Nhận thấy lực cản trên chén, Nhan Gia Dục liếc mắt nhìn bà vú họ Tống một cái, chỉ coi như nhũ mẫu bị sự khác thường của nàng dọa sợ. Nàng đã nghĩ thông suốt, rửa mặt bằng nước mắt cũng không giúp được gì.
Tống nãi nương thả lỏng tay, đột nhiên hai mắt ướt đẫm: “Cô nương ta mệnh khổ, lão nô có lỗi với Hầu gia phu nhân.”
Nghĩ đến phụ mẫu đã mất, khóe mắt Nhan Gia Dục ướt át, cúi đầu uống một ngụm canh an thần, từ từ nuốt xuống, thật đắng. Vốn tưởng rằng mình sắp hết đau khổ, nhưng thì ra, nàng lại tiếp tục khổ như vậy. Giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ vào bát canh, hòa làm một.
Uống hết canh an thần, Nhan Gia Dục đi về phía giường, đột nhiên bước chân nàng nhẹ nhàng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng choáng váng.
Tống nãi nương đỡ lấy người ngã về phía sau, thân thể hơi run rẩy, run rẩy như trấu.
Cả người yếu ớt vô lực, Nhan Gia Dục dốc hết chút sức cuối cùng để mở mắt ra, nhìn nhũ mẫu sống nương tựa lẫn nhau với vẻ không thể tin được: “Ai.. Là ai?”
“Cô nương, ngươi đừng trách ta, lão nô cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Bà vú họ Tống rơm rớm nước mắt.
Nhan Gia Dục muốn cười, trái phải cũng chỉ là người trong nhà này mà thôi. Thì ra, cướp đi gia tài của nàng, cướp đi sự trong sạch của nàng, cướp đi nhân duyên của nàng, còn chưa đủ, ngay cả mạng của nàng bọn họ cũng muốn cùng nhau cướp đi.
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu sáng cả Lục phủ, với những tòa nhà sơn son thếp, bậc thang lót ngọc bích, vô cùng huy hoàng tráng lệ.
Một tiếng khóc bất ngờ phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp: “Không hay rồi, biểu cô nương treo cổ tự sát.”
“Tức chết ta, tức chết ta, tiện nhân Nhan Gia Dục này.”
Lục Nhược Linh điên cuồng dậm chân, lồ ng ngực phập phồng dữ dội:
“Tiểu tiện nhân!”
“Ngươi đủ rồi chứ.”
Bách thị trầm mặt quát lớn con gái nói mà không lựa lời: “Một câu dài tiện nhân một câu ngắn tiện nhân, quý nữ thế gia nào nói đầy lời tục tĩu như ngươi.”
“Nhan Gia Dục nàng ta chính là một con tiện nhân!”
Lục Nhược Linh tức đến muốn nổ tung, dậm chân kêu to: “Mẫu thân, nàng ta vậy mà dám mắng ta xấu xí, nàng ta còn mắng ta không biết xấu hổ giả bộ ngất xỉu, giả bộ đáng thương lừa gạt người khác. Tổ mẫu lại thiên vị, tin nàng ta chứ không tin ta.”
Xấu là tử huyệt của Lục Nhược Linh, một lần chọc là một lần trúng. Rõ ràng mẫu thân là một mỹ nhân dịu dàng hiếm thấy, cho dù là năm nay đã bốn mươi tuổi, vẫn còn nét duyên dáng, đẹp không sao tả xiết. Trong ấn tượng ít đến đáng thương của nàng ta, mặc dù phụ thân nàng ta bệnh tật và yếu đuối, nhưng vẫn là một nam tử ôn tồn lễ độ. Huynh trưởng ruột thịt Lục Minh Viễn càng hoàn mỹ kế thừa dung mạo tốt của phụ mẫu, là một mỹ nam anh tuấn nổi danh trong thành Kiến Nghiệp.
Chỉ có nàng ta được sinh ra với vẻ ngoài xấu xí, đứng với một nhóm tỷ muội, giống như một con vịt béo xuất hiện trong một đàn thiên nga trắng. Nhất là Nhan Gia Dục, gương mặt tiểu yêu tinh khiến một nữ tử như nàng ta nhìn thấy cũng động tâm, vô số lần nàng ta muốn lột ra rồi dán lên mặt mình.
Đối với lời nói của con gái, Bách thị một chữ cũng không tin, nha đầu này có tiền án, môi đỏ răng trắng nói dối vu khống Nhan Gia Dục, không phải một lần hai lần, cũng không phải mười lần hay tám lần, từ nhỏ đến lớn đều có hơn trăm lần, hết lần này đến lần khác nói dối ra mặt, chọc Bách thị cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng nha đầu này nhớ ăn không nhớ đánh nhiều lần tái phạm và bị bắt hết lần này đến lần khác.
Bách thị nghĩ không ra tại sao mình lại sinh ra một con gái ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn đến mức làm cho bà ta nghi ngờ có phải bị người ta đánh tráo hay không. Không khỏi hối hận chính mình thương tiếc nàng không có phụ thân che gió che mưa, mà cưng chiều quá mức, khiến tính tình của nàng ngang ngược lại độc đoán.
Chỉ là đối mặt với cơn giận dữ của con gái, Bách thị không dám thêm dầu vào lửa, hỉ đành nhẫn nại nói: “Ngươi không chủ động trêu chọc nàng ta, sao nàng ta lại mắng ngươi?”
Cơn tức giận đang tăng vọt của Lục Nhược Linh nhất thời yếu đi: “Ta nói câu nào không phải là thật, cả ngày bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ cho ai xem, chỉ cần nàng ta nhu nhược khiến người ta thương xót, một bước đi ba bước nũng nịu, quyến rũ ai đây. Mẫu thân, nàng ta chính là một con hồ ly tinh, làm sao có thể để cho nàng ta gả cho ca ca. Người xem thân thể rách nát của nàng ta, đừng nói sinh con, còn không biết có thể sống được mấy năm, ca ca ta chẳng phải sẽ trở thành người góa vợ, có gia đình tốt nào nỡ để con gái mình làm kế thất.”
“Đừng nói bậy bạ, càng nói càng lố bịch.”
Bách thị nhanh chóng giáo huấn Lục Nhược Linh: “Lời này truyền đến tai tổ mẫu ngươi, không chỉ đơn giản là như bị mắng như vậy, có tin phạt ngươi đi quỳ từ đường hay không.”
Lục Nhược Linh rụt cổ, kiêu ngạo cúi xuống.
Giọng điệu của Bách thị nghiêm nghị và trang trọng: “Càng nói chuyện càng không có chừng mực, hôn sự của Gia Dục và ca ca ngươi, đó là tổ phụ ngươi khi còn sống định ra, sao có thể để ngươi tùy ý xen vào.”
Lục Nhược Linh lại tức giận, tức giận nói: “Tổ phụ thiên vị, Nhan Gia Dục không nơi nương tựa đáng thương, phải để cho ca ca ta cưới con ma ốm này, tổ phụ dựa vào cái gì không cho đại ca ca cưới, ca ca ta chính là trưởng phòng đích tử, sẽ kế thừa gia nghiệp, sao có thể cưới một cô nữ, tổ phụ thiên vị.”
Bách thị kéo khăn tay, lão gia tử là thiên vị, chính là chỉ thiên vị một phòng bọn họ. Mặc dù trượng phu là trưởng tử duy nhất của Lục thị, nhưng từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, cả đời không làm được gì cho đến khi chết trong tà áo trắng. Mà gia đạo bà ta rơi vào hoàn cảnh sa sút, cũng không có nhà mẹ đẻ để nương tựa.
Mặc dù Nhan Gia Dục mất cha, nhưng phụ thân nàng là Tuyên Bình Hầu. Tước vị này là Nhan lão gia tử kiếm được, Nhan lão gia tử vốn là một đại thương gia muối giàu có một vùng, có cái nhìn sâu sắc độc đáo, ở thời điểm Cao Tổ hoàng đế hấp hối đã dốc hết tiền giúp đỡ, sau đó nhập vào trướng của Cao Tổ hoàng đế thay Cao Tổ chuẩn bị quân lương. Cao Tổ hoàng đế chinh phục được giang sơn ban thưởng cho quần thần, Nhan lão gia tử được một hầu tước, còn vinh dự là hậu duệ đầu tiên của đời thứ ba.
/320
|