Vân Hạc lắc đầu mỉm cười, ánh mắt rơi vào thanh kiếm dắt trên thắt lưng Ban Bố.
Hàng trăm vị quan văn võ của triều Đại Càn không được phép mang vũ khí vào cung điện.
Nhưng với tư cách là sứ thần, Ban Bố và những người khác được phép mang vào.
"Quốc sư, thanh kiếm trên người ngươi đẹp thật."
Đột nhiên Vân Hạc nói điều gì đó khiến cho Ban Bố bối rối.
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Ban Bố kiêu hãnh nói: "Đây là thanh kiếm do chính Đại Thiền của Bắc Hoàn ban tặng cho ta, không chỉ đẹp mà còn vô cùng sắc bén!"
"Ồ?"
Trong lòng Vân Hạc cảm động, cười nói: "Quốc sư, chúng ta dùng thanh kiếm này làm thêm vụ cược được không?"
Còn cược tiếp nữa hả?
Nghe Vân Hạc nói, Văn Đế lập tức cau mày nhìn về phía hắn: "Lão Lục, hôm nay là yến tiệc chào đón sứ thần Bắc Hoàn. Buổi yến tiệc đã bị trì hoãn quá lâu rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người nữa, lui xuống đi!"
Văn Đế biết rất rõ nguyên tắc rút lui sau khi nhận đủ lợi ích.
Tuy rằng ông ấy không biết Vân Hạc muốn cược như thế nào nhưng nếu cược tiếp thì có thể hắn sẽ thua.
Họ đã nhận đủ lợi ích nên không cần phải cược nữa.
"Hoàng đế Đại Càn, lẽ nào người làm Hoàng tử như Lục hoàng tử lại muốn nuốt lời?"
Ban Bố cười nham hiểm và dùng lại câu này.
Văn Đế hơi nghẹn lời, suýt nữa thì đã đá Vân Hạc một cú.
Tên khốn này!
Thấy vậy mà còn chưa hiểu ư?
Nó thật sự cho rằng phá giải được một khối Ngọc Linh Lung thì có thể lên mặt ư?
"Được thôi, vậy cứ làm theo lời quốc sư đi!"
Văn Đế kìm nén cơn giận, dùng ánh mắt cảnh cáo Vân Hạc: "Lão Lục, cược với quốc sư cho tử tế vào!"
Lúc này, dường như Vân Hạc nghe thấy tiếng lòng của Văn Đế.
Nếu như con dám đặt cược chuyện quốc gia đại sự thì cẩn thận cái đầu của con đấy!
"Nhi thần tuân mệnh."
Vân Hạc khẽ cúi đầu.
"Lục điện hạ, ngài muốn cược như thế nào?"
Ban Bố mỉm cười nhìn Vân Hạc.
Hắn ta đang cố lấy lại thể diện của bản thân!
Vân Hạc lại cho hắn ta một cơ hội sao?
Vân Hạc nhìn Văn Đế và nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn mượn lại khối rubik."
Văn Đế giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc và đưa khối rubik cho hắn.
Vân Hạc quay lại nhìn Ban Bố và cười nói: "Nếu như quốc sư nói bổn điện hạ ăn may để giải được khối rubik này. Vậy chúng ta hãy sử dụng khối rubik này để đặt cược một lần nữa."
"Lần này, bổn điện hạ sẽ nhắm mắt lại và giải khối rubik này trong vòng nửa chén trài"
"Nếu bổn điện hạ thắng thì ta sẽ giữ lại thanh kiếm và toàn bộ sứ thần!" . ngôn tình hay
"Còn nếu bổn điện hạ thua thì quốc sư có thể lấy đầu của tai"
Khi Vân Hạc vừa dứt lời, đột nhiên trong đại sảnh lặng như tờ.
Hàng trăm vị quan văn võ của triều Đại Càn không được phép mang vũ khí vào cung điện.
Nhưng với tư cách là sứ thần, Ban Bố và những người khác được phép mang vào.
"Quốc sư, thanh kiếm trên người ngươi đẹp thật."
Đột nhiên Vân Hạc nói điều gì đó khiến cho Ban Bố bối rối.
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Ban Bố kiêu hãnh nói: "Đây là thanh kiếm do chính Đại Thiền của Bắc Hoàn ban tặng cho ta, không chỉ đẹp mà còn vô cùng sắc bén!"
"Ồ?"
Trong lòng Vân Hạc cảm động, cười nói: "Quốc sư, chúng ta dùng thanh kiếm này làm thêm vụ cược được không?"
Còn cược tiếp nữa hả?
Nghe Vân Hạc nói, Văn Đế lập tức cau mày nhìn về phía hắn: "Lão Lục, hôm nay là yến tiệc chào đón sứ thần Bắc Hoàn. Buổi yến tiệc đã bị trì hoãn quá lâu rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người nữa, lui xuống đi!"
Văn Đế biết rất rõ nguyên tắc rút lui sau khi nhận đủ lợi ích.
Tuy rằng ông ấy không biết Vân Hạc muốn cược như thế nào nhưng nếu cược tiếp thì có thể hắn sẽ thua.
Họ đã nhận đủ lợi ích nên không cần phải cược nữa.
"Hoàng đế Đại Càn, lẽ nào người làm Hoàng tử như Lục hoàng tử lại muốn nuốt lời?"
Ban Bố cười nham hiểm và dùng lại câu này.
Văn Đế hơi nghẹn lời, suýt nữa thì đã đá Vân Hạc một cú.
Tên khốn này!
Thấy vậy mà còn chưa hiểu ư?
Nó thật sự cho rằng phá giải được một khối Ngọc Linh Lung thì có thể lên mặt ư?
"Được thôi, vậy cứ làm theo lời quốc sư đi!"
Văn Đế kìm nén cơn giận, dùng ánh mắt cảnh cáo Vân Hạc: "Lão Lục, cược với quốc sư cho tử tế vào!"
Lúc này, dường như Vân Hạc nghe thấy tiếng lòng của Văn Đế.
Nếu như con dám đặt cược chuyện quốc gia đại sự thì cẩn thận cái đầu của con đấy!
"Nhi thần tuân mệnh."
Vân Hạc khẽ cúi đầu.
"Lục điện hạ, ngài muốn cược như thế nào?"
Ban Bố mỉm cười nhìn Vân Hạc.
Hắn ta đang cố lấy lại thể diện của bản thân!
Vân Hạc lại cho hắn ta một cơ hội sao?
Vân Hạc nhìn Văn Đế và nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn mượn lại khối rubik."
Văn Đế giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc và đưa khối rubik cho hắn.
Vân Hạc quay lại nhìn Ban Bố và cười nói: "Nếu như quốc sư nói bổn điện hạ ăn may để giải được khối rubik này. Vậy chúng ta hãy sử dụng khối rubik này để đặt cược một lần nữa."
"Lần này, bổn điện hạ sẽ nhắm mắt lại và giải khối rubik này trong vòng nửa chén trài"
"Nếu bổn điện hạ thắng thì ta sẽ giữ lại thanh kiếm và toàn bộ sứ thần!" . ngôn tình hay
"Còn nếu bổn điện hạ thua thì quốc sư có thể lấy đầu của tai"
Khi Vân Hạc vừa dứt lời, đột nhiên trong đại sảnh lặng như tờ.
/231
|