Cách ngày đại hôn giữa Vân Hạc và Thẩm Hinh chỉ còn một ngày. Trong phủ của Vân Hạc cũng bận bịu hẳn lên.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Tử và những người trong phủ lập tức bắt đầu bận rộn.
Mọi ngóc ngách trong phủ đều phải được quét dọn sạch sẽ, những bàn ghế cần cho bữa tiệc cũng bắt đầu được bày biện, đồng thời phái người đi theo ngự trù trong cung để mua những nguyên liệu nấu ăn đã ghi sổ...
Mọi người trong phủ đều hận không thể một người mà bẻ ra thành từng mảnh.
Chỉ có Vân Hạc và Tân Sênh là vô cùng nhàn nhã.
Trong phủ có Diệp Tử và người của phủ Nội Vụ giúp đỡ lo liệu, hắn không cần phải quan tâm.
Tân Sênh chỉ cần hầu hạ bên cạnh hắn là được rồi.
Trong hậu viện, sau khi Vân Hạc luyện võ xong, nhận lấy khăn tay Tân Sênh đưa qua lau mồ hôi trên mặt.
Hiện tại hắn mới bắt đầu luyện võ, luyện thành cao thủ chắc chắn không được, chỉ có thể xem như tạm thời nước tới chân mới nhảy.
Mặc dù có một đống người bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng hắn cũng phải có chút khả năng tự bảo vệ chính mình!
“Haiz, nếu gặp được một cao thủ vô địch có thể giúp lão tử đả thông hai mạch Nhâm Đốc giống phim truyền hình thì hay rồi...”
Vân Hạc vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm nói. Hắn cũng không mong chính mình có thể trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Có thể đạt đến trình độ kia của Thẩm Hinh là hắn đã cảm ơn trời đất rồi.
“Điện hạ, vừa rồi người nói gì vậy?” 'Tân Sênh tiến lên, tò mò nhìn chằm chằm Vân Hạc, đôi mắt lia qua lia lại.
“Không có gì.”
Vân Hạc xua tay nói: “Ta nói thành hôn quá phiền phức, may mà có người của phủ Nội Vụ giúp đỡ, bằng không người trong phủ chúng ta phải mệt chết.”
Tân Sênh cong môi cười: “Điện hạ là thân phận tôn quý, chắc chắn phải làm lớn rồi! Nếu làm không được, chẳng phải làm mất mặt hoàng gia hay sao?”
“Ừừ? Vân Hạc gật đầu lấy lệ, lại hỏi:
“Xiêm y của các ngươi đã làm xong chưa?” “Tạ điện hạ quan tâm.”
Tân Sênh hơi khom người, trả lời: “Hôm trước Diệp phu nhân đã phát một bộ đồ mới cho mỗi người trong phủ, rất xinh đẹp.”
Vân Hạc gật đầu cười: “Vậy là được rồi, ngày mai phải mặc thật đẹp.” Đang lúc hai người trò chuyện, người trong phủ vội vàng đến báo. Lão Nhị, lão Tứ và lão Ngũ đến phủ.
Hả?
Vân Hạc khẽ nhíu mày.
Hôm nay không có tiệc rượu, mấy con chim này tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chạy đến chỗ của mình ăn thêm hai bữa cơm? Hay là thành lập thành một nhóm tới tìm mình gây chuyện?
Chắc không đâu!
Ngày mai chính là ngày đại hôn của hắn, ba con chim này dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám gây chuyện ngay ngày hôm nay?
Hơn nữa, lão Tam cũng bắt đầu giả vờ thành người tốt, chẳng lế bọn họ còn chưa hiểu sao?
Mang theo sự nghỉ hoặc giăng đầy trong lòng, Vân Hạc đi đến chính sảnh. Người trong phủ đã dâng trà cho ba vị hoàng huynh của hẳn.
“Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, thật sự làm cho tệ xá cảm thấy như rồng đến nhà tôm!”
Vân Hạc đi lên trước, cười ha ha chào hỏi với ba người.
Mặc dù hẳn rất khó chịu với ba con chim này, nhưng chuyện giữ thể diện thì vẫn phải làm.
“Lục đệ, ngươi đừng khách sáo với ta như vậy, mau ngồi đi!”
Nhị hoàng tử cười ha ha: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ của Lục đệ, hôm nay ba người chúng ta đến đây để chúc mừng Lục đệ trước, thuận đường đến trong phủ của ngươi cọ bữa cơm, Lục đệ chắc sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?”
“Sao có thể”
Vân Hạc liên tục xua tay: “Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, ta hoan nghênh còn không kịp, sao dám đuổi các ngươi đi!”
Không đúng!
Có gì đó rất lạ!
Ba con chim này còn muốn ở lại ăn cơm?
Chắc chắn không có ý tốt!
Mặc dù Vân Hạc nghĩ như thế nhưng vẫn phân phó Tân Sênh, để nàng ấy thông báo với nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, nhất định phải tiếp đãi ba vị hoàng
huynh của hắn cho tốt.
Lúc này, lão Tứ Vân Đình lại cười ha ha nói: “Lục đệ, hôm nay chúng ta mang cho ngươi thứ tốt.”
“Thứ tốt?”
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Tử và những người trong phủ lập tức bắt đầu bận rộn.
Mọi ngóc ngách trong phủ đều phải được quét dọn sạch sẽ, những bàn ghế cần cho bữa tiệc cũng bắt đầu được bày biện, đồng thời phái người đi theo ngự trù trong cung để mua những nguyên liệu nấu ăn đã ghi sổ...
Mọi người trong phủ đều hận không thể một người mà bẻ ra thành từng mảnh.
Chỉ có Vân Hạc và Tân Sênh là vô cùng nhàn nhã.
Trong phủ có Diệp Tử và người của phủ Nội Vụ giúp đỡ lo liệu, hắn không cần phải quan tâm.
Tân Sênh chỉ cần hầu hạ bên cạnh hắn là được rồi.
Trong hậu viện, sau khi Vân Hạc luyện võ xong, nhận lấy khăn tay Tân Sênh đưa qua lau mồ hôi trên mặt.
Hiện tại hắn mới bắt đầu luyện võ, luyện thành cao thủ chắc chắn không được, chỉ có thể xem như tạm thời nước tới chân mới nhảy.
Mặc dù có một đống người bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng hắn cũng phải có chút khả năng tự bảo vệ chính mình!
“Haiz, nếu gặp được một cao thủ vô địch có thể giúp lão tử đả thông hai mạch Nhâm Đốc giống phim truyền hình thì hay rồi...”
Vân Hạc vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm nói. Hắn cũng không mong chính mình có thể trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Có thể đạt đến trình độ kia của Thẩm Hinh là hắn đã cảm ơn trời đất rồi.
“Điện hạ, vừa rồi người nói gì vậy?” 'Tân Sênh tiến lên, tò mò nhìn chằm chằm Vân Hạc, đôi mắt lia qua lia lại.
“Không có gì.”
Vân Hạc xua tay nói: “Ta nói thành hôn quá phiền phức, may mà có người của phủ Nội Vụ giúp đỡ, bằng không người trong phủ chúng ta phải mệt chết.”
Tân Sênh cong môi cười: “Điện hạ là thân phận tôn quý, chắc chắn phải làm lớn rồi! Nếu làm không được, chẳng phải làm mất mặt hoàng gia hay sao?”
“Ừừ? Vân Hạc gật đầu lấy lệ, lại hỏi:
“Xiêm y của các ngươi đã làm xong chưa?” “Tạ điện hạ quan tâm.”
Tân Sênh hơi khom người, trả lời: “Hôm trước Diệp phu nhân đã phát một bộ đồ mới cho mỗi người trong phủ, rất xinh đẹp.”
Vân Hạc gật đầu cười: “Vậy là được rồi, ngày mai phải mặc thật đẹp.” Đang lúc hai người trò chuyện, người trong phủ vội vàng đến báo. Lão Nhị, lão Tứ và lão Ngũ đến phủ.
Hả?
Vân Hạc khẽ nhíu mày.
Hôm nay không có tiệc rượu, mấy con chim này tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chạy đến chỗ của mình ăn thêm hai bữa cơm? Hay là thành lập thành một nhóm tới tìm mình gây chuyện?
Chắc không đâu!
Ngày mai chính là ngày đại hôn của hắn, ba con chim này dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám gây chuyện ngay ngày hôm nay?
Hơn nữa, lão Tam cũng bắt đầu giả vờ thành người tốt, chẳng lế bọn họ còn chưa hiểu sao?
Mang theo sự nghỉ hoặc giăng đầy trong lòng, Vân Hạc đi đến chính sảnh. Người trong phủ đã dâng trà cho ba vị hoàng huynh của hẳn.
“Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, thật sự làm cho tệ xá cảm thấy như rồng đến nhà tôm!”
Vân Hạc đi lên trước, cười ha ha chào hỏi với ba người.
Mặc dù hẳn rất khó chịu với ba con chim này, nhưng chuyện giữ thể diện thì vẫn phải làm.
“Lục đệ, ngươi đừng khách sáo với ta như vậy, mau ngồi đi!”
Nhị hoàng tử cười ha ha: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ của Lục đệ, hôm nay ba người chúng ta đến đây để chúc mừng Lục đệ trước, thuận đường đến trong phủ của ngươi cọ bữa cơm, Lục đệ chắc sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?”
“Sao có thể”
Vân Hạc liên tục xua tay: “Ba vị hoàng huynh đại giá quang lâm, ta hoan nghênh còn không kịp, sao dám đuổi các ngươi đi!”
Không đúng!
Có gì đó rất lạ!
Ba con chim này còn muốn ở lại ăn cơm?
Chắc chắn không có ý tốt!
Mặc dù Vân Hạc nghĩ như thế nhưng vẫn phân phó Tân Sênh, để nàng ấy thông báo với nhà bếp chuẩn bị bữa trưa, nhất định phải tiếp đãi ba vị hoàng
huynh của hắn cho tốt.
Lúc này, lão Tứ Vân Đình lại cười ha ha nói: “Lục đệ, hôm nay chúng ta mang cho ngươi thứ tốt.”
“Thứ tốt?”
/231
|