Vân Hạc mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Thứ tốt gì?”
Ba con chim này còn có thể mang đến cho mình thứ tốt? Không phải mặt trời mọc hướng Tây đó chứ?
Vân Đình ra vẻ thần bí, lập tức vỗ tay.
Chẳng bao lâu sau, tuỳ tùng của ba người bọn họ nâng một cái rương lớn tiến vào.
Lúc này Vân Hạc lậu càng tò mò hơn.
Trong cái rương lớn như vậy, chắc sẽ không phải là mấy cục đá chứ?
Đang lúc nghi hoặc, Vân Hạc lập tức cười to nói: “Ta biết đây là cái gì
“Hả?”
Vân Lệ kinh ngạc: “Lục đệ đoán được sao?”
“Ừm!”
Vân Hạc nghiêm túc gật đầu, “Ta đoán các ngươi biết ra sắp thành hôn, trong tay lại thiếu bạc cho nên cố ý đưa cho ta một cái rương bạc! Ba vị hoàng huynh, thật sự vô cùng cảm ơn, các ngươi thật sự đối với ta như măng mọc sau mưat”
Không cần biết bọn họ mang đến cái gì.
Hắn khóc than trước!
Tìm cơ hội lừa bọn họ chút bạc.
Dù có chuyện gì cũng không để cho ba con chim này đến tìm mình vay tiền.
Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ lập tức đen mặt.
Đưa hắn một cái rương bạc lớn như thế?
Hắn muốn ăn rắm à!
Thật ngu xuẩn!
Cũng thật sự dám mơ tưởng!
“Khụ khu...”
Ngũ hoàng tử khế ho khan một tiếng: “Ta nói này Lục đệ, phụ hoàng gần đây ban thưởng cho ngươi cũng không ít, ngươi cũng không đến mức khóc than
trước mặt chúng ta đâu nhỉ?”
“Đúng đúng!” Nhị hoàng tử gật đầu theo: “Nói đến nghèo thì bọn ta còn nghèo hơn ngươi nhiều!”
“Đúng vậy!”
Vân Đình không vui: “Lục đệ, chúng ta chỉ đếm cọ bữa cơm, cơm còn chưa ăn mà ngươi đã bắt đầu khóc than, ngươi đang có ý định muốn đuổi chúng ta đi đó à?I”
Ba người đều sợ Vân Hạc mở miệng tìm bọn họ mượn ngân lượng.
Trước tiên chặn đường hắn!
“Ta không có khóc than!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Vân Hạc khổ sở nhìn ba người: “Phụ hoàng ban thưởng quả thật không ít, nhưng các ngươi lại không phải không biết, phụ hoàng để ta chiêu mộ năm trăm binh sĩ.”
“Năm trăm con người y chang cái thùng cơm, mỗi ngày đều muốn ăn thịt!”
“Mỗi ngày bọn họ ăn uống tiêu tiểu cũng phải tốn trăm lượng bạc! Nếu tính thêm những mặt khác, chi phí còn lớn hơn nữa...”
Vân Hạc dùng sức khóc than với ba người, giống như vô cùng tủi thân. Nghe Vân Hạc nói, ba người đều tái mặt. Cái thứ chết tiệt này!
Rõ ràng đang khoe khoang!
Khoe hắn có năm trăm binh sĩ
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn nuôi sống năm trăm binh sĩ, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Vân Hạc lại không có sản nghiệp khác, chỉ dựa vào phần ban thưởng của phụ hoàng để nuôi sống năm trăm binh sĩ, hơn nữa còn những nô bộc thị vệ ở trong phủ, quả thật quá sức.
“Được rồi, Lục đệ, ngươi đừng khóc than nữa.”
Nhị hoàng tử xua tay, cười ha ha nói: “Nếu ngươi thiếu ngân lượng như vậy, thứ hôm nay chúng ta đưa cho ngươi có lẽ sẽ có thể có ích cho ngươi.”
“Đúng đúng!”
Vân Đình và Ngũ hoàng tử đều gật đầu cười rộ lên. “Hả?”
Vân Hạc lập tức tỏa ánh sáng hai mắt: “Là thứ tốt gì?”
Nhị hoàng tử thấy thế cũng không úp úp mở mở nữa, gọi người mở cái rương ra.
Trong rương lại là một đống rương nhỏ. Vân Hạc đen mặt.
Chết tiệt, đồ chơi trẻ con à?
Rốt cuộc là cái quái gì vậy?
“Được rồi, Nhị ca, lão Lục đã trông mòn con mắt rồi, ngươi cũng đừng úp úp. mở mở với lão lục nữa.”
Vân Đình cười ha ha, lại phân phó cho tùy tùng mở một cái rương nhỏ ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong rương nhỏ, Vân Hạc suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi má nó.
Mạt chược!
Ba tên ngốc hề hước này vậy mà tặng cho hắn một cái rương mạt chược?
Ba con chim này còn có thể mang đến cho mình thứ tốt? Không phải mặt trời mọc hướng Tây đó chứ?
Vân Đình ra vẻ thần bí, lập tức vỗ tay.
Chẳng bao lâu sau, tuỳ tùng của ba người bọn họ nâng một cái rương lớn tiến vào.
Lúc này Vân Hạc lậu càng tò mò hơn.
Trong cái rương lớn như vậy, chắc sẽ không phải là mấy cục đá chứ?
Đang lúc nghi hoặc, Vân Hạc lập tức cười to nói: “Ta biết đây là cái gì
“Hả?”
Vân Lệ kinh ngạc: “Lục đệ đoán được sao?”
“Ừm!”
Vân Hạc nghiêm túc gật đầu, “Ta đoán các ngươi biết ra sắp thành hôn, trong tay lại thiếu bạc cho nên cố ý đưa cho ta một cái rương bạc! Ba vị hoàng huynh, thật sự vô cùng cảm ơn, các ngươi thật sự đối với ta như măng mọc sau mưat”
Không cần biết bọn họ mang đến cái gì.
Hắn khóc than trước!
Tìm cơ hội lừa bọn họ chút bạc.
Dù có chuyện gì cũng không để cho ba con chim này đến tìm mình vay tiền.
Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ lập tức đen mặt.
Đưa hắn một cái rương bạc lớn như thế?
Hắn muốn ăn rắm à!
Thật ngu xuẩn!
Cũng thật sự dám mơ tưởng!
“Khụ khu...”
Ngũ hoàng tử khế ho khan một tiếng: “Ta nói này Lục đệ, phụ hoàng gần đây ban thưởng cho ngươi cũng không ít, ngươi cũng không đến mức khóc than
trước mặt chúng ta đâu nhỉ?”
“Đúng đúng!” Nhị hoàng tử gật đầu theo: “Nói đến nghèo thì bọn ta còn nghèo hơn ngươi nhiều!”
“Đúng vậy!”
Vân Đình không vui: “Lục đệ, chúng ta chỉ đếm cọ bữa cơm, cơm còn chưa ăn mà ngươi đã bắt đầu khóc than, ngươi đang có ý định muốn đuổi chúng ta đi đó à?I”
Ba người đều sợ Vân Hạc mở miệng tìm bọn họ mượn ngân lượng.
Trước tiên chặn đường hắn!
“Ta không có khóc than!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Vân Hạc khổ sở nhìn ba người: “Phụ hoàng ban thưởng quả thật không ít, nhưng các ngươi lại không phải không biết, phụ hoàng để ta chiêu mộ năm trăm binh sĩ.”
“Năm trăm con người y chang cái thùng cơm, mỗi ngày đều muốn ăn thịt!”
“Mỗi ngày bọn họ ăn uống tiêu tiểu cũng phải tốn trăm lượng bạc! Nếu tính thêm những mặt khác, chi phí còn lớn hơn nữa...”
Vân Hạc dùng sức khóc than với ba người, giống như vô cùng tủi thân. Nghe Vân Hạc nói, ba người đều tái mặt. Cái thứ chết tiệt này!
Rõ ràng đang khoe khoang!
Khoe hắn có năm trăm binh sĩ
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn nuôi sống năm trăm binh sĩ, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Vân Hạc lại không có sản nghiệp khác, chỉ dựa vào phần ban thưởng của phụ hoàng để nuôi sống năm trăm binh sĩ, hơn nữa còn những nô bộc thị vệ ở trong phủ, quả thật quá sức.
“Được rồi, Lục đệ, ngươi đừng khóc than nữa.”
Nhị hoàng tử xua tay, cười ha ha nói: “Nếu ngươi thiếu ngân lượng như vậy, thứ hôm nay chúng ta đưa cho ngươi có lẽ sẽ có thể có ích cho ngươi.”
“Đúng đúng!”
Vân Đình và Ngũ hoàng tử đều gật đầu cười rộ lên. “Hả?”
Vân Hạc lập tức tỏa ánh sáng hai mắt: “Là thứ tốt gì?”
Nhị hoàng tử thấy thế cũng không úp úp mở mở nữa, gọi người mở cái rương ra.
Trong rương lại là một đống rương nhỏ. Vân Hạc đen mặt.
Chết tiệt, đồ chơi trẻ con à?
Rốt cuộc là cái quái gì vậy?
“Được rồi, Nhị ca, lão Lục đã trông mòn con mắt rồi, ngươi cũng đừng úp úp. mở mở với lão lục nữa.”
Vân Đình cười ha ha, lại phân phó cho tùy tùng mở một cái rương nhỏ ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong rương nhỏ, Vân Hạc suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi má nó.
Mạt chược!
Ba tên ngốc hề hước này vậy mà tặng cho hắn một cái rương mạt chược?
/231
|