Trong phủ, sau khi đuổi Vân Lệ đi thì Văn đế vẫn tức giận không thôi. Được Mục Thuận và Vân Hạc an ủi một lát, lúc này Văn đế mới lấy lại sức lực.
Sau khi để ba người Đỗ Quy Nguyên lui ra, Văn đế được Mục Thuận đỡ vào trong phòng.
Lúc này trên bàn đã bày mấy món đồ nhắm.
Văn đế đặt mông ngồi xuống, cũng không cần ai rót rượu mà lấy bầu rượu qua rồi rót vèo vèo vào miệng.
“Thánh thượng, thánh thể quan trọng.” Mục Thuận cẩn thận dè dặt.
“Quan trọng cái rằm.” Văn đế tức điên, đập tan bầu rượu, không kịp thở mà rống to: “Trẫm sớm muộn sẽ bị tên nghịch tử này làm tức chết.”
Lần này Văn đế tức giận, mọi người nhất thời câm như hến, không dám nói nữa.
Mục Thuận vội phất tay với người hầu trong phủ Vân Hạc, ra hiệu bọn họ dọn dẹp mặt đất sạch sẽ.
“Thánh thượng bớt giận.”
Mục Thuận cười xòa: “Có lẽ tam điện hạ cũng nghe được tin tức nên nghĩ rằng Lục điện hạ thua cuộc, sợ thánh thượng quá đau lòng nên lúc này mới tới an ủi trước..."
Hả?
Nghe Mục Thuận nói đỡ giúp Vân Lệ, trong lòng Vân Hạc không khỏi lay động.
Con hàng này không phải người của lão Tam à?
Văn đế nghe vậy, lập tức đen mặt hỏi: sợ khó giữ được tính mạng?”
Là ai truyền tin nói lão Lục thua cuộc, Nghe Văn đế nói, quản gia run lên, bỗng nhiên quỳ xuống: “Bẩm thánh thượng,
tiểu nhân tưởng Lục điện hạ thua cuộc, sợ Lục điện hạ có chuyện nên mới...” “Ngay cả chuyện như thế cũng tính sai, cần ngươi làm gì?”
Văn đế không nhịn được phất tay: “Giải xuống, phạt ba mươi trượng, đuổi khỏi phủ Lục hoàng tử.”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn giả vờ tiến lên cầu xin: “Phụ hoàng, quản gia cũng lo lắng cho an nguy của nhi thần quá thôi, cho nên mới...
Vân Hạc còn chưa nói xong, Văn đế đã trừng mắt với hắn.
Vân Hạc lập tức im miệng, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
đà diệt trừ cơ sở ngầm Văn đế xếp vào bên cạnh mình, đây chính là ngoài ý muốn của hắn.
Đánh đi!
Đánh đến chết cũng được.
Dù sao cũng là người của ông!
Quản gia nhanh chóng bị ngự tiền thị vệ kéo xuống.
Chỉ một lát sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của quản gia.
Văn đế trút giận một trận, trong lòng cuối cùng đã dễ chịu hơn tí, nhưng lại không có tâm trạng ăn cơm uống rượu nên bảo Vân Hạc kể chuyện đánh cược. của bọn họ.
Vân Hạc nói rõ sự thật, còn lấy ra tờ giấy tính toán câu trả lời kia ra.
Văn đế xem không hiểu quá trình tính toán, nhưng lại nhìn ra được đáp án đúng sai.
Nhìn nửa ngày, Văn đế không nhịn được gật đầu: “Một câu hỏi nhỏ lại có nhiều đáp án, Ban Bố này đúng là giỏi tính toán.”
Vân Hạc cười ha ha, hiếm khi ra vẻ đắc ý trước mặt Văn đế: “Ông ta học sơ sơ thôi à, thậm chí sơ sơ cũng không bằng.”
Văn đế ngước mắt lên hỏi tiếp: “Phép tính này, trên tờ giấy con viết cho. Chương Các lão có không?”
“Có.” Vân Hạc gật đầu: “Còn phức tạp hơn cái này nhiều.”
Như vậy à?
Văn đế bảo Mục Thuận thu lại tờ giấy, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Sau này còn dám cược mạng với người ta, trầm ban thưởng cho con rượu độc trước, tốt xấu lưu lại toàn thây cho con.”
Vân Hạc cười gượng hai tiếng, vội đồng ý.
Sau này Văn đế lại hỏi tới những chuyện khác.
Biết được Ban Bố chẳng những tự tát mình hai cái trước mặt mọi người, còn làm lễ bái sư với Vân Hạc, cuối cùng Văn đế cũng nguôi giận mà cười sảng khoái.
Đợi hỏi tới quá trình hắn chọc tức Ban Bố đến mức hộc máu, Văn đế càng vui vẻ không thôi.
Sau khi cười xong, Văn đế lại nói: “Đêm nay con chẳng những giúp ta lấy được mấy trăm con ngựa chiến, còn trút giận thay trẫm nữa, nói đi, con muốn ban thưởng gì?”
Ban thưởng?
Vân Hạc hơi sững sờ, không biết đáp lại thế nào.
Câu hỏi này của Văn đế thật làm khó hắn.
Hắn ngược lại muốn quân quyền, nhưng hắn không thể nói ra.
Phần thưởng khác thì hắn cũng không hứng thú lắm.
Sau khi để ba người Đỗ Quy Nguyên lui ra, Văn đế được Mục Thuận đỡ vào trong phòng.
Lúc này trên bàn đã bày mấy món đồ nhắm.
Văn đế đặt mông ngồi xuống, cũng không cần ai rót rượu mà lấy bầu rượu qua rồi rót vèo vèo vào miệng.
“Thánh thượng, thánh thể quan trọng.” Mục Thuận cẩn thận dè dặt.
“Quan trọng cái rằm.” Văn đế tức điên, đập tan bầu rượu, không kịp thở mà rống to: “Trẫm sớm muộn sẽ bị tên nghịch tử này làm tức chết.”
Lần này Văn đế tức giận, mọi người nhất thời câm như hến, không dám nói nữa.
Mục Thuận vội phất tay với người hầu trong phủ Vân Hạc, ra hiệu bọn họ dọn dẹp mặt đất sạch sẽ.
“Thánh thượng bớt giận.”
Mục Thuận cười xòa: “Có lẽ tam điện hạ cũng nghe được tin tức nên nghĩ rằng Lục điện hạ thua cuộc, sợ thánh thượng quá đau lòng nên lúc này mới tới an ủi trước..."
Hả?
Nghe Mục Thuận nói đỡ giúp Vân Lệ, trong lòng Vân Hạc không khỏi lay động.
Con hàng này không phải người của lão Tam à?
Văn đế nghe vậy, lập tức đen mặt hỏi: sợ khó giữ được tính mạng?”
Là ai truyền tin nói lão Lục thua cuộc, Nghe Văn đế nói, quản gia run lên, bỗng nhiên quỳ xuống: “Bẩm thánh thượng,
tiểu nhân tưởng Lục điện hạ thua cuộc, sợ Lục điện hạ có chuyện nên mới...” “Ngay cả chuyện như thế cũng tính sai, cần ngươi làm gì?”
Văn đế không nhịn được phất tay: “Giải xuống, phạt ba mươi trượng, đuổi khỏi phủ Lục hoàng tử.”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn giả vờ tiến lên cầu xin: “Phụ hoàng, quản gia cũng lo lắng cho an nguy của nhi thần quá thôi, cho nên mới...
Vân Hạc còn chưa nói xong, Văn đế đã trừng mắt với hắn.
Vân Hạc lập tức im miệng, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
đà diệt trừ cơ sở ngầm Văn đế xếp vào bên cạnh mình, đây chính là ngoài ý muốn của hắn.
Đánh đi!
Đánh đến chết cũng được.
Dù sao cũng là người của ông!
Quản gia nhanh chóng bị ngự tiền thị vệ kéo xuống.
Chỉ một lát sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của quản gia.
Văn đế trút giận một trận, trong lòng cuối cùng đã dễ chịu hơn tí, nhưng lại không có tâm trạng ăn cơm uống rượu nên bảo Vân Hạc kể chuyện đánh cược. của bọn họ.
Vân Hạc nói rõ sự thật, còn lấy ra tờ giấy tính toán câu trả lời kia ra.
Văn đế xem không hiểu quá trình tính toán, nhưng lại nhìn ra được đáp án đúng sai.
Nhìn nửa ngày, Văn đế không nhịn được gật đầu: “Một câu hỏi nhỏ lại có nhiều đáp án, Ban Bố này đúng là giỏi tính toán.”
Vân Hạc cười ha ha, hiếm khi ra vẻ đắc ý trước mặt Văn đế: “Ông ta học sơ sơ thôi à, thậm chí sơ sơ cũng không bằng.”
Văn đế ngước mắt lên hỏi tiếp: “Phép tính này, trên tờ giấy con viết cho. Chương Các lão có không?”
“Có.” Vân Hạc gật đầu: “Còn phức tạp hơn cái này nhiều.”
Như vậy à?
Văn đế bảo Mục Thuận thu lại tờ giấy, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Sau này còn dám cược mạng với người ta, trầm ban thưởng cho con rượu độc trước, tốt xấu lưu lại toàn thây cho con.”
Vân Hạc cười gượng hai tiếng, vội đồng ý.
Sau này Văn đế lại hỏi tới những chuyện khác.
Biết được Ban Bố chẳng những tự tát mình hai cái trước mặt mọi người, còn làm lễ bái sư với Vân Hạc, cuối cùng Văn đế cũng nguôi giận mà cười sảng khoái.
Đợi hỏi tới quá trình hắn chọc tức Ban Bố đến mức hộc máu, Văn đế càng vui vẻ không thôi.
Sau khi cười xong, Văn đế lại nói: “Đêm nay con chẳng những giúp ta lấy được mấy trăm con ngựa chiến, còn trút giận thay trẫm nữa, nói đi, con muốn ban thưởng gì?”
Ban thưởng?
Vân Hạc hơi sững sờ, không biết đáp lại thế nào.
Câu hỏi này của Văn đế thật làm khó hắn.
Hắn ngược lại muốn quân quyền, nhưng hắn không thể nói ra.
Phần thưởng khác thì hắn cũng không hứng thú lắm.
/231
|