Khi Vân Hạc bước vào lò rèn, mọi người đều cực kỳ bận rộn.
Sau khi hành lễ với Vân Hạc, nhóm thợ rèn lấy thanh trường thương đã rèn xong đưa tới trước mặt hắn như hiến vật quý.
Trường thương chia thành hai phần, ở giữa có ốc vít cố định.
Khi không sử dụng có thể tháo rời trường thương ra làm đôi rồi cất vào túi da trâu để tiện mang theo bên mình.
Lúc sử dụng, chỉ cần lấy trường thương ra ráp chúng với nhau rồi vặn ốc vít lại là xong.
Nhìn trường thương trước mặt, Vân Hạc rất vui vẻ.
"Thưởng cho mỗi người hai mươi lượng bạc!”
Lúc tâm trạng vui vẻ, Vân Hạc rất rộng rãi.
Hắn cứ sợ những thợ rèn này không thể làm được ốc vít ấy chứ!
Không ngờ bọn họ có thể dựa vào năng lực của bản thân mà làm ra ốc vít.
Hắn nhận ra bản thân đã xem nhẹ trí thông minh của những người thợ thủ công này.
"Tạ ơn Lục điện hạ!" Mọi người phấn khích tạ ơn. "Đây là thứ các ngươi xứng đáng được nhận!" Vân Hạc hài lòng nhìn họ.
Trong lòng hắn hiểu rõ, việc rèn được thanh trường thương này trong vòng mấy ngày khó khăn đến mức nào.
Nói không chừng mấy ngày nay những người này chưa từng chợp mắt tí nào.
Sau khi trò chuyện với mọi người chốc lát, Vân Hạc dặn dò: "Trở về ta sẽ vẽ cho các ngươi một loại đao, sau khi các ngươi rèn xong đao của đám người Cao Hợp và Chu Mật thì tập trung rèn loại đao này cho ta."
Hắn muốn cải tiến lại kiếm đời Đường.
Dựa trên hình dạng ban đầu của kiếm đời Đường, hắn sẽ gia tăng độ rộng của lưỡi kiếm để phù hợp cho ky binh sử dụng hơn.
Thanh kiếm sẽ vừa uyển chuyển vừa sắc bén, dù chém hay đâm thì cũng thích hợp.
Nghĩ đến kiếm nhà Đường, Vân Hạc lại nhớ tới nỏ Gia Cát. Hắn biết loại đồ chơi này nhưng không biết cách làm nó.
Cách duy nhất là đi tìm Chương Hư, xem hắn ta có biết làm nỏ Gia Cát hay không.
Vân Hạc bận rộn ở lò rèn đến chạng vạng mới rời khỏi.
Có điều, hắn không quay về phủ của mình mà đi thẳng đến Thẩm phủ.
Lúc Vân Hạc tới Thẩm Phủ, cả nhà họ Thẩm đang ăn cơm tối.
Từ đây đến ngày thành hôn của Vân Hạc và Thẩm Hinh còn chưa tới mười ngày, thế nên nhà họ Thẩm đã trang trí rất nhiều, vừa bước vào phủ đã cảm nhận được vài phần không khí vui mừng.
Thẩm phu nhân mời Vân Hạc dùng bữa chung, hắn cũng không từ chối.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Vân Hạc vừa ngồi xuống, Thẩm Hinh đã lạnh lùng hỏi.
Vân Hạc đáp: 'Phụ hoàng đã đồng ý cho ta đến Sóc Bắc nên ta tới thông báo. với mọi người."
"Chuyện này còn cần ngươi nói hay sao?" Thẩm Hinh hừ nhẹ. Bọn họ đã đoán được kết quả này từ lâu.
Vân Hạc đã tự đẩy bản thân và Văn đế lên đầu sóng ngọn gió, Văn đế không muốn cho hắn đi Sóc Bắc cũng không được.
Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Hinh lại tức tối, sắc mặt cũng trở nên xấu đi. "Được rồi mà, ngươi không muốn nghe nhắc đến chuyện đó đúng không?”
Sau khi hành lễ với Vân Hạc, nhóm thợ rèn lấy thanh trường thương đã rèn xong đưa tới trước mặt hắn như hiến vật quý.
Trường thương chia thành hai phần, ở giữa có ốc vít cố định.
Khi không sử dụng có thể tháo rời trường thương ra làm đôi rồi cất vào túi da trâu để tiện mang theo bên mình.
Lúc sử dụng, chỉ cần lấy trường thương ra ráp chúng với nhau rồi vặn ốc vít lại là xong.
Nhìn trường thương trước mặt, Vân Hạc rất vui vẻ.
"Thưởng cho mỗi người hai mươi lượng bạc!”
Lúc tâm trạng vui vẻ, Vân Hạc rất rộng rãi.
Hắn cứ sợ những thợ rèn này không thể làm được ốc vít ấy chứ!
Không ngờ bọn họ có thể dựa vào năng lực của bản thân mà làm ra ốc vít.
Hắn nhận ra bản thân đã xem nhẹ trí thông minh của những người thợ thủ công này.
"Tạ ơn Lục điện hạ!" Mọi người phấn khích tạ ơn. "Đây là thứ các ngươi xứng đáng được nhận!" Vân Hạc hài lòng nhìn họ.
Trong lòng hắn hiểu rõ, việc rèn được thanh trường thương này trong vòng mấy ngày khó khăn đến mức nào.
Nói không chừng mấy ngày nay những người này chưa từng chợp mắt tí nào.
Sau khi trò chuyện với mọi người chốc lát, Vân Hạc dặn dò: "Trở về ta sẽ vẽ cho các ngươi một loại đao, sau khi các ngươi rèn xong đao của đám người Cao Hợp và Chu Mật thì tập trung rèn loại đao này cho ta."
Hắn muốn cải tiến lại kiếm đời Đường.
Dựa trên hình dạng ban đầu của kiếm đời Đường, hắn sẽ gia tăng độ rộng của lưỡi kiếm để phù hợp cho ky binh sử dụng hơn.
Thanh kiếm sẽ vừa uyển chuyển vừa sắc bén, dù chém hay đâm thì cũng thích hợp.
Nghĩ đến kiếm nhà Đường, Vân Hạc lại nhớ tới nỏ Gia Cát. Hắn biết loại đồ chơi này nhưng không biết cách làm nó.
Cách duy nhất là đi tìm Chương Hư, xem hắn ta có biết làm nỏ Gia Cát hay không.
Vân Hạc bận rộn ở lò rèn đến chạng vạng mới rời khỏi.
Có điều, hắn không quay về phủ của mình mà đi thẳng đến Thẩm phủ.
Lúc Vân Hạc tới Thẩm Phủ, cả nhà họ Thẩm đang ăn cơm tối.
Từ đây đến ngày thành hôn của Vân Hạc và Thẩm Hinh còn chưa tới mười ngày, thế nên nhà họ Thẩm đã trang trí rất nhiều, vừa bước vào phủ đã cảm nhận được vài phần không khí vui mừng.
Thẩm phu nhân mời Vân Hạc dùng bữa chung, hắn cũng không từ chối.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Vân Hạc vừa ngồi xuống, Thẩm Hinh đã lạnh lùng hỏi.
Vân Hạc đáp: 'Phụ hoàng đã đồng ý cho ta đến Sóc Bắc nên ta tới thông báo. với mọi người."
"Chuyện này còn cần ngươi nói hay sao?" Thẩm Hinh hừ nhẹ. Bọn họ đã đoán được kết quả này từ lâu.
Vân Hạc đã tự đẩy bản thân và Văn đế lên đầu sóng ngọn gió, Văn đế không muốn cho hắn đi Sóc Bắc cũng không được.
Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Hinh lại tức tối, sắc mặt cũng trở nên xấu đi. "Được rồi mà, ngươi không muốn nghe nhắc đến chuyện đó đúng không?”
/231
|