Im lặng một lát, cuối cùng Vân Hạc vẫn quyết định vứt vấn đề sang cho Văn Đế: “Nhi thần vốn chỉ muốn tranh đấu ban bố uy phong, không muốn được ban thưởng...” Vân Hạc tỏ vẻ thật thà chân chất.
Văn đế liếc hắn một cái, sau đó rơi vào trầm tư. Mãi một lúc lâu sau, dường như Văn đế hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Thế này đi, trẫm ban cho ngươi quyền kiểm soát binh phủ!”
Má!
Văn đế vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Vân Tranh cũng ngây người nhìn Văn đế, lòng vừa mừng vừa sợ.
Kiểm soát binh phủ!
Đây là quyền lực mà chỉ Thái tử và Vương gia mới có quyền sở hữu! Vậy mà ông già này lại cho hắn cái quyền kiểm soát binh phủ?
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ ông già này nhìn ra cái gì rồi nên cố tình thử hắn sao?
Đầu Vân Hạc quay cuồng, thầm nghĩ có nên đồng ý hay không. Tất nhiên là hắn rất muốn sử dụng quyền kiểm soát binh phủ, nhưng hắn cần phải cảnh giác đề phòng, tránh để ông già gài bẫy!
Chỉ cần bước nhầm một bước thôi sẽ rơi đầu ngay!
“Sao vậy?” Thấy Vân Hạc đứng ngây người một chỗ, Văn đế cười thầm trong lòng.
“Cái này...” Vân Hạc quyết định lấy lui làm tiến, lắc đầu lia lịa rồi nói: “Chuyện này không ổn, nhi thần... Không dám mơ tưởng tới kiểm soát binh phủ, nhi thần cũng không hiểu biết nhiều về cách luyện binh, nhi thần...”
“Được rồi!" Văn đế cắt ngang lời Vân Hạc: “Chẳng phải ngươi sợ người ta nói ngươi mưu phản sao?”
Vân Hạc cúi đầu, hắn không nói thêm gì nữa.
Mẹ nó chứ, ta sợ ông thử ta ấy! Gần vua như gần cọp!
“Trẫm sẽ ban cho ngươi một ít binh!” Văn đế bình tĩnh nhìn thẳng Vân Hạc: “Nếu ngươi có thể mưu phản thành công chỉ với một đội binh đó, trẫm đây cam tâm tình nguyện nhường ngôi vị Hoàng đế cho ngươi!”
Vân Tranh vẫn cúi đầu, tiếp tục giữ im lặng.
Một đội binh ư? Năm trăm người sao?
Ít đến đáng thương!
Nhưng con muỗi dù nhỏ đến mấy cũng là thịt!
Tất nhiên, ở cái thời đại vũ khí lạnh này thì chỉ với năm trăm binh sĩ chắc chắn không thể tạo phản, nhưng nếu để bảo vệ sự an toàn cho ai đó vẫn tương đối dư dả.
Nhìn điệu bộ túng quấn, hèn nhát của Vân Hạc, Văn đế thầm lắc đầu, sau đó lại căn dặn thị vệ: “Gọi ba người Đỗ Quy Nguyên vào đây!”
Thị vệ nhận lệnh.
Không lâu sau, ba người Đỗ Quy Nguyên được đưa vào.
“Tham kiến Thánh Thượng.” Ba người vội vàng hành lễ.
“Miễn lễ!”
Văn đế khẽ phất tay một cái: “Với tài năng của ba người các ngươi, nếu chỉ
làm hộ vệ thì quả thật là lãng phí nhân tài! Trẫm đã hứa sẽ ban cho lão Lục một đội kiểm soát binh phủ, đội binh này sẽ do các ngươi huấn luyện thay lão Lục!”
“Tuân mệnh!” Mặc dù ba người vẫn chưa hiểu gì, nhưng vẫn nhận lệnh.
“Được rồi, trắm sẽ sai người báo với Công Bộ, ngày mai ngươi có tỈ người tới lãnh áo giáp và vũ khí!” Văn đế đứng dậy vỗ bả vai Vân Hạc, nói: cho kỹ, chỉ một đội quân thôi! Nếu dám nhiều hơn một người thì đừng trách trẫm không nể tình cha con!”
Dứt lời, Văn đế đi thẳng ra ngoài.
Vân Hạc giả vờ sửng sốt một lúc, sau đó mới đuổi theo rồi nói: “Để nhi thần tiễn phụ hoàng!”
Văn đế khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Mãi đến khi bước lên xe ngựa, Văn đế mới vén tấm mành lên nhìn Vân Hạc: “Trâm không sợ ngươi mưu phản, trẫm tin ngươi không có khả năng làm chuyện này! Trắm mong ngươi có thể tự hiểu được dụng ý của trẫm!”
Vân Hạc khẽ gật đầu, đứng một chỗ tiễn Văn đế với thái độ cung kính.
Mà lúc này, bên trong xe ngựa, Văn đế vẫn lắc đầu thở dài.
Đi được mấy chục mét, Văn đế lại vén tấm mành lên nhìn về phía sau, thấy Vân Hạc vẫn đang đứng ở nơi đó, ngẩn tò te.
“Haizzl" Văn đế thở dài, tự lẩm bẩm một mình: “Chỉ mong ngươi sẽ không bao giờ phải sử dụng đến năm trăm binh phủ này!”
Mãi đến khi đoàn người của Văn đế hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Vân Hạc mới từ từ ngẩng đầu lên, nở nụ cười khổ.
Ông già này đang cố ép hẳn thực hiện những bước đi lớn hơn!
Sau khi Văn đế làm những việc gì vậy, buổi tối Vân Hạc ngồi ăn cơm cũng không thấy ngon, chỉ gắp bừa mấy món rồi quay về phòng suy nghĩ đối sách.
“Cốc cốc...
Văn đế liếc hắn một cái, sau đó rơi vào trầm tư. Mãi một lúc lâu sau, dường như Văn đế hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Thế này đi, trẫm ban cho ngươi quyền kiểm soát binh phủ!”
Má!
Văn đế vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Vân Tranh cũng ngây người nhìn Văn đế, lòng vừa mừng vừa sợ.
Kiểm soát binh phủ!
Đây là quyền lực mà chỉ Thái tử và Vương gia mới có quyền sở hữu! Vậy mà ông già này lại cho hắn cái quyền kiểm soát binh phủ?
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ ông già này nhìn ra cái gì rồi nên cố tình thử hắn sao?
Đầu Vân Hạc quay cuồng, thầm nghĩ có nên đồng ý hay không. Tất nhiên là hắn rất muốn sử dụng quyền kiểm soát binh phủ, nhưng hắn cần phải cảnh giác đề phòng, tránh để ông già gài bẫy!
Chỉ cần bước nhầm một bước thôi sẽ rơi đầu ngay!
“Sao vậy?” Thấy Vân Hạc đứng ngây người một chỗ, Văn đế cười thầm trong lòng.
“Cái này...” Vân Hạc quyết định lấy lui làm tiến, lắc đầu lia lịa rồi nói: “Chuyện này không ổn, nhi thần... Không dám mơ tưởng tới kiểm soát binh phủ, nhi thần cũng không hiểu biết nhiều về cách luyện binh, nhi thần...”
“Được rồi!" Văn đế cắt ngang lời Vân Hạc: “Chẳng phải ngươi sợ người ta nói ngươi mưu phản sao?”
Vân Hạc cúi đầu, hắn không nói thêm gì nữa.
Mẹ nó chứ, ta sợ ông thử ta ấy! Gần vua như gần cọp!
“Trẫm sẽ ban cho ngươi một ít binh!” Văn đế bình tĩnh nhìn thẳng Vân Hạc: “Nếu ngươi có thể mưu phản thành công chỉ với một đội binh đó, trẫm đây cam tâm tình nguyện nhường ngôi vị Hoàng đế cho ngươi!”
Vân Tranh vẫn cúi đầu, tiếp tục giữ im lặng.
Một đội binh ư? Năm trăm người sao?
Ít đến đáng thương!
Nhưng con muỗi dù nhỏ đến mấy cũng là thịt!
Tất nhiên, ở cái thời đại vũ khí lạnh này thì chỉ với năm trăm binh sĩ chắc chắn không thể tạo phản, nhưng nếu để bảo vệ sự an toàn cho ai đó vẫn tương đối dư dả.
Nhìn điệu bộ túng quấn, hèn nhát của Vân Hạc, Văn đế thầm lắc đầu, sau đó lại căn dặn thị vệ: “Gọi ba người Đỗ Quy Nguyên vào đây!”
Thị vệ nhận lệnh.
Không lâu sau, ba người Đỗ Quy Nguyên được đưa vào.
“Tham kiến Thánh Thượng.” Ba người vội vàng hành lễ.
“Miễn lễ!”
Văn đế khẽ phất tay một cái: “Với tài năng của ba người các ngươi, nếu chỉ
làm hộ vệ thì quả thật là lãng phí nhân tài! Trẫm đã hứa sẽ ban cho lão Lục một đội kiểm soát binh phủ, đội binh này sẽ do các ngươi huấn luyện thay lão Lục!”
“Tuân mệnh!” Mặc dù ba người vẫn chưa hiểu gì, nhưng vẫn nhận lệnh.
“Được rồi, trắm sẽ sai người báo với Công Bộ, ngày mai ngươi có tỈ người tới lãnh áo giáp và vũ khí!” Văn đế đứng dậy vỗ bả vai Vân Hạc, nói: cho kỹ, chỉ một đội quân thôi! Nếu dám nhiều hơn một người thì đừng trách trẫm không nể tình cha con!”
Dứt lời, Văn đế đi thẳng ra ngoài.
Vân Hạc giả vờ sửng sốt một lúc, sau đó mới đuổi theo rồi nói: “Để nhi thần tiễn phụ hoàng!”
Văn đế khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Mãi đến khi bước lên xe ngựa, Văn đế mới vén tấm mành lên nhìn Vân Hạc: “Trâm không sợ ngươi mưu phản, trẫm tin ngươi không có khả năng làm chuyện này! Trắm mong ngươi có thể tự hiểu được dụng ý của trẫm!”
Vân Hạc khẽ gật đầu, đứng một chỗ tiễn Văn đế với thái độ cung kính.
Mà lúc này, bên trong xe ngựa, Văn đế vẫn lắc đầu thở dài.
Đi được mấy chục mét, Văn đế lại vén tấm mành lên nhìn về phía sau, thấy Vân Hạc vẫn đang đứng ở nơi đó, ngẩn tò te.
“Haizzl" Văn đế thở dài, tự lẩm bẩm một mình: “Chỉ mong ngươi sẽ không bao giờ phải sử dụng đến năm trăm binh phủ này!”
Mãi đến khi đoàn người của Văn đế hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Vân Hạc mới từ từ ngẩng đầu lên, nở nụ cười khổ.
Ông già này đang cố ép hẳn thực hiện những bước đi lớn hơn!
Sau khi Văn đế làm những việc gì vậy, buổi tối Vân Hạc ngồi ăn cơm cũng không thấy ngon, chỉ gắp bừa mấy món rồi quay về phòng suy nghĩ đối sách.
“Cốc cốc...
/231
|