Sắc mặt của Vân Lệ tối sầm lại, hắn ta đang định lên tiếng nói chuyện thì Tiêu Vạn Cừu hưng phấn nói: "Lục điện hạ xả thân lấy lại vùng lãnh thổ đã mất, báo thù cho hàng triệu binh lính của chúng ta! Xin hãy nhận của lão thần một lạy!"
Nói xong, Tiêu Vạn Cừu thực sự quỳ sụp xuống.
"Không cần đâu!"
Vân Hạc vội đỡ Tiêu Vạn Cừu dậy và nói: "Dụ quốc công đánh giá cao Vân Hạc rồi! Ta chỉ tình cờ từng chơi thứ này nên biết cách phá giải nó thôi."
"Không thể nào!" Ban Bố tỉnh táo lại, nói với vẻ mặt tái nhợt: "Thứ này do chính tay ta làm ra, thứ này không thể tồn tại ở Đại Càn được!"
Hắn ta đã tự tay làm ra thứ này!
Làm sao Vân Hạc có thể từng chơi được chứ?
"Quốc sư, ngài nông cạn quá rồi!"
Vân Hạc lắc đầu cười nói: "Ngài có biết thứ này tên là gì không?"
"Thứ này tên là Ngọc Linh Lung!"
Ban Bố lớn tiếng nói: "Thứ này do chính tay ta ngẫu nhiên làm ra trong lúc quan sát thiên tượng vào ban đêm! Hôm nay là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt thiên hạ!"
Ngọc Linh Lung?
Ngọc Linh Lung cái mặt ngươi ấy!
Lại còn quan sát thiên tượng vào ban đêm!
Sao ngươi không nói bản thân xuyên không luôn đi, nghe còn có chút đáng tin!
Trong lòng Vân Hạc điên cuồng móc mỉa, sau đó lắc đầu nói: "Không, thứ này được gọi là khối rubik!"
"Khối rubik?"
Ban Bố cau mày.
Rõ ràng đây là Ngọc Linh Lung do chính tay hắn ta làm ra!
Vân Hạc cười nói tiếp: "Nói thật với quốc sư, bổn hoàng đã đọc thấy thứ này từ trong sách cổ của triều ta từ lúc mười tuổi. Khi buồn chán, thậm chí ta còn dùng gỗ để làm ra nó!"
"Hơn nữa, khối rubik mà bổn hoàng tử đang chơi có 16 ô vuông ở mỗi mặt!"
"Nó phức tạp hơn của của ngươi nhiều!"
Bốc phét!
Dù sao thì cung nữ và thị vệ của Bích Ba viện đều bị xử lý hết rồi.
Dù hắn có bịa đặt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai có thể xác nhận được.
Không phải hắn nói gì thì sẽ là như thế ư?
Nghe Vân Hạc nói, mặt của Ban Bố không khỏi giật giật.
16 ô?
Từ lúc mười tuổi, hắn đã làm được một khối Ngọc Linh Lung 16 ô ư?
Sao có thể được!
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
Hai mắt Ban Bố đỏ hoe, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là do ăn may!"
"Thật sao?"
Nói xong, Tiêu Vạn Cừu thực sự quỳ sụp xuống.
"Không cần đâu!"
Vân Hạc vội đỡ Tiêu Vạn Cừu dậy và nói: "Dụ quốc công đánh giá cao Vân Hạc rồi! Ta chỉ tình cờ từng chơi thứ này nên biết cách phá giải nó thôi."
"Không thể nào!" Ban Bố tỉnh táo lại, nói với vẻ mặt tái nhợt: "Thứ này do chính tay ta làm ra, thứ này không thể tồn tại ở Đại Càn được!"
Hắn ta đã tự tay làm ra thứ này!
Làm sao Vân Hạc có thể từng chơi được chứ?
"Quốc sư, ngài nông cạn quá rồi!"
Vân Hạc lắc đầu cười nói: "Ngài có biết thứ này tên là gì không?"
"Thứ này tên là Ngọc Linh Lung!"
Ban Bố lớn tiếng nói: "Thứ này do chính tay ta ngẫu nhiên làm ra trong lúc quan sát thiên tượng vào ban đêm! Hôm nay là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt thiên hạ!"
Ngọc Linh Lung?
Ngọc Linh Lung cái mặt ngươi ấy!
Lại còn quan sát thiên tượng vào ban đêm!
Sao ngươi không nói bản thân xuyên không luôn đi, nghe còn có chút đáng tin!
Trong lòng Vân Hạc điên cuồng móc mỉa, sau đó lắc đầu nói: "Không, thứ này được gọi là khối rubik!"
"Khối rubik?"
Ban Bố cau mày.
Rõ ràng đây là Ngọc Linh Lung do chính tay hắn ta làm ra!
Vân Hạc cười nói tiếp: "Nói thật với quốc sư, bổn hoàng đã đọc thấy thứ này từ trong sách cổ của triều ta từ lúc mười tuổi. Khi buồn chán, thậm chí ta còn dùng gỗ để làm ra nó!"
"Hơn nữa, khối rubik mà bổn hoàng tử đang chơi có 16 ô vuông ở mỗi mặt!"
"Nó phức tạp hơn của của ngươi nhiều!"
Bốc phét!
Dù sao thì cung nữ và thị vệ của Bích Ba viện đều bị xử lý hết rồi.
Dù hắn có bịa đặt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai có thể xác nhận được.
Không phải hắn nói gì thì sẽ là như thế ư?
Nghe Vân Hạc nói, mặt của Ban Bố không khỏi giật giật.
16 ô?
Từ lúc mười tuổi, hắn đã làm được một khối Ngọc Linh Lung 16 ô ư?
Sao có thể được!
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
Hai mắt Ban Bố đỏ hoe, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là do ăn may!"
"Thật sao?"
/231
|