, phu nhân chớ tức giận.”
Bách thị: “Nàng chính là nói mà không lựa lời, ở nhà không sao, đi ra ngoài, với cái miệng này của nàng sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa. Nàng chính là bị ta sủng hư, vô pháp vô thiên.”
Bách ma ma: “Cô nương vẫn còn nhỏ.”
Bách thị lắc đầu, phát sầu: “Không nhỏ, đã cập kê rồi, sớm nên nói nhân gia, nhưng bởi vì tính tình nóng nảy này của nàng, cao không thành thấp cũng không được.”
Cho dù là Lục thị nữ, nhưng con gái tài mạo đều không nổi bật, tính tình xấu xa này lại rất nổi bật, môn đăng hộ đối nhà người nào nguyện ý. Chỉ đành tìm xuống, đối phương sợ Lục thị, cũng không dám ủy khuất con gái. Nhưng nếu môn hộ quá thấp, bà ta lại cảm thấy ủy khuất con gái, ngang dọc không định xuống được.
Nghĩ đến lại cảm thấy đau đầu, lại nghĩ đến nhi tử, Bách thị lại cảm thấy đau nhói, hai người không ai làm cho bà ta bớt lo.
“Ngươi chọn hai đồ vật, đưa đến cho biểu cô nương kia.” Bách thị nói với Bách ma ma.
Bách ma ma đáp một tiếng, đi vào nhà kho chọn đồ.
…
A Ngư bắt mạch cho chính mình, âm thầm tặc lưỡi, cho dù không bị “tự sát” cũng không sống lâu được.
“Cô nương, nhiệt độ thuốc vừa phải, mau uống đi, uống xong sẽ khỏe lại ngay.” Vẻ mặt bà vú họ Tống hiền từ bưng một chén thuốc màu nâu tiến vào.
Nhìn chén thuốc kia, A Ngư nhớ tới chén canh an thần kia, cũng nhớ tới trong lúc mê man bị bà vú họ Tống đưa đầu vào trong dây thừng “tự sát”.
Tống nãi nương là người hầu của Lục thị, theo Nhan Lục thị gả cho Tuyên Bình Hầu phủ làm của hồ môn, sau lại theo tang phu Nhan Lục thị trở lại Lục phủ, phụ mẫu, huynh đệ, trượng phu nhi tử của bà ta đều làm việc ở Lục gia, muốn bà ta dễ dàng phản bội mình, tiểu chủ tử một tay nuôi lớn sao có thể so sánh với cốt nhục tình thân.
Chỉ là, rốt cuộc chủ tử sau lưng bà vú họ Tống là ai? Sau khi xem xét hết mọi người trong Lục phủ qua một lần, A Ngư phát hiện người có thể nghi ngờ rất nhiều, hoàn cảnh sống của cô nương này cũng quá hiểm ác.
A Ngư nhận thuốc rồi cẩn thận ngửi, lại khẽ mấp máy môi để phân biệt, quả thật có vấn đề. Đến chết tiểu cô nương này cũng không biết rằng cơ thể nàng đã bị hủy hoại bởi độc mãn tính, nhìn mạch tượng đã nửa năm, không quá một năm nữa thì suy nhược mà chết, nếu sau đó tăng thêm liều lượng, thì thời gian sẽ ngắn hơn. Nhan Gia Dục sinh ra thân thể yếu ớt, nàng bị bệnh chết, sẽ không ai suy nghĩ nhiều.
“Đắng quá, ta không muốn uống. Ta hơi mệt mỏi, ngủ một giấc trước đã.” A Ngư để chén thuốc lại, không để ý đến lời khuyên của bà vú họ Tống và nha hoàn, quay lại giường nằm, còn xoay lưng lại với mọi người: “Ôm Tiểu Ngoan lại đây.”
Tống nãi nương và nha hoàn khuyên vài câu nhưng thấy khuyên không được, dứt khoát cũng không khuyên nữa, từ khi sinh ra Nhan Gia Dục đã bắt đầu uống thuốc, uống nhiều nên sinh ra phản kháng, tìm mọi cách trốn tránh, thỉnh thoảng làm loạn không chịu uống thuốc, nên cũng không nghĩ ngợi gì.
Tống nãi nương nói: “Cô nương ngủ một lát trước, chút nữa uống sau.” Lại phân phó người ôm Tiểu Ngoan tới, Tiểu Ngoan là một con mèo Ba Tư do Nhan Gia Dục nuôi.
A Ngư ôm tiểu tử xinh đẹp nằm trên giường, bên người đều là quỷ đội lốt người, vẫn là mèo đáng tin hơn. Trước khi điều tra rõ chủ tử sau lưng bà vú họ Tống, không thể lần nào cũng từ chối đồ mà bà vú họ Tống thêm, tránh đánh rắn động cỏ, việc cấp bách trước mắt là mau chóng chuẩn bị giải dược.
Liên tục xoa bóp con mèo, A Ngư bắt đầu sắp xếp lại trí nhớ.
/320
|