Trần Thanh kéo tôi ra khỏi tình trạng bán bất động thanh sắc, mặt uể oải theo nó lên lầu. Tội cho con Trần Thanh, cứ tưởng thi tuyển đậu rồi sẽ được vào cái trường ngon nhất nhất thế giới, được học phòng học siêu cấp hiện đại, thầy cô siêu cấp hốt ... (hốt gì thì kệ thầy cô, liên quan gì tui mà quản cho nó mệt). Ai dè lại phải học trong cái nhà kho, à không, là cái phòng học trong cái nhà kho ( nói chung là cái nhà kho ấy, vì nhìn cũng chả khác gì cái nhà kho bình thường, bởi vậy tôi đưa ra ngay một kết luận siêu logic là nó chính là một cái nhà kho).
“Thời này là thời nào goài mà còn phân biệt đối xử giàu với nghèo chứ, bất công quá!” – Tôi thầm nghĩ.
Haizz, tham quan được một vòng mới thấy……cái nhà kho cũ mèm nhem luôn. Mà tới giờ tôi mới phát hiện rằng trong cái nhà kho này có tới tận hai nhỏ lao công, tôi là một và…..con nhỏ hôm qua là hai. Chán tôi thật, giờ mới biết nhỏ hôm qua là lao công ở đây, vậy là có đồng nghiệp goài ~_~ .Hôm nay, thấy nhỏ lao công kia đang lau cái bàn phía xa xa, nên tôi cố gắng đi đứng ý tứ một chút, để không gây ra tiếng động nào, không khéo như hôm qua thì nó xơi vào mẹt cho nghe.
“Xoảng...”
"Bỏ mịa.."
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mới lách qua một bên, mà tôi đã xô đổ cái bình hoa cùng hộp phấn khiến nó văng tung toé xuống mặt sàn kia, con nhỏ lao công đó ngay lập tức bắn ánh nhìn không mấy thiện cảm sang.
- Mấy người các người đến đây làm cái gì, muốn phá chổ của chúng tôi à! - Con nhỏ lao công lên tiếng, vẻ mặt rất tức giận.
- A noa... – Tôi run run người rồi lầm bầm trong miệng – Đây là địa bàn của nó, chắc bị uýnh chết > ~~ <
- Không phải đâu, hai em ấy không phải người của những nhóm kia, là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta.
Từ bên ngoài, một gã thanh niên cao to đen hôi mặc đồng phục của trường bước vào, sau đó cúi người nhặt từng viên phấn nói.
- Haizz, cứ tưỡng bọn kia lại đến phá rối chứ.- Con nhỏ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tức giận cũng dịu lại một chút.
Trần Thanh cất tiếng chào hỏi:
- Chào mọi người ạ, em là Trần Thanh, còn đây là Thảo bạn em, tụi em là học sinh mới, được hiệu trưởng xếp vào nhóm ẩn này.- Giọng ngọt xớt, nó nói tiếp.- Nhưng lúc nãy anh nói bọn kia là ai ạ?!
Đúng là Trần Thanh, cách giao tiếp có khác (xa) so với tôi. Dịu dàng và dễ chịu.
- Mấy em mới chuyển đến nên không biết, những người đó là học sinh của các nhóm khác, cũng thường xuyên qua đây quậy phá chút ấy mà.- Anh chàng cao to, cũng khá điển trai đó cất giọng giải thích.- À, vẫn chưa giới thiệu anh là Đỗ Tường Như Nam (Takedama Daisuki- dịch sang tiếng Việt cho dễ làm ăn), còn bạn kia - hắn ta chỉ sang con nhỏ lao công, là Vô Phương Thiên An (Hatshu Koimi Udehato), cũng là lớp trưởng của lớp, khiêm luôn công việc lao công. Còn hai bạn nữa, nhưng hiện không có ở đây. Bọn anh đều là học sinh lớp này!
Nói xong hắn nhìn nhỏ lao công đang cười hì:
-Vậy là thế lực cân bằng rồi nhé!
- Hơ hơ – Tôi ngơ ngát nhìn nhỏ lao công.
Ra nhỏ đó lao công khiêm lớp trưởng à (==”). Nhìn mặt sao thấy ghét thế, không biết tháng ngày sắp tới có xảy ra sóng gió gì không đây ==”.
-Thế lực cân bằng?? – Trần Thanh tròn mắt nhìn thằng cha tên Đỗ Tường Như Nam kia.
Hắn ta cười giải thích:
- Thật ra trong lớp này có bốn người, gồm ba nam một nữ, nhưng bây giờ có hai em dzô coi như là cân bằng rồi!
- À, ra là vậy!
À, ra là vậy, thì ra lớp này có ba thèng đực rựa và một con nhỏ. Vậy cho nên ba thèng kia nhường cho nhỏ làm lớp trưởng, và nhường luôn cả “chức” lao công ==”, công nhận nam sinh bên Nhật đúng là "ga lăng" quá.
----------------------------------------------------------------------------------------
Giới thiệu nhân vật:
* Đỗ Tường Như Nam (Takedama Daisuki)
- Người Nhật Bổn chính gốc.
- Vóc người cao to, khá điển trai.
- Sống trong gia đình có truyền thống võ học (tất cả các loại võ), hoàn cảnh khá khó khăn. Vì học cũng khá giỏi nên luôn được nhận học bổng để trang trải học phí. Đặc biệt nội công thâm hậu, sở trường chính là môn Judo, đánh đấm khõi chê UvU.
* Vô Phương Thiên An (Hatshu Koimi Udehato)
- Người Nhật Bổn chính gốc.
- Thân phận bí ẩn, vẫn chưa được biết tới, hiện đang đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng nhóm ẩn. Độ cận thuộc dạng level max, hay nhìn nhầm người này sang người khác... Và có một bí ẩn về một quá khứ, sẽ được bật mí qua những kí ức bị mất .. hơ hơ.=)))
----------------------------------------------------------------------------------------
[Virgo]
Mỹ Tho,... trời không mây không mưa.
- Ài, nóng dzầy chắc chớt quá!
Miệng tôi than phiền mà mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Không phải làm chuyện gì nghiệm trọng hay đại loại vậy, chỉ là đang chờ một cuộc gọi, một tin tin nhắn từ fan hâm mộ, đặc biệt là con nhỏ Ian.
- Con nhỏ này, biệt tích mấy ngày trời không pm tiếng nào cho mình biết! Gần tuần rồi chứ ít gì, có giận cũng cần lâu thế không chứ.
*pm: phone me (tức là gọi cho tôi và còn một nghĩa khác nữa là nhắn tin).
Dù đang rất bực bội, nhưng nghĩ rồi lại thôi vậy, thử gọi lại cho nó cái xem nào..
<< Bíp.. bíp... bíp... >>
- Hở, Có tín hiệu mà không thấy trả lời, troll nhau đến thế là cùng. GAAA, bực lại thêm bực, không nghe máy thì thôi, ta mặc kệ. Mệt quá! thà để ta đi ngủ cho khỏe cái thân !!!
Quăng cái điện thoại bên cạnh, dẹp con nhỏ Ian qua sang một bên, tôi ngã lưng xuống và đánh một giấc ngon lành.
"Rẹt... rẹt... rẹt"
Ánh sáng điện thoại mập mờ tỏ ra, kèm những tiếng run run như báo hiệu một thứ gì đó đang đến, trong khi đó tôi vẫn đang tiếp tục ngủ say như chết với những giấc mơ kì lạ liên tiếp xảy đến.
Giấc mơ... cạch... cạch... cạch... Về một ngôi trường... cạch... cạch... có tên... King World.
“Thời này là thời nào goài mà còn phân biệt đối xử giàu với nghèo chứ, bất công quá!” – Tôi thầm nghĩ.
Haizz, tham quan được một vòng mới thấy……cái nhà kho cũ mèm nhem luôn. Mà tới giờ tôi mới phát hiện rằng trong cái nhà kho này có tới tận hai nhỏ lao công, tôi là một và…..con nhỏ hôm qua là hai. Chán tôi thật, giờ mới biết nhỏ hôm qua là lao công ở đây, vậy là có đồng nghiệp goài ~_~ .Hôm nay, thấy nhỏ lao công kia đang lau cái bàn phía xa xa, nên tôi cố gắng đi đứng ý tứ một chút, để không gây ra tiếng động nào, không khéo như hôm qua thì nó xơi vào mẹt cho nghe.
“Xoảng...”
"Bỏ mịa.."
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mới lách qua một bên, mà tôi đã xô đổ cái bình hoa cùng hộp phấn khiến nó văng tung toé xuống mặt sàn kia, con nhỏ lao công đó ngay lập tức bắn ánh nhìn không mấy thiện cảm sang.
- Mấy người các người đến đây làm cái gì, muốn phá chổ của chúng tôi à! - Con nhỏ lao công lên tiếng, vẻ mặt rất tức giận.
- A noa... – Tôi run run người rồi lầm bầm trong miệng – Đây là địa bàn của nó, chắc bị uýnh chết > ~~ <
- Không phải đâu, hai em ấy không phải người của những nhóm kia, là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta.
Từ bên ngoài, một gã thanh niên cao to đen hôi mặc đồng phục của trường bước vào, sau đó cúi người nhặt từng viên phấn nói.
- Haizz, cứ tưỡng bọn kia lại đến phá rối chứ.- Con nhỏ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tức giận cũng dịu lại một chút.
Trần Thanh cất tiếng chào hỏi:
- Chào mọi người ạ, em là Trần Thanh, còn đây là Thảo bạn em, tụi em là học sinh mới, được hiệu trưởng xếp vào nhóm ẩn này.- Giọng ngọt xớt, nó nói tiếp.- Nhưng lúc nãy anh nói bọn kia là ai ạ?!
Đúng là Trần Thanh, cách giao tiếp có khác (xa) so với tôi. Dịu dàng và dễ chịu.
- Mấy em mới chuyển đến nên không biết, những người đó là học sinh của các nhóm khác, cũng thường xuyên qua đây quậy phá chút ấy mà.- Anh chàng cao to, cũng khá điển trai đó cất giọng giải thích.- À, vẫn chưa giới thiệu anh là Đỗ Tường Như Nam (Takedama Daisuki- dịch sang tiếng Việt cho dễ làm ăn), còn bạn kia - hắn ta chỉ sang con nhỏ lao công, là Vô Phương Thiên An (Hatshu Koimi Udehato), cũng là lớp trưởng của lớp, khiêm luôn công việc lao công. Còn hai bạn nữa, nhưng hiện không có ở đây. Bọn anh đều là học sinh lớp này!
Nói xong hắn nhìn nhỏ lao công đang cười hì:
-Vậy là thế lực cân bằng rồi nhé!
- Hơ hơ – Tôi ngơ ngát nhìn nhỏ lao công.
Ra nhỏ đó lao công khiêm lớp trưởng à (==”). Nhìn mặt sao thấy ghét thế, không biết tháng ngày sắp tới có xảy ra sóng gió gì không đây ==”.
-Thế lực cân bằng?? – Trần Thanh tròn mắt nhìn thằng cha tên Đỗ Tường Như Nam kia.
Hắn ta cười giải thích:
- Thật ra trong lớp này có bốn người, gồm ba nam một nữ, nhưng bây giờ có hai em dzô coi như là cân bằng rồi!
- À, ra là vậy!
À, ra là vậy, thì ra lớp này có ba thèng đực rựa và một con nhỏ. Vậy cho nên ba thèng kia nhường cho nhỏ làm lớp trưởng, và nhường luôn cả “chức” lao công ==”, công nhận nam sinh bên Nhật đúng là "ga lăng" quá.
----------------------------------------------------------------------------------------
Giới thiệu nhân vật:
* Đỗ Tường Như Nam (Takedama Daisuki)
- Người Nhật Bổn chính gốc.
- Vóc người cao to, khá điển trai.
- Sống trong gia đình có truyền thống võ học (tất cả các loại võ), hoàn cảnh khá khó khăn. Vì học cũng khá giỏi nên luôn được nhận học bổng để trang trải học phí. Đặc biệt nội công thâm hậu, sở trường chính là môn Judo, đánh đấm khõi chê UvU.
* Vô Phương Thiên An (Hatshu Koimi Udehato)
- Người Nhật Bổn chính gốc.
- Thân phận bí ẩn, vẫn chưa được biết tới, hiện đang đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng nhóm ẩn. Độ cận thuộc dạng level max, hay nhìn nhầm người này sang người khác... Và có một bí ẩn về một quá khứ, sẽ được bật mí qua những kí ức bị mất .. hơ hơ.=)))
----------------------------------------------------------------------------------------
[Virgo]
Mỹ Tho,... trời không mây không mưa.
- Ài, nóng dzầy chắc chớt quá!
Miệng tôi than phiền mà mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Không phải làm chuyện gì nghiệm trọng hay đại loại vậy, chỉ là đang chờ một cuộc gọi, một tin tin nhắn từ fan hâm mộ, đặc biệt là con nhỏ Ian.
- Con nhỏ này, biệt tích mấy ngày trời không pm tiếng nào cho mình biết! Gần tuần rồi chứ ít gì, có giận cũng cần lâu thế không chứ.
*pm: phone me (tức là gọi cho tôi và còn một nghĩa khác nữa là nhắn tin).
Dù đang rất bực bội, nhưng nghĩ rồi lại thôi vậy, thử gọi lại cho nó cái xem nào..
<< Bíp.. bíp... bíp... >>
- Hở, Có tín hiệu mà không thấy trả lời, troll nhau đến thế là cùng. GAAA, bực lại thêm bực, không nghe máy thì thôi, ta mặc kệ. Mệt quá! thà để ta đi ngủ cho khỏe cái thân !!!
Quăng cái điện thoại bên cạnh, dẹp con nhỏ Ian qua sang một bên, tôi ngã lưng xuống và đánh một giấc ngon lành.
"Rẹt... rẹt... rẹt"
Ánh sáng điện thoại mập mờ tỏ ra, kèm những tiếng run run như báo hiệu một thứ gì đó đang đến, trong khi đó tôi vẫn đang tiếp tục ngủ say như chết với những giấc mơ kì lạ liên tiếp xảy đến.
Giấc mơ... cạch... cạch... cạch... Về một ngôi trường... cạch... cạch... có tên... King World.
/43
|